TỈNH MỘNG

Mặc dù kỳ thi lần này đã treo biển "khoa học", bản chất bối cảnh của hệ thống vẫn giữ tác phong y như cũ.

Trước khi tiến vào phòng thi, Doãn Vụ Thi từng đứng ngoài cửa đùa giỡn với Trì Trọng Hành về đề thi, đoán mò xem sẽ là cái nào trong lực, nhiệt, quang, điện, không ngờ đề thi thực sự là phản xạ ánh sáng.

- - Bọn họ không ở thế giới thực, toàn bộ cảnh tượng này thực chất là ảnh ảo trong gương.

Tối hôm qua, nữ sinh cài nơ vì quá căng thẳng mà làm rơi cái ly, Doãn Vụ Thi tận mắt nhìn thấy nó vỡ năm bảy mảnh rồi khôi phục lại như cũ không hao tổn gì.

Khi đó tình cờ vừa đúng 6 giờ tối, tiếng chuông đồng hồ vang lên.

Manh mối ám chỉ rõ ràng, Doãn Vụ Thi từng cho rằng bối cảnh phòng thi lần này lại là quay ngược thời gian.

Nhưng ngay sau đó, thí sinh đột nhiên bốc hơi khỏi phòng, ổ khóa căn phòng bên cạnh xuất hiện dấu vết bị cạy, những chuyện này không thể giải thích bằng dòng chảy thời gian, cô nhận ra suy đoán ban đầu là không thỏa đáng.

Thời điểm phát hiện Gloria không thể bị gi3t chết, cô vẫn đang suy nghĩ theo quỹ đạo phía trước, xem xét khả năng thời gian đứng yên.

Nhưng chuyện này cũng không nói lên được gì.

Cho tới khi cô phát hiện gương trong phòng rửa mặt không phản chiếu ra bóng người.

Trong đầu Doãn Vụ Thi lập tức xuất hiện ý tưởng mới -- bọn họ là người trong gương.

Chính xác hơn, là ảnh ảo phản chiếu trong gương.

Chiêu này của hệ thống phải nói rất thâm độc.

Theo suy nghĩ thông thường, cho dù biết tới khái niệm "ảnh ảo" thì phản ứng đầu tiên của các thí sinh vẫn chỉ là "Quả nhiên NPC không phải người", chẳng ai hoài nghi chính mình, càng không nghĩ ra bản chất của mình và NPC không khác nhau, đều không phải con người.

Tiền đề của ảnh ảo là phải có vật thể thực bên ngoài gương, mà ảnh ảo bị mắc kẹt bên trong gương dĩ nhiên không thể tự phản chiếu bản thân, đó cũng là lý do bọn họ không thể nhìn thấy chính mình trong gương.

Đồng thời, ảnh ảo cũng không thể bị vật sắc nhọn nào gây ra thương tích -- Bởi vì thế giới trong gương chỉ là sự phản chiếu của thế giới thực, nó không tồn tại khái niệm "chiều sâu" mà chỉ là mặt phẳng 2D đơn thuần.

Tức cũng có nghĩa, vũ khí cần phải "đâm xuyên" sẽ không có tác dụng. Những thứ đó đâm qua bề mặt vật thể chỉ thu lại được cảm giác rỗng tuếch kỳ dị. Ngược lại, những vật chỉ cần tiếp xúc mặt ngoài như dây thừng vẫn giữ nguyên hiệu lực, thành công trói hai NPC thành hai đòn bánh tét.

Nghe đến đó, Lâm Hựu Tư theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai đòn bánh tét kia. Gloria vẻ mặt mờ mịt, giống như học sinh mẫu giáo bước nhầm vào lớp toán cao cấp; lão quản gia trầm mặc không lên tiếng, đầu cúi xuống đất, chỉ chừa cho bọn họ một đỉnh đầu hoa râm.

"Bởi vì chúng ta là ảnh ảo trong gương, nên chắc chắn phải tồn tại bản thể đối ứng. Phòng thi này chia làm hai mặt, một mặt là cảnh trong gương chúng ta đang ở, một mặt khác là thực tại.  Những chuyện mà chúng ta không thể giải thích ở đây, đều phát sinh ở thế giới thực tại, sau đó ảnh hưởng tới chúng ta bên này." Sau một hồi ngắn ngủi, Lam Tuyết Kiều cũng bắt kịp dòng suy nghĩ: "Thí sinh bị giết không bốc hơi trong phòng kín, mà cô ấy đã chết ở thế giới thực, ngay tại căn phòng bên cạnh."

Người sống đột nhiên biến mất không động tĩnh giữa căn phòng bao nhiêu người là chuyện không có khả năng, chân tướng sự thật là, cô ấy chưa từng rời khỏi căn phòng. Anh trai vận động viên nằm cạnh cửa không nói đối, Trì Trọng Hành mở mắt tới hừng đông cũng không nghe được thanh âm nào dị thường.

Trong "thế giới thực", cô ấy vốn ở phòng bên cạnh theo sắp xếp ban đầu, đêm đó cửa phòng bị cạy ra, cô ấy bị sát hại. Điều này phản chiếu qua thế giới ảnh ảo của bọn họ, vì thế mới có thi thể không biết từ đâu ra cùng vết trầy xước không rõ lai lịch trên ổ khóa.

Dao trong thế giới gương không thể giết người, dao ở thế giới thực mới là hung khí.

Nữ sinh cài nơ run rẩy giơ tay: "Nhưng em còn một vấn đề... Nếu chúng ta chỉ là hình chiếu của thế giới thực, vậy tại sao em không có cảm giác bị khống chế, không chịu... ảnh hưởng từ chính mình ở bên kia? Chẳng lẽ bản thể thực cũng sẽ hành động y hệt như em ở đây?"

Mọi người nghe theo cô bé miên tả, không nhịn được mà tưởng tượng về thế giới thực, một bản sao giống mình như đúc bị hệ thống điều khiển, tỉ mỉ bắt chước hành vi cử chỉ của mình.

Mẹ nó! Khiếp đảm quá!

"Câu hỏi hay." Doãn Vụ Thi chỉ ra đằng sau: "Để bạn nhỏ này trả lời đi."

Lam Tuyết Kiều quay đầu lại xem, lúc này mới phát hiện Trì Trọng Hành mới nãy còn ngồi ở bàn ăn, không biết từ khi nào đã xuất hiện từ cầu thang đi xuống.

Trì Trọng Hành bước tới bậc cuối cùng.

Có lẽ danh xưng "bạn nhỏ" của cô khiến nội tâm anh dao động một chút, bước chân anh hơi lảo đảo, nhưng anh điều chỉnh ngữ điệu rất mau: "Chúng ta ở bên kia cũng không hoàn toàn giống với chúng ta bên này."

Điểm này có thể thấy được từ thí sinh bị sát hại. Nếu bản thể ở bên ngoài bắt chước người trong gương, như vậy cô ấy sẽ không chết một mình ở phòng bên cạnh mà phải chết ở chỗ mọi người.

Trì Trọng Hành dừng bước trước mặt NPC: "Nguyên nhân chủ yếu là thứ ảnh ảo này có thời gian giới hạn, tôi cảm thấy đúng hơn phải gọi là..."

"Đồng bộ."

"Đồng bộ."

Hai người đồng thanh lên tiếng.

Trong sự im lặng ngắn ngủi, Trì Trọng Hành kinh ngạc nhìn về phía Doãn Vụ Thi.

Anh biết cô không thích biểu hiện ăn ý ngầm với anh, nhưng ngoài dự đoán của anh, khuôn mặt Doãn Vụ Thi không hiện lên vẻ nhăn nhó nào như lúc mới nhập học, cô còn nở một nụ cười không rõ ý tứ.

- - Cứ có cảm giác như ở thời điểm mà anh không biết, đã có sự tình kỳ quái nào đó xảy ra.

Trì Trọng Hành đành phải cho rằng sự vui vẻ khác thường của cô là do sắp nộp bài thi, anh nói tiếp: "6 giờ tối hôm qua là lần đồng bộ đầu tiên."

Khái niệm "đồng bộ" này cũng giống như tính năng lưu trữ trong game.

Khi nữ sinh cài nơ làm rơi ly vang, lần đồng bộ đầu tiên vừa lúc diễn ra, cảnh tượng ở thế giới thực sáp nhập vào cảnh trong gương, bởi vì ở thế giới thực cái ly không bị đánh rơi, thế nên bọn họ mới thấy nó khôi phục lại hoàn chỉnh như kỳ tích.

"Lần đồng bộ phát sinh gần nhất là 12 giờ trưa ban nãy."

Một hàng ly bị Doãn Vụ Thi đập vỡ trở về trên giá không hao tổn gì.

Lam Tuyết Kiều tiếp lời: "Đêm qua có ít nhất một lần đồng bộ, khả năng cao là 12 giờ đêm -- giả thiết phòng thi này hẳn là mỗi sáu tiếng đồng bộ một lần."

Thời gian đồng bộ rất ngắn, xét theo tình hình hiện tại, trạng thái này không phát sinh trực tiếp trên người thí sinh, ít nhất là không ảnh hưởng rõ ràng, mà chỉ giới hạn với vật thể trong phòng thi.

Anh chàng vận động viên gãi đầu: "Nhưng cô gái ở trên lầu..."

Lâm Hựu Tư thở dài: "Khi đồng bộ diễn ra, cô ấy bị giết ở thế giới thực."

Thi thể không còn sự sống, không được xem là "thí sinh" mà chuyển sang phạm trù "vật thể", thế nên bị phản chiếu vào thế giới trong gương. Nếu bản thể thực chết đi, thí sinh ở trong gương tự nhiên cũng sẽ vĩnh viễn ngủ say.

Vậy mới nói chiêu này của hệ thống quá hiểm ác, hệ thống giả vờ bày manh mối ra bên ngoài, để mặc bọn họ hành động tùy ý. Các thí sinh tự cho là nắm chắc phần thắng, nhưng vũ khí thực sự bị giấu ở mặt trái của phòng thi, tại nơi bọn họ không thể nào phát hiện.

Lâm Hựu Tư nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn dòng chữ trên tường: "Không đúng, không phải lúc trước có trạng thái nào nói là trong phòng thi chỉ có 12 nhân vật hành động thôi sao? Tính cả người bên kia gương thì phải là 24 chứ!"

Thuyết vô thần: (dành riêng cho phòng thi vật lý) trạng thái đặc thù, ngoại trừ 12 nhân vật có thể hành động trong cảnh tượng này, không tồn tại thế lực siêu nhiên nào không thể nhìn thấy bằng mắt thường như quỷ, thần, u linh.

"Hệ thống xảo quyệt đã sớm gài bẫy trong đề." Lam Tuyết Kiều nói: "Nó ghi là "cảnh tượng này", không phải "phòng thi này". Ai mà nghĩ ra cảnh thật cảnh giả chứ."

"Vậy giết bá tước phu nhân ở thế giới bên kia là nộp bài được." Lâm Hựu Tư xắn ống tay áo: "Tôi gấp lắm rồi. Chúng ta qua đó bằng cách nào?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trì Trọng Hành.

Rồi phát hiện anh đang nhìn chằm chằm Doãn Vụ Thi, giống như xuất thần.

Lúc đám Lam Tuyết Kiều thảo luận đến khí thế ngất trời, linh hồn Trì Trọng Hành bỗng bay đi đâu mất.

Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người Doãn Vụ Thi, cứ cảm thấy hôm nay cô có gì đó không thích hợp. Khi nhận ra mọi người đang nhìn anh thì đã muộn, cũng không kịp dời mắt đi, như vậy quá lộ liễu. Anh bình tĩnh hắng giọng: "Ban nãy lúc chuông vang, tôi lên lầu nhìn cái gương kia, cảnh tượng bên trong có biến hóa, nó soi ra được thế giới đối diện, cố thể nhìn thấy "chúng ta" ở bên kia. Đó hẳn là đường thông qua thế giới đối diện."

"Lần đồng bộ tiếp theo là 6 giờ tối." Doãn Vụ Thi nhìn chằm chằm đôi mắt vẩn đục của quản gia, cô nhếch miệng cười trêu chọc: "Ông không nói cũng chẳng sao, tự chúng tôi tìm được biện pháp. Không phải bên kia gương thích "sáp nhập" với bên này hay sao, lễ thượng vãng lai, chúng ta cũng nên đáp lại bọn họ."

6 giờ tối, bá tước phu nhân ở thế giới thực trải qua buổi tối kinh khủng nhất trong sự nghiệp làm NPC của nàng.

Nàng đang rửa dao ăn trong phòng rửa mặt, con dao đã dính qua máu, đợi đến lúc nửa đêm là có thể rút nó ra khỏi vỏ lần nữa.

Gương trước mặt đột nhiên xuất hiện thứ quỷ dị.

Bá tước phu nhân mờ mịt ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một cặp mắt không thuộc về mình.

Người phụ nữ trong gương có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mặc bộ váy đen dự đám tang, lễ phục vốn nên nghiêm trang, không hiểu sao người này mặc lên chỉ thấy thiếu đứng đắn.

Nếu vị NPC đáng thương này xem nhiều phim, giờ phút này nàng sẽ lập tức nghĩ tới hình tượng kinh điển, Sadako mặc váy trắng bò ra từ ti vi.

Đáng tiếc nàng không kịp nghĩ gì.

Khoảnh khắc nữ quỷ kia thò đầu ra khỏi gương, bá tước phu nhân chỉ kịp thét lên một tiếng ngắn ngủi, còn chưa kịp phản ứng gì, dao trong tay đã bị cướp đi.

Chủ nhân của bàn tay kia là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô lưu loát nhảy ra khỏi gương, bàn tay nắm chặt tới nỗi nghe được tiếng xương khớp kêu.

"Không phải muốn thi vật lý sao?" Lâm Hựu Tư cười tươi như hoa: "Tao tới dạy cho mày... cái gì gọi là định luật I Newton."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi