TÌNH MỆNH

13 năm, nơi này vẫn chưa từng thay đổi. Nơi này hắn mới chỉ gắn bó được vỏn vẹn 3 năm, nhưng lại giống như là nhà, là địa phương mà hắn sẽ dùng đủ mọi cách để quay về. Bỉ Ngạn Cung xinh đẹp ma mị với trùng trùng điệp điệp sắc đỏ thẫm như máu của bỉ ngạn hoa thấm đẫm tầng sương mù ưu thương hệt như tâm tình của nữ chủ tử của chúng.

Hắn cuối cùng cũng trở về rồi.

"H...hộ pháp đại nhân...? Nhưng chúng ta tưởng...ta tưởng ngài chết rồi...?" Mấy tên thuộc hạ gác cổng trông thấy Lâm Minh Dạ, không hẹn mà cùng nhau há mồm trợn mắt thụ sủng nhược kinh, còn có chút trắng bệch sợ hãi vì nghĩ hắn chính là oan hồn hiện về.

"Ta quả thực đã chết rồi, nên mới hồi sinh lại ở chỗ này." Lâm Minh Dạ bông đùa, bí bí hiểm hiểm đáp, bọn thuộc hạ nhìn nhau, vẫn không hiểu ý tứ của hắn là gì.

Hắn thuận lợi vào bên trong, ban đầu còn tưởng, với tính cách của nàng, hẳn là nàng sẽ quay về thông báo cho chúng thuộc hạ, hắn là tội nhân phản đồ, không thể dung tha, bị trục xuất khỏi cung, mãi mãi không thể quay đầu. Nhưng theo như hắn thấy, bọn thuộc hạ lại chỉ tưởng hắn một đi không trở về, táng thân tại cố hương. Nước đi này của nàng không biết là do nàng lười quản chuyện của hắn, hay là do nàng bất giác mềm lòng. Đến cùng vẫn là không nỡ đoạn tuyệt tất cả.

Nguyệt Tử Ly nhàm chán tựa đầu, mắt nhắm mắt mở mà nhìn qua đống văn thư ký tự giới giang hồ gửi tới. Trong này ngoài báo cáo từ thuộc hạ bên dưới ra còn có thư cầu hôn gửi từ mấy môn phái ma tu khác, rồi lại thư chúc mừng nàng độ kiếp thành công, chính thức nắm giữ Ma Tôn chi vị, thống lĩnh toàn bộ ma phái.

Con người tu luyện lên bậc càng cao, tuổi thọ càng được kéo dài. Nếu là bát cấp, hẳn là có thể sống đến hai trăm ba trăm tuổi gì đấy, cơ thể cũng ngừng phát triển, xuân nhan trường tồn. Nàng đã là Ma Tôn, cũng xem như trường sinh bất tử rồi, trừ phi có kẻ xứng làm đối thủ của nàng, đem đầu nàng chặt xuống. Về nguyên tắc, trên đời chỉ có thể có một Ma tôn, nếu nhiều kẻ tu lên đột phá được cảnh giới này cùng một lúc thì buộc phải diệt trừ lẫn nhau, ai sống sót cuối cùng sẽ chính thức là Ma tôn. Ở bên đạo tu, nguyên tắc này lại thường là cha truyền con nối, hoặc quang minh chính đại tổ chức tỉ thí chọn ra Đạo thánh cuối cùng. Ma tôn đời trước bị giết chết cách đây từ rất lâu, nhưng không phải là do người cùng phái giết mà là do Đạo thánh ra tay, nên thời điểm đó chưa có ai có tư cách ngồi vào vị trí này. Nàng là Ma tôn đầu tiên xuất hiện kể từ ngày đó nên nàng cũng chưa có nếm qua cái tư vị giết một ma tôn khác. Tính ra, Ma Tôn rất có thể sẽ tồn tại được hai trăm năm, sau đó lại bị một thiên phú khác đánh bại. Ngẫm đi ngẫm lại, trở thành kẻ đứng đầu cũng chẳng có gì gọi là phước, trái lại còn rước thêm hoạ vào thân, ngày nào cũng sẽ có nguy cơ bị ám toàn. Nếu bất cẩn còn sẽ bị tính kế, vu oan vào trong một mâu thuẫn huyết tộc giữa hai dòng tu, lúc đó đạo tu nhân sẽ có thể đường đường chính chính giết Ma tôn trên danh nghĩa thảo phạt giống như đời trước.

Bán sống bán chết đi được tới ngày hôm nay, Nguyệt Tử Ly không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là vì cái gì...

"Cung chủ đại nhân, thuộc hạ trở về rồi."


Những ngón tay lướt trên đống thư từ của nàng bỗng khựng lại. Nàng ngẩng lên, chỉ thấy độc nhất một bóng hình, của một người vô cùng ám ảnh.

Lâm Minh Dạ còn thẩn trọng chuẩn bị cho tình huống nàng sẽ lạnh lùng đuổi hắn đi, nhưng khi thấy nàng loạng choạng đứng lên khỏi thạch ỷ, rồi hệt như một người mất hồn, chập chững từng bước chân tới như một con rối bị giật dây, phượng mâu luôn lười biếng nhắm hờ hiện tại lại mở to hết cỡ, hắn dường như có thể thấy được lung linh mừng rỡ trong mắt nàng.

"Ngươi...về rồi..."

Mắt nàng dần đỏ lên, như chực khóc, khoé môi yếu ớt muốn nâng lên mà cứng đờ.

"Về rồi...ngươi về rồi—"

Nàng phun ra một búng máu, thế nhưng mắt vẫn dán vào hắn không rời, như thể sợ hắn chỉ là một ảo ảnh do chấp niệm trong lòng nàng tạo ra. Thân thể nàng đổ gục xuống, nhưng không phải trên sàn đá lạnh lẽo mà là rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.

"Đại nhân!? Đại nhân, ngài làm sao vậy?!!" Lâm Minh Dạ hoảng sợ tột cùng thu vào mắt một bộ dạng như sắp chết của nàng, thân nhiệt của nàng lạnh băng, nàng không ngừng hộc ra máu tươi, không biết là vì sao lại như thế này. Nguyệt Tử Ly rời rạc thốt lên, "Gọi...Hách Liên Mặc...gọi hắn tới..."

Lâm Minh Dạ loạn đến luống cuống chân tay, nhưng đầu óc vẫn bị ép phải tỉnh táo, hắn gọi Mộc Nhi ra, bảo nàng đi mời Hách thần y đến. Thân thủ của nàng ta là nhanh nhẹn nhất, có lẽ là sẽ mang hắn đến kịp thời. Còn hắn thì vội vàng bế nàng bay vào phòng nghỉ ở đằng sau chính điện, ở bên giường nàng mà sốt ruột không nguôi. Hắn thử bắt mạch cho nàng, mạch tượng lúc này lại phi thường hỗn độn, lực lượng bên trong nàng như đang xảy ra một cuộc giao chiến ác liệt. Cứ tiếp tục tình hình này, có khi nàng sẽ tự bạo mà chết mất. Hoá ra, linh tính của hắn vẫn là không sai, suốt thời gian qua, nàng vẫn luôn giấu đi vấn đề của mình, độc lai độc vãng một mình chịu đựng tất cả.


Nàng đã không hề tàn nhẫn với hắn. Là nàng đã tàn nhẫn với chính mình.

Không lâu sau, một thân áo xám xông vào, xách trên tay một chiếc hòm thuốc, khẩn trương bắt mạch, kiểm tra tình trạng của Nguyệt Tử Ly. Người này chính là tuyệt đỉnh thần y Hách Liên Mặc, niên lão bằng hữu của nàng, bệnh lớn bệnh nhỏ của nàng đều sẽ được hắn ưu tiên trên tất cả, nàng khoẻ rồi hắn mới chạy đi cứu chữa người khác. Khỏi phải nói nàng quan trọng với hắn thế nào. Hắn có một vẻ đẹp thanh tú, thuần khiết mà sạch sẽ, tạo cho người khác ấn tượng hắn là một công tử nho nhã, thoáng qua có chút lạnh lùng xa cách nhưng lại hết lòng vì người mà cứu giúp.

"Sao lại thế này...sao lại bị thương nghiêm trọng thế này...!" Hách Liên Mặc nghiến răng, mau chóng điểm huyệt cho nàng không thổ huyết nữa. Khi đã đưa nàng vào trạng thái có thể bắt đầu trị liệu, hắn lúc này mới để ý bên cạnh vẫn còn một người nữa.

"Ngươi! Lâm Minh Dạ! Vì sao lại còn ở đây!? Không phải nàng đã đoạn quan hệ với ngươi rồi sao?!" Hách Liên Mặc vừa bất ngờ khi thấy hắn, nhưng lại sớm chuyển sang tức giận. 13 năm trước, nàng còn nói hắn sẽ không khiến nàng bị thương, hắn còn chưa ảnh hưởng được tới nàng. Thấy nàng kiên quyết tới vậy, Hách Liên Mặc hắn mới mắt nhắm mắt mở làm ngơ, không quản chuyện của nàng nữa. Nhưng lần đó, khi nàng từ kinh đô Thanh Long quốc trở lại, nàng liền...

"Ta...! Ta chỉ muốn quay về với đại nhân...!" Lâm Minh Dạ sửng sốt trước cơn thịnh nộ của Hách Liên Mặc, thần sắc hoang mang không hiểu.

"Vấn đề chính là ở chỗ đó! Bây giờ nàng cần phải trị thương ngay lập tức! Bổn thần y bảo ngươi, cách xa nàng ra một chút!"

Lâm Minh Dạ bị một chưởng của Hách Liên Mặc đá ra ngoài cửa. Cánh cửa đóng sầm lại trước mắt hắn, tựa như tiếng một thứ gì đó rơi ầm xuống trong tim hắn vậy.

Nàng rốt cuộc là bị làm sao...


.
.
.

Lâm Minh Dạ như có lửa dưới chân mà cứ đứng ngồi không yên, suốt mấy canh giờ liền vẫn đứng ở bên ngoài cửa chờ đợi, lòng nóng ran rấm rức, nhịp tim hối hả đập mạnh, tay chân hắn vì lo lắng mà ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cuối cùng, cửa mở ra, Hách Liên Mặc thấy Lâm Minh Dạ vẫn còn đứng chờ, toan lớn tiếng đuổi hắn đi thì giọng nói nữ tử phảng phất như gió vọng ra từ bên trong cắt ngang hắn, "Hách Liên Mặc, ngươi cứ để hắn đứng ở đó đi, để cửa mở, khoảng cách này là an toàn rồi." Hách Liên Mặc mím môi không cam lòng, nhưng vẫn là phất áo rời đi, còn không quên lườm Lâm Minh Dạ một cái.

Lúc này, chỉ còn lại hắn và nàng. Nàng ở bên trong, trông như thế nào, hắn ở bên ngoài này nhìn vào không rõ, chỉ thấy được một bên cánh tay vô lực của nàng.

"Đại nhân..."

"Nghe nói, Dạ hoàng ở Thanh Long quốc băng hà, vì sao oan hồn của ngài ấy lại hiện về đây rồi?"

Lâm Minh Dạ nhận ra nàng không muốn nhắc tới chuyện của nàng, muốn chuyển hướng sang nói về hắn, nên hắn cũng không ép nàng nữa mà hùa theo câu chuyện mà nàng muốn.

"Có lẽ là vì, trẫm vẫn còn chấp niệm ở nơi này, chưa thể buông xuống được chăng?"

"Ha ha ha...chấp niệm, phải rồi. Lòng người ai mà chẳng có chấp niệm..." Nàng cười khanh khách, nhưng nỗi lòng của nàng ẩn sau tiếng cười như chuông bạc đó, liệu có thể san sẻ được cùng ai.


"Đại nhân...ngài thật sự không muốn nói cho ta biết sao? Ta...những năm qua đều không ngừng lo lắng, không ngừng...nhớ ngài."

"..."

"Lúc nãy, thấy đại nhân thổ huyết mà ngất đi, ta cảm giác, thế giới như muốn sụp đổ. Ta vô cùng sợ hãi, cảm thấy vô dụng khi chẳng biết gì về ngài, không thể giúp đỡ ngài, ngược lại còn khiến cho ngài khổ sở. Hách thần y nói ta không nên trở về gặp ngài, có phải là thật không...?"

"...Muốn biết, thì tự đến trước mặt Hách Liên Mặc, hỏi hắn đi."

Hách Liên Mặc không chỉ là người trị thương cho Nguyệt Tử Ly, mà còn là người duy nhất nắm được chân tướng của nàng. Hắn biết được mục đích nàng vì sao lại tồn tại trên cõi đời này, hắn biết nhiệm vụ của nàng, biết được...thứ lời nguyền nàng phải gánh chịu để đánh đổi cho một thứ mà nàng muốn. Ngoài hắn ta ra, Hách Liên Mặc là loài người duy nhất biết được gần như tất cả.

Nhưng bản thân Hách Liên Mặc cũng đã vô số lần tự mắng chửi chính mình. Hắn dù có biết được những thứ đó thì sao, cũng là chẳng thể xoay chuyển được gì, chẳng thể gánh đỡ lấy nàng một phần thống khổ. Nguyên bản, hắn cũng như Lâm Minh Dạ, đều vô dụng với nàng.

"Hách thần y, xin ngươi, hãy kể cho ta biết về nàng."

Hách Liên Mặc nhìn thấy Lâm Minh Dạ quỳ xuống mà cầu xin hắn, trong lòng nổi lên mâu thuẫn khó xử.

Thời gian qua được một nén hương, Hách Liên Mặc mới mở miệng, "Được."

Chuyện của Nguyệt Tử Ly, phải quay về rất rất nhiều năm về trước. Không, phải gọi đó là...kiếp trước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi