TỈNH MỘNG


Đêm nay không một ai có thể ngon giấc, nhưng khi khoảng khắc trong dự đoán xảy đến, bọn họ ít nhiều vẫn cảm thấy không chân thật.

Thật sự...!Tới rồi sao?
Tiếng thét chói tai rợn tóc gáy xuyên qua màn đêm yên tĩnh, người nghe không nhịn được cảm giác hoảng sợ.

Các thí sinh bật dậy khỏi giường, do dự vài giây, sau đó không nghe thấy tiếng động nào nữa.

Ban nãy ở sân thượng đã ra vẻ như vậy, trong lòng bọn họ có chút phức tạp, nội tâm giãy giụa nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định mở cửa bước ra.

Mấy đầu người ngơ ngác ló ra khỏi cửa, trao đổi ánh mắt mù mờ.

Ai? Ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra?
Lam Xuân Kiều xoa xoa mái tóc như ổ gà, bước ra khỏi cửa, nín thở quan sát trong bóng tối mập mờ, hành lang lầu 3 không một bóng người.

Một đầu người ló ra ở cửa bên cạnh nói nhỏ: Tôi cảm thấy tiếng thét phát ra từ lầu dưới, giọng tương đối mảnh, 80% là phụ nữ.

Lam Xuân Kiều hoảng hốt, người kia ngượng ngùng bảo cậu nhìn hai bên xem.

Nương theo ánh sáng tự nhiên mỏng manh, cậu nhìn thấy mỗi phòng đều ló ra một cái đầu, quan sát xung quanh.

Chỉ có phòng của Trì Trọng Hành là không có.

Lam Xuân Kiều nhớ lại.

Chị cậu chính là thí sinh đầu tiên bị chọn hôm nay.

Nhưng mà...!Với tính tình của Doãn Vụ Thi, cô sẽ thét lên sao?
Cậu không có thời gian để nghĩ nhiều, lập tức lao ra ngoài, gõ cửa phòng Trì Trọng Hành: Anh Trì! Anh Trì! Chị em có lẽ đã...!
Lời chưa dứt, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Cửa không khóa.

Lông tóc Lam Xuân Kiều dựng hết cả lên.

Cậu run rẩy lấy đèn pin ra, ánh đèn chiếu sáng, cậu cẩn thận nhìn khắp phòng nhỏ.

Trên giường phồng lên một lớp chăn, không nhúc nhích, Lam Xuân Kiều nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lại gần: Anh Trì? Là em đây, Lam Xuân Kiều.

Ánh đèn của cậu chiếu đến phần đầu trên giường.

- - Chăn phồng lên như hình người, nhưng thực tế, bóng dáng Trì Trọng Hành đã chẳng thấy đâu.

Tầng 3, tầng 4 ký túc xá có tiếng người xì xào, có tiếng bước chân cực khẽ, các thí sinh ở gần đang xác định danh tính của nhau.


Tiếng lộn xộn bất an bên ngoài không hề ảnh hưởng đến căn phòng số 208, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trong phòng có hai bóng người, một cao một thấp, người cao đứng trên sàn, tay như đang kéo gì đó.

Người thấp lơ lưng trên không trung, cách mặt đất mười mấy cm, giống như hồn ma bay bổng, đong đưa khe khẽ.

Người đứng dưới đất thở dài một hơi, bắt đầu nói đạo lý: Em gái à, nhân sinh có rất nhiều ngã rẽ, quỷ sinh cũng vậy.

Không có tiếng đáp lại, nữ hoàng đạo lý cũng không dừng lại, còn cười một cái khiến người khác tê dại da đầu: Có đôi khi lỡ nhầm một bước, nhưng một đi là không trở lại.

Trong ánh sáng tăm tối, em gái nhỏ kia phẫn nộ trừng to đôi mắt, tức muốn phun lửa, tiếng gầm gừ phát ra trong cổ họng bị siết chặt.

Ây da, đừng nóng giận như vậy.

Người nọ ra vẻ khuyên nhủ: Tiết kiệm chút sức lực đi, có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu cưng đâu...!
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị người ta đá văng.

Doãn Vụ Thi: ......!
Không phải chứ? Thế mà có người tới cứu thật?
Ánh đèn pin sáng lòa chiếu vào mặt, Doãn Vụ Thi nheo nheo đôi mắt, qua vài giây mới thích ứng được.

Nhìn thấy yết hầu nam tính của người trước mặt, cô thở dài thật sâu.

Tổ trưởng Trì, có ai dặn anh trước khi bước vào phòng người khác phải gõ cửa không?
Mười phút sau, tầng 2 đông nghẹt người đến thăm dò.

Phòng 208 chật cứng, đèn pin đặt hai góc, chiếu xuống 7 thí sinh ngồi xếp bằng dưới sàn, cùng với nữ A vẫn đang bị treo lơ lửng trên vách tường.

Kim Dục nhìn quái vật bị treo cổ, xem như đã chết, sau đó lại nhìn Doãn Vụ Thi, cậu không nhịn được nuốt hai ngụm nước bọt.

Doãn Vụ Thi còn đang tích cực truyền thụ kinh nghiệm cho mọi người: Mọi người trốn sau cửa, chờ nó tiến vào, sau đó nhanh tay tròng dây thừng vào cổ nó, đập một cục gạch lên sau gáy, trói tay trói chân, sau đó treo lên là xong.

Nữ A bị treo lơ lửng giãy nảy lên như cá mất nước, điểm xuyết cho bài thuyết trình của Doãn Vụ Thi thêm sinh động.

Mà vị Doãn giấu tên này, tuy ác độc nhưng được cái lười biếng.

Sau khi cô đánh con quỷ nhỏ hư người, cô trói nó lại bằng mấy sợi dây điện nhặt được trên sân thượng, còn sáng tạo làm thành ròng rọc cố định.

Một đầu dây buộc vào quái vật, một đầu buộc ngay chân ghế, cô ngồi xuống ghế, đầu nữ A lập tức bị kéo lên, cô đứng dậy, cái đầu kia lại hạ xuống, cứ thế lên lên xuống xuống.

Tình cảnh này, chậc chậc.

Vui kinh khủng, hê hê.


Nữ A lúc này đã khác hẳn lúc buổi chiều, không có bảng tên dán trước ngực có lẽ sẽ khó mà nhận ra.

Lúc này nó giống như nam C phát điên, cái miệng khổng lồ ngoạc ra, mắt mũi bị khuất hết, để lộ bộ răng thưa ố vàng.

Nó vừa mới vào phòng đã bị Doãn Vụ Thi chơi một vố, viên gạch đập xuống không hề nương tay, xương sọ bị biến dạng, nhưng không chảy máu, đầu nó chỉ bị móp một bên, giống như quả bóng bàn bị giẫm.

Ba phần kỳ quặc, ba phần kinh dị, bốn phần mắc cười:))
Quả thật là một hình ảnh khó quên, như biểu đồ hình quạt bị thiếu một phần.

Chu Tử Hạ bỗng chú ý tới hộp inox trên bàn, cô khẽ kêu lên: Kia không phải là...!
Là hộp cơm.

Doãn Vụ Thi nhìn theo tầm mắt Chu Tử Hạ, nói một lời khẳng định: Là cái bọn chúng lấy ra trong tủ lạnh căn-tin lúc trưa-- chắc bọn chúng ăn chưa no, cho nên bây giờ chạy tới đây kiếm bữa khuya.

Cô nói nhẹ nhàng, lọt vào tai người khác chỉ thấy lạnh run.

Chẳng trách phải bảo quản trong tủ lạnh, chẳng trách trái tim của sáu người chết trên sân thượng không thấy đâu.

Ăn khuya cái gì, mọi người đều có thể đoán được.

Doãn Vụ Thi mở hộp cơm ra, trong đó có vệt máu cùng thịt vụn sót lại, máu đã đông lại thành một mảnh nâu đen.

Cô đóng nắp lại, nhớ lại những thân thể bị cắn lìa trên sân thượng, ác ý trong lòng trỗi dậy: Rất biết sống đó chứ, ăn không hết còn biết gói mang về.

Nữ A nghe vậy, dùng ánh mắt hung ác trừng cô: Mày sẽ chết.

Doãn Vụ Thi tán đồng từ tận đáy lòng, thậm chí có bật thốt một đạo lý kinh điển: Con người vốn sẽ chết, tôi là con người, đương nhiên sẽ chết.

Mày sẽ chết vào ngày mai, tao sẽ cắn nát mày thành trăm mảnh--
Nói to lên chút, trời tối quá nghe không rõ.

Nữ A nghẹn trong lòng.

Thí sinh này vừa kêu nó nói to hơn sao? Liệu nó còn chút tôn nghiêm nào của boss hay không??
Kim Dục thề, cậu nhìn thấy cái miệng không hề nhỏ kia run rẩy.

Nữ A phẫn nộ thét gào một tiếng.

Doãn Vụ Thi bặm môi pặc pặc.

Cô không cam lòng tiếp tục lảm nhảm: Ban ngày còn đáng yêu thuần khiết nói chuyện với tôi, buổi tối liền trở mặt.


Tuổi còn nhỏ mà đã sống thảo mai hai mặt như vậy, haizzz.

Hiện trường phim kinh dị đã biến thành hài độc thoại lúc nào chẳng hay.

Trì Trọng Hành nhìn lồ ng ngực phập phồng của con quỷ nhỏ, chẳng khác gì cá nóc.

Anh nhìn về phía Doãn Vụ Thi: Chơi đủ chưa?
Nhiêu đây sao có thể đủ?
Dù sao boss cũng không dễ ngoẻo như vậy, chơi tới sáng mai vẫn còn vui.

Trì Trọng Hành bình tĩnh nói tiếp: Làm chuyện chính trước đi, lát nữa cho cô chơi cái khác.

Lam Xuân Kiều:?
Kim Dục:??
Chu Tử Hạ:???
Sao có cảm giác như lúc nhỏ được cha mẹ ông bà dỗ làm bài tập rồi xem ti vi thế nhỉ?
Thấy Doãn Vụ Thi không có ý phản đối, Trì Trọng Hành đứng lên, lấy cái xô sắt nhặt từ nhà vệ sinh, không chút do dự ụp lên đầu con quái vật.

Nó lại bị chọc giận, cái miệng của nó hiện tại quá lớn, mà xô lại nhỏ, nó không mở miệng nổi, chỉ có thể ậm ờ mấy thanh âm khó nghe, tiếp tục giãy giụa.

Trì Trọng Hành cầm hộp cơm đập lên cái xô sắt.

Dư âm văng vẳng bên tai.

Khoảng cách gần như vậy, đủ để gây chân động cho bộ não, đối với nữ A bị kẹt đầu trong đó, quả thật là tra tấn khủng khiếp với âm thanh từ 360 độ.

Sau khi làm NPC ngậm miệng, anh nói tiếp: Được, chúng ta bắt đầu thôi.

Mọi người cũng đã thấy, NPC có thói quen xấu, gõ cửa lúc đêm khuya muộn, hơn nữa còn đi theo giờ-- chính xác là buổi chiều bọn chúng hỏi mọi người lúc mấy giờ, buổi tối sẽ xuất hiện ngay mép giường theo giờ đó.

Nhóm người may mắn không bị chọn rụt rụt cổ.

Bởi vì diện tích phòng hạn hẹp, những người ở trong phòng là những thí sinh bị chọn, những người còn lại đứng dọc theo hành lang bên ngoài.

Lam Xuân Kiều dựa vào mối quan hệ với chủ phòng Doãn mà trà trộn vào, ngồi ngay ngắn trong phòng.

Cho nên Kim Dục sẽ đối mặt với nữ B, lúc 2 giờ 27 phút.

Mọi người theo bản năng nhìn lên đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ 1 giờ 51 phút, Kim Dục dùng ánh mắt tha thiết cầu cứu những người xung quanh.

Trì Trọng Hành ban ngày cứu cậu hụt một lần, Doãn Vụ Thi đứng ở ngoài theo dõi, nhưng cậu vẫn tin tưởng hai người này chắc chắn có biện pháp.

Chúng ta còn hơn nửa tiếng đồng hồ để bàn bạc kế hoạch.

Trì Trọng Hành nói xong liền nhìn Doãn Vụ Thi, đưa mắt ra hiệu cô có thể biểu diễn.

Doãn Vụ Thi không thèm để ý anh, lo chơi đùa với ròng rọc tự chế treo người nữ A.

Cô lấy hai cái chìa khóa phòng 208 trong túi ra: Nhìn xem có điểm nào khác nhau không.


Kim Dục chưa bao giờ hăng hái như lúc này, cẩn thận nhận lấy chìa khóa, săm soi một hồi lâu, nhưng không nhìn ra manh mối gì, cậu khiêm tốn hỏi: Có gì khác nhau?
Vẻ mặt Doãn Vụ Thi như vị giáo sư vừa ra một đề siêu hóc búa: Không có gì khác cả.

Kim Dục: ......!
Cô ngồi thẳng người dậy: Đó mới là vấn đề.

Nó có chìa khóa dự phòng của phòng tôi, mà chắc hẳn, bọn quỷ còn lại cũng đã giữ trong tay chìa khóa dự phòng của mọi người.

Mà chìa khóa dự phòng, vốn do ai giữ?
Nói cách khác, lão Phương không chỉ trợ giúp chúng ta, mà còn trợ giúp cả bọn chúng.

Doãn Vụ Thi cất lại chìa khóa vào túi: Cho chúng ta ăn, cũng cho bọn quỷ ăn, quả thật là một nhân viên căn-tin công bằng văn minh.

Vậy chú ta bảo tôi ở trong phòng đừng chạy loạn...!
Doãn Vụ Thi kinh ngạc hỏi lại: Chẳng lẽ cậu lại bảo thức ăn sắp vô nồi rằng núp dưới sofa đi sao?
Sắc mặt Kim Dục trắng bệch.

Xếp chúng ta vào phòng đơn cũng là tiện cho quá trình ăn uống của bọn quỷ.

Phòng bốn người sáu người gì gì đó, rất dễ đánh thức những người khác trong phòng.

Ngay cả khi cả căn phòng đó đều là mục tiêu bị chọn, nhưng số lượng đông, không tránh khỏi việc thất thủ.

Sau đó giống như thuận miệng nhắc nhở một câu, vừa vặn khiến những người may mắn không bị chọn bo bo giữ mình-- hơn nữa, các thí sinh cũng vừa mới quen biết, khó mà tin tưởng lẫn nhau, đương nhiên chẳng mấy ai tốt bụng mở cửa thu lưu chúng ta.

Hoặc lỡ như các thí sinh bị chọn liên kết lại với nhau...!Dựa theo tiêu chuẩn chọn mục tiêu của đám quỷ đó, có liên kết lại cũng không khả quan.

Người như Kim Dục, có bốn, sáu người đi chăng nữa, kết quả cũng không đổi.

Đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên cũng phải suy xét đến việc làm thế nào để ăn vào miệng.

Nếu không có phương thức khống chế, người bị chọn không thể nào không giãy giụa.

Cao Thuật hoài nghi là trạng thái đặc thù nào đó, mà suy đoán này có lẽ đúng đến tám phần.

Con quỷ kia lúc bước tới mép giường liền duỗi tay thẳng đến vị trí bả vai, mà hẳn là, mục đích không phải để đánh thức tôi.

Rất có thể là một loại buff khống chế nào đó, hơn nữa hiệu quả tác động tương đối nhanh, nếu không, đánh thức thí sinh sẽ khá phiền toái.

Tạm thời đã biết trước chúng ta đã có ít nhất một đoàn thí sinh, nhưng mọi người nhìn xem, trên drap giường không lưu lại dấu vết gì, màu drap giường cũ, ố, vừa nhìn liền biết đã lâu chưa thay mới...!Cho nên, nơi bọn quỷ động thủ chắc hẳn là phòng tắm, cũng tiện cho việc rửa sạch máu.

Sắp xếp phòng đơn thế này cũng tiện cho chúng chậm rãi thưởng thức bữa ăn, ăn không hết còn có thể gói mang về.

Nữ A nghe các thí sinh bàn tán xôn xao, nó gào lên một tiếng xuyên thấu đêm đen.

Chu Tử Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn còn điểm chưa rõ: Vậy tại sao lại không hạ thuốc trong cơm tối của chúng ta? Như vậy không phải tất cả đều ngủ, dễ ra tay hơn hay sao?
Quả thật là một câu hỏi đi vào ngõ cụt.

Doãn Vụ Thi hơi chần chừ: Chắc là, hệ thống cảm thấy...!Hạ thuốc trong bữa cơm quá hèn hạ chăng?
Như bây giờ vẫn chưa đủ hèn hạ sao???.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi