TỈNH MỘNG

Thời điểm của phòng bị gõ đùng đùng, Cao Thuật còn đang chìm ở cảnh trong mơ.

Cậu vốn không định để ý tới, nhưng những người cùng phòng chẳng ai lên tiếng, thanh âm gõ cửa càng lúc càng lớn, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dậy, đầu ổ gà bù xù, hai mắt mơ màng, cả người toát đầy vẻ ngờ nghệch.

Cách cậu chưa đến 1 mét là Lam Xuân Kiều đang ngủ ở giường bên cạnh, không kiên nhẫn trở mình. Đôi mắt Lam Xuân Kiều còn đang nhắm chặt, khuôn mặt bánh bao mềm mại hiện lên mấy nếp gấp, miệng lẩm bẩm nói mớ: "Anh, đừng gõ nữa... sao tiếng cứ như chị mình gõ thế này..."

Ở phía đối diện, Bạch Hoa đang thò tay ra khỏi chăn, sờ s0ạng tủ đầu giường một lúc mới nhận ra tiếng ồm ồm như muốn đòi mạng này không phải từ báo thức của mình. Cậu rốt cuộc mới ý thức được hiện tại mình đang ở đâu, lập tức bật dậy tìm mắt kính.

Hai người bọn họ một mù một ngốc, không thể trông cậy được, Cao Thuật đành thở dài. Cậu dùng sức lau mặt rồi lê giày ra mở cửa.

Người phía ngoài là Trì Trọng Hành.

Nhìn đôi mắt Cao Thuật, anh liền cảm thấy không đúng: "Cậu đã ngủ à?"

Ai da, giờ này không ngủ thì có thể làm gì chứ.

Cao Thuật ngáp một cái, nước mắt lưng tròng: "Chào buổi sáng, anh Trì."

Ngủ không đủ giấc khiến đầu cậu cứ ong ong.

Trì Trọng Hành đẩy cậu ra, bước vào phòng, xốc tấm chăn trên giường gần cửa sổ lên.

Phía dưới không có người.

Anh quay đầu lại hỏi: "Còn một người nữa đâu rồi?"

Cao Thuật mê mang nhìn chằm chằm anh mấy giây, đầu óc mới bắt đầu hoạt động: "Tiểu Đường sao? Rời giường rồi à?"

Trì Trọng Hành nhìn hai người Lam Xuân Kiều cùng Bạch Hoa, bọn họ cũng cùng một bộ dạng ngơ ngác y như Cao Thuật.

Anh chợt đánh hơi được có gì đó dị thường.

"Không có." Trì Trọng Hành đè nặng thanh âm: "Bọn tôi cũng không nhìn thấy cậu ấy ở dưới nhà."

Cao Thuật lập tức tỉnh táo.

Tối hôm qua, Cao Thuật mới biết được Tiểu Đường là người đến từ Tháp lam. Bởi vì khả năng giao tiếp của cậu ấy quá kém, nói năng lộn xộn, Cao Thuật không hỏi được gì, còn định sẽ dẫn Tiểu Đường tới gặp Doãn Vụ Thi, xem cô có thể hỏi ra được thông tin gì về các Tháp hay không.

Cậu tính toán sẵn, kết quả tỉnh dậy người đã không thấy đâu nữa!

Cảm giác ớn lạnh dần bò từ sống lưng lên.

Giờ phút này lý trí của Cao Thuật đã trở lại, nhìn hai người cùng phòng khác cũng cùng chung trạng thái với mình, trong lòng cậu bắt đầu dâng lên sợ hãi.

Không nói đến người như Lam Xuân Kiều và Bạch Hoa, Cao Thuật ngủ một mạch không tỉnh giữa giấc từ lúc tắt đèn đêm hôm qua tới tận bây giờ. Chuyện này có khả năng không?

Cậu là người cảnh giác đến cỡ nào, sao có thể mê ngủ tới mức bạn cùng phòng ra ngoài mà không biết?

Trì Trọng Hành nhìn biểu tình của Cao Thuật cũng đoán được vài phần, đáy mắt anh trầm xuống: "Người đi khi nào?"

Cao Thuật lắc đầu.

Càng lúc càng thấy không đúng.

"Rạng sáng có thủy quái gõ cửa, cậu có nghe thấy không?"

Anh vừa dứt lời, ba người trong phòng đều ngây ngốc, vẻ mặt đồng loạt mờ mịt.

Lam Xuân Kiều hít một hơi khí lạnh: "Chết tiệt, thủy quái gõ cửa sao? Khi nào?"

Bạch Hoa nói thêm: "Từ lúc tắt đèn là em ngủ như chết vậy, không nghe thấy gì."

Vừa nghe liền biết bọn họ đã mắc bẫy.

Trì Trọng Hành nhìn Cao Thuật: "Biết nguyên nhân là gì không?"

Cao Thuật điếng người ngồi xuống mép giường, lưng khom lại như con tôm, khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch: "... Em phải nghĩ đã."

Đầu óc cậu lúc này vẫn còn đang rối nùi.

Trì Trọng Hành thở dài: "Mau xuống dưới nhà đi, chúng ta cùng tìm người."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng thực tế anh cũng không ôm nhiều hi vọng với tình cảnh của Tiểu Đường -- ở loại địa phương thế này, mất tích suốt một đêm, kết cục thế nào không cần phải bàn.

Cao Thuật nản chí đáp một tiếng.

Cậu co rúm người như quả bóng, suy nghĩ trong đầu lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu nhanh chóng hồi tưởng lại những điều bất thường đêm qua.

Trước lúc đi ngủ không phát hiện thứ gì bất thường, cũng không làm việc gì đặc biệt, ngoại trừ lấy màn thầu từ bàn ăn về phòng...

Màn thầu.

Cao Thuật nhảy dựng lên.

Ba người bọn họ vội vang lao xuống dưới nhà, tiếng bước chân dồn dập khiến mọi người trong phòng khách đều ngẩng đầu lên nhìn.

Ngoài phòng bọn họ ra mọi thí sinh khác đều đã có mặt đông đủ, ngồi vây quanh bàn dài, trên tay Doãn Vụ Thi còn đang cầm một vật thể hình tròn màu trắng, cô đang cố gắng xé một miếng ra.

Cao Thuật không kịp suy xét mà la lên: "Đừng ăn!"

Ngay lúc tiếng hét của cậu vang lên, Doãn Vụ Thi giật mình một cái.

Cô đã nuốt mất.

Từ buổi chiều hôm qua bắt đầu tiến vào phòng thi cho tới bây giờ, cô đã đói bụng 15 tiếng, đừng nói tới cái màn thầu cứng như quả tạ này, có là quả tạ thật cô cũng sẽ ăn.

Doãn Vụ Thi nhìn tô cháo trắng đến nỗi có thể chiếu ra mặt mình trước bàn, cô nuốt cảm giác mắc nghẹn nơi cổ họng xuống: "Sao vậy?" Cô nhìn lướt qua Tiểu Hồng bên cạnh: "Sợ chị ăn hết không chừa phần cho cậu?"

Cao Thuật nhìn gương mặt hỗn độn kia, cậu lập tức phản ứng lại: "Ừ, chị ăn chậm một chút, bọn em còn ba người đang tuổi ăn tuổi lớn nữa."

Mọi người không nói gì thêm, ba người bọn họ nhanh chóng ngồi xuống tụ hội cùng Tiểu Hồng.

Ngay từ khi Cao Thuật hô lên, mọi người đều ý thức được vấn đề nằm ở đâu, bọn họ ăn vài muỗng tượng trưng rồi dần rút lui.

Tô cháo của Doãn Vụ Thi đã ăn sắp cạn, dù sao thứ không nên ăn cũng đã ăn không ít, cô không để ý một hai muỗng làm gì mà ngửa đầu uống hết phần còn lại.

Lam Xuân Kiều nhìn một vòng xung quanh: "Tiểu Minh đâu rồi?"

"Nó đi học trước khi ba người các cậu xuống rồi." Tóc vàng lau miệng nói.

Cậu thuận miệng một câu vậy thôi, nào ngờ như kích hoạt phải công tắc miệng của Tiểu Hồng, giọng đọc đều đều không chút độ ấm: "Ai da, Tiểu Minh ra cửa vội quá, không mang theo vở bài tập toán rồi."

Các thí sinh trên bàn đều trầm xuống.

Đến rồi, bài toán rượt đuổi.(*)

    Chỉ các dạng bài tập tính khoảng cách, thời gian, vận tốc. Có một đề kiểu Tiểu Minh để quên vở toán ở nhà, Tiểu Hồng đạp xe với x vận tốc, quãng đường dài y, cần bao nhiêu thời gian để đuổi kịp Tiểu Minh.

Dù sao NPC cũng chính là Tiểu Minh. Người đàn ông dùng cả cuộc đời để bỏ quên, vứt đồ đạc bừa bãi.

Bọn họ lập tức nhớ lại lời Tiểu Hồng ngày hôm qua: Trường tiểu học ở trấn trên, đi hết con đường hôm thằng bé đón mọi người, dọc ra ngoài rồi đi theo đại lộ hướng nam.

Cao Thuật có chút đứng ngồi không yên.

Tiểu Minh có đi tới tận suối vàng cũng không quan trọng, điều mấu chốt là hiện tại bọn họ không còn thời gian để chậm trễ nữa. Đừng nói có đuổi kịp nó hay không, chỉ bằng thời gian đi từ đây tới đó đã đủ để chôn mười Tiểu Đường.

Tiểu Hồng vừa mới dứt lời, hai con người âm thầm lần mò trong màn đêm hôm qua lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Doãn Vụ Thi quay đầu sang, nở một nụ cười văn minh lễ độ với Tiểu Hồng: "Vở bài tập toán sao? Hôm qua tôi đi toilet ra thấy dưới đệm sofa có cuốn vở, vừa nhìn là biết của Tiểu Minh, nên tôi cất vào cặp giùm cậu nhóc rồi."

Cao Thuật: "......"

Cậu chậm rãi thở một hơi dài.

Về chuyện vì sao đi toilet ra sẽ phát hiện dưới đệm sofa có đồ vật, căn bản không cần suy xét.

Cao Thuật yên tâm ổn định lại trái tim đang đập kịch liệt.

Tiểu Hồng rõ ràng sửng sốt một chút, nó do dự nói: "Phải rồi, vở tiếng Trung hôm qua Tiểu Minh đưa cho tôi ký tên, ký xong quên mất không đưa lại cho thằng bé."

Doãn Vụ Thi ưỡn ngực, cảm thấy khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm rực rỡ: "Thật ra, tôi đi toilet xong, trên lúc về phòng có nhặt được vở tiếng Trung ở dưới cầu thang, cho nên đã cất giùm Tiểu Minh luôn rồi."

Tiểu Hồng: "......"

Trong phòng cũng có WC mắc gì cô phải xuống đây!!!

Không cần phải tiện đường như vậy!

Nhưng chưa đấu tới cùng, NPC tuyệt đối không nhận thua: "Báo viết tay của thằng bé cũng còn để trong nhà."

Nó hài lòng nhìn bộ dạng im lặng của Doãn Vụ Thi lúc này, khiến nó ảo tưởng chiến thắng đã ở trước mặt.

Nhưng ảo tưởng rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng.

Doãn Vụ Thi nhịn cười nhìn Trì Trọng Hành. 

Sau khi đối diện cặp mắt cong cong của cô, Trì Trọng Hành bình thản nói: "Không cẩn thận nhặt được ở dưới bàn ăn."

Lam Xuân Kiều: "Phụt--"

Tuy rằng bầu không khí hiện tại rất không thích hợp, nhưng cậu không nhịn được.

Người này học gì không học, chỉ học cái xấu là nhanh. Tham gia mấy vòng thi cùng với chị cậu, anh đã học được 10/100 thói ăn nói hàm hồ của Doãn Vụ Thi.

Cộng thêm tính tình anh ít nói, ý vị trào phúng trong lời nói càng thêm sâu sắc.

Chuyện này cũng có thể không cẩn thận sao? Cũng biết không cẩn thận nhỉ!

Tóc vàng trợn tròn mắt, rốt cuộc cũng biết vì sao hai người bọn họ một hai phải đi ra ngoài lúc nửa đêm.

... Bài toán rượt đuổi chết từ trong trứng nước.

Tiểu Hồng: Thật vô nghĩa.

Giải quyết được các vấn đề phiền toái có thể xuất hiện trong nguyên bản, các thí sinh ra cửa, ngồi tụ lại trong sân.

Doãn Vụ Thi nhìn Cao Thuật, hỏi: "Nói đi, sự tình thế nào."

Cao Thuạt giản lược lại chuyện Tiểu Đường mất tích, bao gồm cả suy đoán của mình đối với màn thầu.

Doãn Vụ Thi vừa nghe vừa nhíu mày: "Các cậu không nghe thấy tiếng gõ cửa sao?"

Ba người bọn họ đồng thời lắc đầu.

Tóc vàng kinh ngạc cảm thán: "Tiếng gõ mạnh bạo như vậy mà các cậu không nghe thật sao. Lúc ấy ở trong phòng tôi bị dọa gần chết, còn tưởng chúng nó muốn phá cửa tiến vào."

Doãn Vụ Thi hít một hơi sâu: "Tối qua tôi cũng đoán sẽ có tình huống như vậy phát sinh, cho nên rạng sáng tôi đi ra tìm vở của Tiểu Minh, sau đó..." Cô nhìn Trì Trọng hành: "Gặp được anh đây. Bọn tôi đợi ở phòng khách cho tới 2 giờ, vừa lúc nhìn thấy đám thủy quái lên lầu gõ cửa. Sau đó chúng tôi theo dõi bọn thủy quái đó, nhìn chúng nó chìm vào Hồ thần. Suốt đoạn đường chúng tôi vẫn luôn hành động cùng nhau, không gặp ai khác. Có ai đi ra ngoài nữa không, hoặc nghe được động tĩnh gì đó?"

Mọi người cùng nhau lắc đầu.

Trì Trọng Hành âm thầm ra hiệu bằng tay: Không có.

Doãn Vụ Thi gật đầu: Tôi cũng không.

Thời điểm Trì Trọng Hành trở lại phòng, thầy Từ còn đang mở hai mắt thao láo. Một anh trai khác đang ngồi phía ngoài như thần giữ cửa, chỉ có tóc vàng ngủ say sưa.

Ba người bị tiếng đập cửa dọa sợ, bọn họ bàn bạc với nhau, sẽ thay phiên gác đêm tới khi Trì Trọng Hành quay lại, đảm bảo luôn có 2 người tỉnh, làm chứng cho nhau, không ai ra ngoài.

Bên phía Doãn Vụ Thi, Tiểu Điền dường như có mối liên hệ gì đó với thủy quái, còn hai cô bé kia vẫn luôn ngủ nhưng không yên giấc, cứ dập dà dập dìu tới khi cô trở lại, bọn họ cũng lần lượt tỉnh và nói không ai rời đi.

Chỉ có phòng ở giữa bởi vì tất cả đều hôn mê nên không ai có thể làm chứng cho ai.

Đã vậy còn mất một người.

Ánh mắt Doãn Vụ Thi dừng trên bàn tay của Bạch Hoa, ngón giữa tay trái cậu mang một chiếc nhẫn bạc đơn giản.

Xem xét độ rộng bản nhẫn với vết hằn trên tay thi thể người trong từ đường thì--

Hoàn toàn ăn khớp.

Lời tác giả:

Tui nghĩ cuốn này tui viết mười mấy chương là xong á... Tui thiệt là hồ đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi