TÌNH NHÂN BÉ NHỎ CỦA MỘ THIẾU


Hai ngày sau...
Hôm nay Mộc Uyển không cần đến trường.

Cô đã viết đơn xin nghỉ một tuần để cùng Mộ Tử Khanh bay qua Mỹ.

Chỉ hai ngày nữa, ba cô sẽ được tiến hành phẫu thuật...
Buổi sáng yên ả, Mộc Uyển thức từ sớm.

Cô xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho anh.

Sau tất cả mọi chuyện, cô hiểu thứ anh cần chỉ là bình yên.

Nếu không thể gánh vác cùng anh, vậy thì ít nhất cô cũng có thể để anh bình yên khi bên cạnh mình.
Mộ Tử Khanh đi xuống tầng liền bắt gặp dáng người nhỏ bé đang loay hoay trong bếp.

Anh chậm rãi đi xuống, bước đến phía sau cô, nhẹ nhàng ôm lấy dáng người nhỏ nhắn kia mà thì thầm.
"Nhìn em cứ giống như một cô vợ nhỉ đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng vậy."
"Anh bớt ảo tưởng đi."
"Không có ảo tưởng! Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ kết hôn, tới lúc đó, chẳng phải em sẽ chính thức là vợ anh sao?"
"Em có nói sẽ lấy anh sao?"
"Hửm! Em nói lại xem!"
"Hừm...!Không nhá!"
Với tay tắt bếp, xoay cô lại đối diện với anh, Mộ Tử Khanh nhìn cô.

Chỉ là Mộc Uyển cảm thấy, trong cái nhìn đó có thứ gì đó không ổn lắm.

Nụ cười trên môi của anh hiện ra, càng nhìn càng thấy bất thường.
"Anh thấy cứ thế này thì không được!"
"Không được? Không được cái gì?"
"Lỡ như em chạy mất, không chịu kết hôn với anh thì sao?"

"Ha...!Ha...!Ha ha...!Anh...!Anh thật sự ..."
"Nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn thấy không ổn.

Lỡ như em thật sự chạy mất thì sao hửm?"
"Làm gì có?"
"Không được! Vẫn là nên có chút gì đó chắn chắc đi."
"Có gì đó là cái gì?"
"Hay là...!Chúng ta sinh một đứa đi."
Mộc Uyển trợn tròn mắt nhìn anh.

Cái người đàn ông này đúng là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được.

Sinh một đứa sao? Không được đâu, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ.
Vậy nhưng mà ai kia lại rất đắc ý.

Bàn tay to lớn lại bắt đầu không yên phận.

Siết lấy eo nhỏ, anh vùi đầu vào cổ cô.

Mộc Uyển vội vàng đẩy anh ra.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Thì làm chuyện anh muốn làm."
"Thôi đi, anh còn phải đến công ty kìa!"
"Hôm nay anh muốn nghỉ!"
"Anh nói nghỉ thì liền nghỉ được sao?"
"Tất nhiên! Em yên tâm, tiền của anh đủ cho em sung sướng đến hết đời."
"Mộ Tử Khanh..."
"Hửm?"
"Anh có thể đứng đắn một chút không hả?"
"Không được! Cứ mỗi lần nhìn thấy em là anh lại không muốn đứng đắn."
Cái nụ cười của anh thật khiến cho người ta tức chết.

Nói cái gì anh cũng có thể cãi được, thật là hết cách rồi.
Mộc Uyển cắn môi dưới, nhìn người đàn ông trước mặt đang mỉm cười xấu xa.

Cô kéo vai áo xuống, để lộ ra những vết đỏ đầy mờ ám.
"Xem đi, đều là chiến tích của anh đó."
Đưa tay chạm vào những vệt đỏ chói mắt ấy, nụ cười trên môi anh lại càng sâu hơn.
"Nhìn cũng đẹp, sau này phải để lại nhiều một chút."
"Cút xa em ra."
Mộ Tử Khanh mỉm cười nhìn cô.

Chọc ghẹo cô một chút, quả nhiên là tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Ôm cô chặt thêm một chút, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô.
"Ngoan! Anh đến công ty giải quyết một số chuyện."
"Anh không ăn sáng sao?"
"Dĩ nhiên là có!"
Nói xong lại cúi xuống, hôn lên môi cô.

Mộc Uyển ngơ ngác nhìn anh.
"Anh làm gì vậy?"
"Ăn sáng đó."
"Hả???"

"Anh đi đây!"
Cho đến khi bóng lưng anh đi mất, cô vẫn không hiểu được anh muốn nói gì.

Người đàn ông này...!liệu có khi nào đến từ một hành tinh khác ngoài trái đất không nhỉ???
Gác lại những suy nghĩ vớ vẩn của mình, cô tự dọn thức ăn ra ăn sáng.

No nê một bụng, cô đi lên phòng để thu dọn hành lý.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Mộc Uyển hấp tấp đi ra mở cổng.

Nhìn thấy người vưa đến, cô bỗng dưng có chút không yên...
"Xin chào! Tôi...!Có thể vào trong nói chuyện với cô một chút được không?"
"À...!Mời vào."
Bạch Khả Vy ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.

Mộc Uyển đi vào bếp lấy cho cô cốc nước cam.

Lần đầu tiên, hai người có khuôn mặt giống như đúc ngồi nói chuyện trực tiếp với nhau.
"Cô...!Muốn nói gì?"
"Cô và anh ấy bao lâu rồi?"
"Có lẽ là năm sáu tháng gì đó."
"Ha...!Năm sáu tháng liền có thể khiến anh ấy muốn kết hôn.

Cô cũng giỏi lắm."
"Cô muốn nói gì?"
"Cần bao nhiêu? Nói đi, tôi đều có thể cho cô."
Mộc Uyển nheo mắt nhìn người đối diện.

Có lẽ, cô đã hiểu được ý tứ trong câu nói của Bạch Khả Vy...
"Nói đi! Bao nhiêu tôi cũng cho cô, chỉ cần cô rời khỏi anh ấy là được."
Quả nhiên...!Là ý đó.
"Xin lỗi! Tôi không bán rẻ tình yêu của mình.

Đối với tôi, anh ấy là vô giá."
Bạch Khả Vy im lặng.

Cô ấy...!Là thật lòng thật dạ với anh sao? Không đâu! Trên đời này, chẳng có ai yêu anh hơn Bạch Khả Vy cô cả.
Quỳ xuống trước mặt Mộc Uyển, Khả Vy giọng nói mang theo sự run rẩy, nước mắt cũng chảy ra.
"Mộc Uyển...!Tôi xin cô...!Xin cô trả anh ấy lại cho tôi được không?"

Chuyện xảy ra khiến Mộc Uyển nhất thời không biết nên làm gì.

Vội vàng đỡ Khả Vy đứng dậy, cô bất lực nói:
"Xin lỗi! Tôi không thể vì cô mà từ bỏ tình yêu của mình được."
"Nếu như anh ấy yêu cô, tôi sẵn sàng ra đi."
"Mộc Uyển, cô biết mà...!Anh ấy...!Anh ấy chỉ là vì cô giống tôi nên mới..."
"Khả Vy! Tôi biết cô rất đau lòng, nhưng những gì anh ấy nói ngày hôm đó, cô cũng đã nghe hết rồi mà.

Cô đừng cố chấp nữa được không?"
"Mộc Uyển, tôi không thể...!Tôi không thể không có anh ấy..."
"Khả Vy...!Chẳng lẽ, cô không muốn anh ấy hạnh phúc hay sao?"
"Cứ thử là tôi xem, cô có thể mỉm cười mà chúc anh ấy hạnh phúc không?"
Không thể!
Chắc chắn là không thể!
Không ai đủ cao thượng để chúc người mình yêu hạnh phúc bên một người khác cả.

Nếu có đi chăng nữa, thì cũng chỉ là lời nói dối để che đi những yếu đuối bên trong mà thôi.
"Mộc Uyển...!Nếu cô đã không chịu buông tay, vậy thì...!Chúng ta cược một ván đi."
"Cược? Cược cái gì?"
"Chẳng phải là anh ấy nói sẽ kết hôn với cô sao?"
"Vậy thì sao?"
"Tôi cược với cô, trong ngày hai người tổ chức hôn lễ, chỉ cần tôi xảy ra chuyện thì anh ấy sẽ không đến hôn lễ."
"Cô..."
"Không dám cược sao?"
"Được! Tôi cược với cô!"
Nếu thắng thì cô sẽ hạnh phúc.

Nếu thua thì cô sẽ buông tay...
"Mộ Tử Khanh...!Ván cược này em sẽ thắng hay thua đây?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi