TÌNH NAN TỰ CHẾ

Edit: Tiểu Mộng

Đông Đan Cửu Trọng sửng sốt “Nga?” một tiếng, lúc lâu sau mới nói: “Chẳng lẽ Tôn đại nhân cảm thấy ta cùng Ngũ vương thúc rất giống nhau sao?” Hắn từ sau khi trở thành thái tử, ở bên ngoài không thể gọi Đông Đan Lung là “phụ vương”, mà Đông Đan Lung đứng hàng thứ năm, nên đổi xưng hô thành Ngũ vương thúc.

Tôn Hướng Đạt lắc đầu, “Thái tử phong thần tuấn lãng, là thế gian hiếm có mỹ nam tử, nhưng vẫn khó có thể so cùng Hoà Thạc vương gia. Thái tử tối suất giữa nhân gian, nhưng Vương gia mang dung mạo của thiên nhân.”

“Phải không?” Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.

Thấy gương mặt hắn không chút thay đổi, Tôn Hướng Đạt nhịn không được lời nói càng thêm cẩn thận, “Lão thần lần đầu nhìn thấy Vương gia là tại Ngự hoa viên, lúc ấy người còn cách nhược quán năm năm (nhược quán: tầm 20 tuổi). Mái tóc dài tung bay theo gió, trên người phủ nhất kiện thuý sắc bào, ở dưới tàng cây ngâm thơ múa kiếm… Nhất thời không gian như bừng sáng, lão thần tưởng như thiên nhân hạ phàm, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, ngay cả tiên đế ở bên cạnh kêu vài lần cũng không biết.”

Đôi đồng tử đã mờ đục của Tôn Hướng Đạt chợt như phát ra ánh sáng, trong đầu là cảnh mỹ mạo thiếu niên năm đó, anh khí phong lưu, giữa đầy trời hoa bay mà múa kiếm đến xuất trần.

“Tiên đế nổi cơn thịnh nộ, may nhờ có Vương gia cầu tình người mới tha cho lão thần tội vô lễ. Về sau, lão thần lại vinh hạnh được trở thành thầy dạy các hoàng tử.”

“Xem ra năm đó Ngũ vương thúc thực được hoàng tổ phụ sủng ái.”

Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên buông một câu lại gợi lên dòng kí ức của Tôn Hướng Đạt:

“Hoà Thạc vương gia là do tiên đế cùng Ti Đạt công chúa của Đa Luân Tư thảo nguyên sinh hạ, kế thừa của Ti Đạt công chứa đôi thuý mâu cùng làn da trắng như tuyết. Công chúa sớm thác, tiên đế ” yêu ai yêu cả đường đi” (câu này là của QT nhé, không phải ta chém, nguyên văn là “ái ốc cập ô”), đối với Vương gia vô cùng sủng ái. Người cũng là hoàng tử duy nhất chưa nhược quán đã được phong vương. Năm đó cũng chỉ có người mới có thể ở trước tiên đế hành xử tự nhiên, nói cười tuỳ ý.”

Tôn Hướng Đạt thở ra một hơi thật dài, “Vốn là thiên chi kiêu tử, Vương gia ít nhiều có kiêu ngạo cùng không hiểu nỗi khổ trong dân gian, nhưng tuyệt đại tao nhã lại đủ để che đi tất thảy những khuyết điểm ấy. Người chính là học trò tâm đắc nhất của lão thần, tứ thư ngũ kinh đọc làu làu chưa nói, tài thơ ca càng là khó có được. Chữ viết rất đẹp, có thể sánh với những bậc thầy thư pháp hồi đó. Điểm này, Thái tử rất giống người.”

Nghe Tôn Hướng Đại kể chuyện cũ, Đông Đan Cửu Trọng thuỷ chung vẫn duy trì thần sắc bình thản, chờ hắn nói tới mệt mới đáp lại một câu:

“Chỉ tiếc, ấn tượng của ta đối với Ngũ vương thúc thật mờ nhạt.”

“Thật sự đã quên?” Tôn Hướng Đạt ngẩng đầu lên nhìn Đông Đan Cửu Trọng, trên gương mặt già nua bỗng xuất hiện thêm vài tia thông thấu.

“Tôn đại nhân…”

Không đợi Đông Đan Cửu Trọng nói hết lời, Tôn Hướng Đạt lại cúi đầu xuống thì thào:

“Quên cũng tốt, nhũng người thân cận nhất của Hoà Thạc vương gia năm đó kẻ đã chết, kẻ bị giáng chức, chỉ còn một lão nhân ta đây ở lại kéo dài hơi tàn… Quên cũng tốt, có thể quên được mới chính là kẻ thông minh…”

Nghe ra trong lời nói có tâm sự, Đông Đan Cửu Trọng gương mặt vẫn bất động thanh sắc, khoé môi ung dung nhếch lên:

“Thái phó càng già càng dẻo dai, làm sao có thể nói là kéo dài hơi tàn? Ta xem Thái phó ít nhất còn có thể sống thêm hai, ba mươi năm để hảo hảo chỉ giáo hậu bối ấy chứ!”

“Ta không cần sống thêm hai, ba mươi năm.”

Tôn Hướng Đạt đột nhiên ngẩng mạnh đầu, lời nói như chém đinh chặt sắt, cho dù là thâm trầm như Đông Đan Cửu Trọng cũng không khỏi cảm thấy nao nao. Tôn Hướng Đạt nhìn thẳng vào mắt hắn, đè nặng thanh âm, nói ra từng chữ:

“Ta chỉ muốn biết chân tướng, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoà Thạc vương gia tại sao tự nhiên mắc bệnh nặng? Tại sao tiến cung không bao lâu là truyền ra tin người chết? Chỉ cần có thể đòi lại một cái chân tướng cho người, ta tình nguyện chết ngay bây giờ!”

Đối diện cùng ánh mắt kiên định của Tôn Hướng Đạt, trong mắt  Đông Đan Cửu Trọng chợt loé lên vô số tia sáng kì dị, nhưng rất nhanh lại trở về thâm sâu như đáy nước, hắn thản nhiên phun ra một câu: “Người sẽ biết, Thái phó.”

—————————-

Sau khi cáo biệt Tôn Hướng Đạt, Đông Đan Cửu Trọng trở về phủ đổi một thân thường phục, rồi mang theo Trang Thanh đi đến Bát Bảo phố.

Bát Bảo phố là nơi phồn hoa nhất kinh thành. Có thể gặp vô số vương tôn công tử tụ tập ở đây, hai bên đường bày bán tràn lan ngọc khí, đồ cổ trên trăm tuổi. Trong số đó có Mặc hiên – một nơi chuyên bán văn phòng tứ bảo – rất được Đông Đan Cửu Trọng ưa thích. Ba năm trước trở về từ Mạc Bắc, hắn cơ hồ mỗi tháng đều tới đây một lần.

Chưởng quầy vừa nhìn thấy Đông Đan Cửu Trọng lập tức bày ra gương mặt tươi cười tiến lên đón.

“Đông công tử hảo!”

Mang họ giả là Đông, Đông Đan Cửu Trọng tiêu sái vung ngọc cốt chiết phiến (quạt có nan làm bằng ngọc =.=’), “Mực Huy Châu ta cần đã có chưa?”

“Mới đến mới đến a, hiện đang có trong ***.” Chưởng quầy khom lưng ngày càng thấp.

Trong *** có sương phòng chuẩn bị riêng cho khách quý, chưởng quầy dẫn đường cho Đông Đan Cửu Trọng, sau khi tiến vào sương phòng, liền đến trước quầy, dùng sức xoay con sư tử đá về hai hướng theo một thứ tự nhất định. Bức tường khai mở lộ ra mật thất, Đông Đan Cửu Trọng để Trang Thanh bên ngoài, một mình tiến vào.

Trong mật thất hôn hôn ám ám, chỉ đốt nhất trản cô đăng (một ngọn đèn lẻ loi). Một trung niên nam nhân vận toàn hắc y quỳ một gối giữa mật thất, cũng không biết đã đợi bao lâu, thân hình giống như đã hóa đá, không hề nhúc nhích. Đông Đan Cửu Trọng đi ngang qua hắn, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở đây.

“Vừa rồi Tôn Hướng Đạt hướng ta biểu hiện rất tốt.” Ngồi trên ghế, Đông Đan Cửu Trọng chậm rãi thả lỏng thân mình, điều chỉnh thành một cái tư thế tối thoải mái, “Mau điều tra rõ quan hệ lúc trước của hắn cùng phụ vương, ta muốn biết hắn có tin cậy được hay không.”

“Dạ!” Hắc y nhân gật đầu xác nhận, lại xuất ra mấy phong mật hàm dâng lên, “Đây là tình hình tháng này của các đại thần trong triều.”

“Ân!” Đông Đan Cửu Trọng tiếp nhận, cũng không vội mở ra xem, chỉ hỏi: “Trong đó có gì đáng lưu ý nhất?”

“Con trai độc nhất của Thống lĩnh Ngự lâm quân Lâm Vọng An nửa tháng trước mắc bệnh chết. Lâm Vọng An cũng đã lớn tuổi, liền quyết định cáo lão hồi hương. Tấu chương từ  chức ngày mai sẽ đưa tới trong cung.”

“Ân…” Nghe vậy, Đông Đan Cửu Trọng có chút trầm ngâm.

“Lâm Vọng An dâng tấu cáo lão hồi hương đồng thời tiến cử cháu mình, Phó thống lĩnh Ngự lâm quân Lâm Vinh Ngôn thay chức Thống lĩnh.”

“Đông Đan Quế sẽ không dùng Lâm Vinh Ngôn.” Đông Đan Cửu Trọng cười lắc đầu.

Ngự lâm quân nhân số tuy chỉ có ba vạn, nhưng có nhiệm vụ bảo vệ hoàng cung, là cánh quân có khả năng khống chế chính tình (tình hình chính trị) nhất trong quân đội. Để phòng quyền lực bị cung đoạn, Đông Đan Quế tuyệt đối sẽ không cho phép hai chú cháu lần lượt đảm nhiệm chức Thống lĩnh.

“Ngoại trừ Lâm Vinh Ngôn, Ngự lâm quân còn có bốn Phó thống lĩnh, trong đó có đường đệ của Lệ quý phi là Hình Phi Hồng.”

“Có thể loại trừ Hình Phi Hồng.” Đông Đan Cửu Trọng nói bâng quơ. “Hai ngày nữa ta sẽ phái người đưa tặng Lệ quí phi một phần hậu lễ, chúc cho đường đệ của nàng được nhậm chức Thống lĩnh, xem tính tham lam của nàng nhất định sẽ nhận. Đông Đan Quế là người đa nghi, cho rằng ta cùng Hình Phi Hồng có quan hệ, tuyệt đối sẽ không trọng dụng hắn.”

Hắc y nhân hiểu ý gật đầu.

“Trừ bỏ Lâm Vinh Ngôn, Hình Phi Hồng, Đông Đan Quế còn ba lựa chọn, mà ta chỉ có hứng thú với một trong số đó, phải làm sao để hắn có chung nhận thức với ta…?” Đông Đan Cửu Trọng thì thào tự hỏi, tay trái nâng đầu, tay phải đặt trên tay ghế dựa, vô ý thức gõ gõ đầu ngón tay.

Hắc y nhân lẳng lặng đứng chờ, sau nửa nén hương Đông Đan Cửu Trọng mới dừng lại động tác gõ gõ. Thương nghị xong xuôi, hắc y nhân từ cửa ngầm rời đi. Đông Đan Cửu Trọng cũng không ra ngoài, mà mở ra mật hàm hắc y nhân vừa đưa cho hắn. Trên đó viết là những sự kiện lớn nhỏ của triều thần mà mật thám tra được, lớn thì nhận hối lộ, nhỏ thì bao dưỡng tiểu thiếp, Đông Đan Cửu Trọng đều cẩn thận xem một lượt. Ánh đèn trên bàn dần ảm đạm, sau đó tắt hẳn, thân ảnh của hắn cũng hoàn toàn hòa vào bóng tối.

Trong bóng tối, gương mặt hắn nhìn không rõ, nhưng hai mắt thâm thúy lại toát ra một loại ánh sáng khác thường. Cẩn thận xé mật hàm thành những mảnh nhỏ, trong đầu Đông Đan Cửu Trọng một lần lại một lần hồi tưởng lại những chuyện hắn đã biết, mỗi kế hoạch mà hắn đã định ra. Ta tình nguyện lãng phí thời gian cũng không cho phép xuất hiện bất kì sai lầm nào, bởi mỗi chuyện ta làm không phải chỉ vì dã tâm của chính mình, mà còn vì một thứ càng thêm trọng yếu…

Sáng sớm, chim chóc còn vui hót trên cây, Đông Đan Cửu Trọng đã tiến cung, trên đường tới nam thư phòng (thư phòng phía nam) vừa vặn gặp Triệu hoàng hậu đang tản bộ trong Ngự hoa viên.

“Nhi thần khấu kiến mẫu hậu!” Khom gối cung kính vấn an tại Bạch Ngọc kiều.

“Thái tử đứng lên đi!”

Đông Đan Cửu Trọng y lời đứng lên, chỉ thấy hôm nay Triệu hoàng hậu mặc nhất kiện thải phượng triêu dương áo (phượng hoàng hướng về phía mặt trời???), váy dài màu hồng nhạt, đeo một chuỗi ngọc màu tím, tóc búi rủ xuống điểm vài cây thúy kim trâm, má như hồng lệ, ánh mắt sáng ngời.

“Mẫu hậu hôm nay dường như có chút không giống ngày thường…” Đông Đan Cửu Trọng ngừng lại một chút, như thể muốn tìm một từ thích hợp mà không thất lễ để hình dung,”Dường như gương mặt người đang tỏa sáng.”

“Có lẽ vì cuối thu mát mẻ, tâm tình ai gia cũng trở nên tốt hơn.” Triệu hoàng hậu thản nhiên cười, mang theo một nét phong tình ngày thường chưa từng xuất hiện.

Triệu hoàng hậu năm nay mới hơn ba mươi tuổi, chỉ vì đứng đầu lục cung nên ngày thường không thể không bày ra gương mặt đoan trang hiền lành, nhưng hôm nay nàng giống như trẻ ra hơn mười tuổi, sóng mắt nhìn quanh còn ẩn ẩn vẻ ngây thơ ngượng ngùng, nhìn theo khóe mắt nàng có thể thấy một nam nhân mặc y phục thái giám đứng cúi đầu cách đó không xa.

Đông Đan Cửu Trọng trong tâm hiểu rõ, thong thả cười, “Mẫu hậu tâm tình vui vẻ, nhi thần cũng thấy cao hứng.”

Không biết nhớ đến cái gì, Triệu hoàng hậu lộ ra thần sắc ngượng ngùng, lặng lẽ cụp mi mắt, vội chuyển đề tài.

“Thái tử tiến cung có việc gì?”

Đông Đan Cửu Trọng đáp: “Phụ hoàng truyền triệu, hẳn là muốn hỏi nhi thần về việc chuẩn bị cho ngự săn hôm Trung thu.” Đông Đan Quế tuy đối với hắn thập phần kiêng kị, nhưng sức khỏe ngày càng kém, công việc triều chính bộn bề, lại không có hoàng tử nào đã trưởng thành để có thể hỗ trợ, cũng đành phải đem không ít việc giao đến tay hắn.

“Đúng rồi, ngày kia sẽ xuất phát đến Mộc Lan lĩnh, ai gia thật sơ suất, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này.” Triệu hoàng hậu nhíu nhíu đôi mi thanh tú, trong thần sắc không có bao nhiêu ham thích.

Mộc Lan lĩnh cách kinh thành ba ngày lộ trình, là ngự liệp trường (khu vực săn bắn của hoàng tộc)của Đông Đan hoàng triều. Mùa xuân và mùa thu hàng năm đều cử hành ngự săn quy mô lớn, từ hậu phi, hoàng tử  cho tới tam phẩm đại thần đều phải đi theo. Các phi tần có thể theo hoàng đế rời cung săn bắn đều hết sức hân hoan, hy vọng có thêm cơ hội thân cận hắn, riêng Triệu hoàng hậu lại khác. Thứ nhất, loại hoạt động vây bắt, tàn nhẫn giết chóc hàng loạt khiến nàng không vui. Thứ hai, quan hệ giữa nàng và Đông Đan Quế bình đạm như thủy, dù đến Mộc Lan lĩnh, so với ở trong cung cũng có gì khác biệt? Chẳng qua là một hồi mệt nhọc vô ích mà thôi!

Biết tâm tư của Triệu hoàng hậu, Đông Đan Cửu Trọng cười nói:

“Nhi thần biết mẫu hậu nhân từ, đối với săn bắn trước nay không có hứng thú, nhưng tiết này đúng độ hoa quế khai, trên Mộc Lan lĩnh ánh trăng viên mãn, hương quế thoảng bay, mĩ cảnh thanh u, phong quang vô hạn.”

Nghe hắn nói vậy, Triệu hoàng hậu tâm hồn phiêu lãng, phượng mâu lại không tự chủ được hướng về phía sau.

Nếu có thể cùng Võ lang tản bộ dưới nguyệt quế…

Đúng lúc này, nam nhân mặc y phục thái giám kia cũng ngẩng đầu nhìn tới Triệu hoàng hậu.

Mặt xuất hiện hai ráng mây hồng, Triệu hoàng hậu lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng:

“Không biết cung nữ đã đem đồ đạc chuẩn bị xong xuôi chưa, ai gia phải về xem! Thái tử cũng đi đi kẻo trễ.”

“Nhi thần lĩnh mệnh.”

Đợi Triệu hoàng hậu cùng một đám cung nữ thái giám đi xa, Đông Đan Cửu Trọng mới tiếp tục cất bước. Tới nam thư phòng, Lâm Phi đã chờ đến dài cổ trước cửa, thấy hắn liền dùng cái giọng the thé reo lên:

“Ôi Thái tử, sao người lại tới trễ như vậy? Hoàng Thượng chờ đã lâu lắm rồi, nô tài thiếu chút nữa là đến Thái tử phủ tìm người!”

Lâm Phi nói năng càn rỡ, Đông Đan Cửu Trọng cũng không để ý, hướng hắn mỉm cười:

“Phiền toái Lâm công công rồi.”

Đông Đan Cửu Trọng một bộ dáng không lưu tâm lại làm Lâm Phi bất an.

Ta dù ở trong cung hầu hạ đã ba mươi năm, nhưng trước mặt vị hoàng tử vĩnh viễn khiêm cung hữu lễ, thần sắc tự nhiên này không biết vì sao lại luôn có cảm giác chân tay luống cuống?

Đông Đan Cửu Trọng hữu lễ ngược lại khiến Lâm Phi khó chịu, giống như bị người dùng một tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống, mà hèn mọn như hắn căn bản không đáng để vào mắt. Loại cảm giác này hắn cũng không xa lạ. Rất nhiều năm trước, khi hắn mới tịnh thân nhập cung, tiểu hoàng tử xinh đẹp giống như tuyết trắng kia cũng là dùng ánh mắt này để nhìn hắn, mặc dù khiêm tốn vẫn khiến người ta có cảm giác bản thân ti tiện.

Một khắc khuất nhục kia, cả đời ta cũng sẽ không quên!

Lâm Phi không tự chủ được siết chặt tay, lộ ra thần sắc oán độc mà chính mình cũng không phát hiện. Đông Đan Cửu Trọng nhìn thấy, mặt vẫn không đổi sắc đi ngang qua hắn.

Liền sau đó, Lâm Phi từ trong hồi tưởng tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, theo Đông Đan Cửu Trọng vào nam thư phòng.

“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Đứng lên đi!” Đông Đan Quế buông bút, từ sau án (bàn dài) chậm rãi ngẩng đầu.

Trời cao hậu đãi Đông Đan hoàng tộc, người trong hoàng tộc hầu hết đều là tuấn nam mỹ nữ. Đông Đan Quế cũng không ngoại lệ, hắn ngũ quan như tạc, trên môi là hai hàng ria ngắn đen nhánh, hai mắt sắc bén, ánh mắt như điện, khuyết điểm duy nhất chính là hai hàng lông mày gần nhau quá, khiến gương mặt có nét âm ngoan.

“Biết trẫm gọi ngươi tiến cung vì cái gì không?”

“Nhi thần ngu dốt, thỉnh phụ hoàng chỉ giáo.” Đông Đan Cửu Trọng buông tay đứng thẳng, thần sắc cử chỉ phi thường cung kính.

“Thật sự ngu dốt? Hay là biết nhưng không muốn nói?” Đông Đan Quế lạnh lùng nói.

“Nhi thần không dám, nếu có sai lầm gì mong phụ hoàng chỉ dạy.” Đông Đan Cửu Trọng gập hai gối quỳ trên mặt đất, ánh mắt hạ xuống.

Thấy thế, Đông Đan Quế khoát tay chặn lại, Lâm Phi đứng bên người hắn lập tức hiểu ý, quay đầu lại kêu:

“Vạn phó thống lĩnh, thỉnh xuất hiện đi!”

Theo tiểu thái giám đi ra là một hán tử còn trẻ, da thịt ngăm đen, ngũ quan ngay ngắn, trên người mặc áo giáp Ngự lâm quân. Hắn vừa bước ra liền “Phanh” một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Tội thần khấu kiến Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng trị tội!”

Đông Đan Quế cũng không thèm liếc tới hắn, đem lưng ngả trên lưng ghế dựa, khép hờ mắt, nói:

“Đem những lời sáng nay ngươi đã nói với trẫm nói lại trước mặt Thái tử.”

Vạn Tử Bân đầu gần như dán xuống đất, nói:

“Tội thần lúc trước nhất thời xúc động đả thương Thái tử, tuy Thái tử đại lượng, không so đo nhưng thần tự biết phạm đại tội, trong lòng bất an, không thể không hướng Hoàng thượng thỉnh tội.”

“Cửu Trọng, có việc này không?”

“Dạ, nhi thần lúc trước quả thật bị Vạn phó thống lĩnh đả thương.”

“Vì sao không nói ra?”

Đông Đan Cửu Trọng đáp: “Vạn phó thống lĩnh chính là không cố ý, mà nhi thần cũng chỉ chịu chút thương ngoài da, nhi thần căn bản không để trong lòng, thỉnh phụ hoàng đừng trách tội Vạn phó thống lĩnh.” Hắn thần sắc ngữ khí ôn hòa khiêm hậu, cùng với gương mặt anh tuấn nhu hòa, khiến người khác không thể không sinh đại hảo cảm.

“Chuyện này thật là kì quái… Đánh người thì phải chịu tội. Có người bị đánh không nghĩ trách tội người đánh, lại còn vì hắn cầu tình?”

Đông Đan Quế vẫn nhắm hờ hai mắt, khóe miệng tự tiếu phi tiếu (như cười mà như không cười), “Lâm Phi, ngươi có từng nghe qua việc lạ như thế này sao?”

Lâm Phi xoay người, vẻ mặt lấy lòng:

“Ngay cả Hoàng thượng cũng chưa từng nghe qua, nô tài như thế nào lại biết?”

Đông Đan Quế cười lạnh, gõ gõ đầu ngón tay trên tay ghế, “Vạn Tử Bân, ngươi nói tiếp đi.”

Vạn Tử Bân chần chừ nhìn Đông Đan Cửu Trọng, sau cùng cắn răng, hạ quyết tâm nói:

“Đả thương thân thể ngàn vàng của Thái tử, tội thần nguyện lấy cái chết để tạ tội. Nhưng còn Vân cơ là thanh mai trúc mã của tội thần mấy ngày trước bị Thái tử cưỡng ép nhập phủ, cả gan cầu Hoàng thượng làm chủ, để Thái tử trả tự do cho nàng.”

Hắn vừa dứt lời, Đông Đan Cửu Trọng đã lắc đầu, hướng Đông Đan Quế nói:

“Trong phủ nhi thần mấy ngày trước quả thật nhận thêm một đám ca cơ, nhưng tuyệt không có chuyện cưỡng ép.”

“Không có? Nếu không phải chột dạ, tại sao ngươi không dám nói ra chuyện bị đánh?” Đông Đan Quế trừng mắt, ánh mắt như điện chiếu xuống người Đông Đan Cửu Trọng, “Chiếm đoạt dân nữ, dám làm loại chuyện thương phong bại đức như vậy, cho dù là Thái tử trẫm cũng sẽ không tha!”

Đối mặt long uy hiển hách nhưng trong lòng Đông Đan Cửu Trọng lại cười lạnh. Loại sự tình này Đông Đan Quế ngươi không phải sớm đã làm sao? Còn dám nói ai khác?

Tuy vậy trên mặt hắn vẫn bất lộ thanh sắc, ôn hòa bình tĩnh, “Hôm trước Vạn phó thống lĩnh đến phủ, nhi thần đã hỏi lại tổng quản. Vân cơ quả thật đã bán mình cho Thái tử phủ, khế ước bán thân vẫn còn, nhi thần lúc nào cũng có thể lấy ra để Vạn phó thống lĩnh xem.”

“Vân cơ bị kế mẫu tham lam lừa bán, bản thân nàng không tình nguyện. Vi thần khẩn cầu Thái tử thành toàn, đem Vân cơ trả lại cho vi thần!” Vạn Tử Bân vội la lên.

“Thật xin lỗi!” Đông Đan Cửu Trọng lắc đầu, không đồng ý.

Đông Đan Quế lạnh lùng liếc hắn: “Thái tử là tham luyến sắc đẹp của nàng sao?”

“Nhi thần cùng Thái tử phi tình cảm sâu đậm, việc này ai ai cũng biết, sao lại có thể tham luyến sắc đẹp Vân cơ? Chỉ là Vân cơ vốn do Cẩm Sắt chọn vào phủ, trong số mấy ca cơ lần này nàng đối Vân cơ đặc biệt hài lòng. Cẩm Sắt không thể sinh con, vẫn luôn hi vọng nhi thần có thể cùng nữ nhân khác…” Nói tới đây, Đông Đan Cửu Trọng xấu hổ ngập ngừng, “Nhi thần không nỡ làm nàng thất vọng, hơn nữa, nhi thần cũng từng hỏi qua Vân cơ, nàng nói ” tình nguyện ở lại Thái tử phủ”… Vạn phó thống lĩnh phải chăng là nhất sương tình nguyện (yêu đơn phương)?”

“Làm sao có thể…? Vân cơ như thế nào lại…?” Vạn Tử Bân nhất thời mặt xám như tro, không thể tin thì thào tự hỏi.

Mấy tiểu thái giám hầu hạ trong điện đều vì hắn mà thương hại, trong lòng thầm nghĩ: Thái tử trẻ tuổi anh tuấn, tương lai lại lên làm Hoàng đế, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ đặt hi vọng lên hắn thôi. Ruồng bỏ người yêu cũ đã là gì!

Mắt thấy Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng đem hết thảy tội trạng phủi sạch sẽ, Đông Đan Quế nhất thời tâm trạng không tốt, vung tay: “Vạn khanh gia, ngươi lui trước đi!”

Oán hận nhìn Đông Đan Cửu Trọng, Vạn Tử Bân chắp tay hành lễ, rồi mới lĩnh mệnh lui ra.

Đông Đan Quế từ sau án chậm rãi ngồi thẳng thân mình, nhìn Đông Đan Cửu Trọng: “Cửu Trọng, tuy chuyện này ngươi không có sai, nhưng cùng thần tử tranh đoạt một ca cơ sẽ khiến thiên hạ gièm pha, làm mất thân phận Thái tử.”

“Nhi thần biết tội!” Đông Đan Cửu Trọng cúi đầu nói.

“Phạt ngươi đóng cửa tự ngẫm một tháng, không cần đi Mộc Lan lĩnh!” Tuy không có lí do gì để phạt thật nặng, nhưng Đông Đan Quế cũng không buông tha cơ hội.

“Nhi thần tuân mệnh!”

“Đứng lên đi!”

“Dạ, nhi thần xin lui!” Đông Đan  Cửu Trọng nhất nhất xác nhận, sau khi quỳ lạy liền chậm rãi lui ra sau.

Đông Đan Quế chợt nổi lên nghi ngờ, “Từ từ!” hắn gọi Đông Đan Cửu Trọng lại, “Vạn Tử Bân có nói… hình như là đả thương tay trái của ngươi?”

Đông Đan Cửu Trọng thân thể chợt cứng đờ, ánh mắt lợi hại của Đông Đan Quế dõi theo hắn không nháy mắt:

“Kéo ống tay áo lên, để phụ hoàng xem thương thế của ngươi.”

“Dạ…”

Đông Đan Cửu Trọng giơ tay phải lên chậm rãi kéo tay áo trái, cuốn đến đầu vai, quả nhiên trên tay trái có dấu vết bị đả thương, bắp tay tụ máu đỏ lên, sưng giống như một gò núi nhỏ.

Lúc này Đông Đan Quế mới thật sự tin tưởng chuyện giữa Đông Đan Cửu Trọng và Vạn Tử Bân, ánh mắt lập tức trầm tĩnh lại.

“Lui đi! Trẫm sẽ lệnh ngự y đến trị thương cho ngươi.”

“Tạ phụ hoàng ân điển!” Đông Đan Cửu Trọng quỳ xuống tạ ơn, rồi mới cung kính lui ra.

Nhìn Đông Đan Cửu Trọng đã đi xa, Đông Đan Quế lại vung tay, cho lui đám tiểu thái giám trong điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi