TÌNH NHÂN BÉ NHỎ CỦA MỘ THIẾU


Bước chân vừa ra khỏi công ty giải trí Thiên Âu thì Mộc Uyển đã bị một người đàn ông chắn đường.

Anh ta nhìn có vài nét khá giống với Mộ Tử Khanh nhưng tuổi tác thì có vẻ như hơi lớn hơn một chút.

Sau chuyện xảy ra lần trước, cô cũng bắt đầu phòng bị mạnh mẽ hơn.

Thấy anh ta cố ý chắn đường mình, cô bước lùi về sau, ánh mắt lạnh lẽo quan sát người trước mặt.
"Anh là ai?"
"Cô quên rồi sao? Lần trước, trong căn nhà đó, là tôi đã cứu cô."
Lục tìm lại một mớ kí ức hỗn độn, Mộc Uyển trôi dạt trở về cái đêm đáng sợ đó.

Hình như...!đúng là anh ta đã cứu cô thì phải.
Nhìn biểu cảm của cô, Mộ Tử Duy cười nhạt:
"Đừng sợ, tôi là Mộ Tử Duy, anh trai của Tử Khanh."
"Hả???"
"Tử Khanh chưa từng nói cho cô biết đúng không?"
"Ừm..."
"Cũng dễ hiểu thôi...!Bỏ đi, mẹ tôi muốn gặp cô."
Mộc Uyển ngây người một lúc mới kịp hiểu được lời anh ta nói.

Vấn đề là mẹ của anh ta thì lại muốn gặp cô để làm cái gì chứ?
"Tôi biết cô đang thắc mắc điều gì.


Nhưng có những chuyện, không thể nhìn bằng mắt mà phải dùng tâm để cảm nhận.

Mộc Uyển, mẹ tôi...!bà ấy có vài chuyện quan trọng muốn nói với cô."
"Chuyện quan trọng?"
"Chuyện này liên quan rất lớn đến sự an toàn của Tử Khanh.

Nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép.

Nhưng nếu có thể, tôi hy vọng cô sẽ gặp mẹ tôi một lần."
Mộc Uyển nhíu mày suy nghĩ.

Là chuyện liên quan đến anh thì cô sẽ không xem nhẹ.

Hơn nữa, cô cũng muốn biết, bà ấy...!muốn nói gì với cô.
"Được! Bà ấy đâu?"
"Đi theo tôi."
Chậm rãi bước sau lưng Mộ Tử Duy, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi bắt đầu ghi âm.
Mộ Tử Duy đưa cô đến một quán cà phê nhỏ gần đó.

Sau khi chắc chắn là không có ai theo sau thì anh mới đưa cô đi đến một chiếc bàn bên trong góc khuất.

Ở đó, Mạn Yên Nhi đang ngồi trầm tư, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía xa xôi nào đó.
Đi tới trước mặt bà, Mộ Tử Duy nhỏ giọng gọi:
"Mẹ! Cô ấy tới rồi."
Giật mình vì tiếng gọi của Tử Duy, bà chầm chậm quay sang nhìn Mộc Uyển.

Đôi mắt buồn buồn mang theo sự dịu dàng, bà mỉm cười nhìn cô:
"Nào ngồi xuống trước đã."
"Mẹ! Hai người từ từ nói chuyện đi, con đi quanh đây một chút."
Việc ba mẹ anh đến Đông Đô lần này là vô cùng bảo mật.

Vì để đảm bảo an toàn cho hai người, anh phải luôn cẩn trọng dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Sau khi Mộ Tử Duy rời đi, Mạn Yên Nhi mới lên tiếng.
"Con uống gì?"
"Cho con một ly cà phê sữa nóng."
"Được!"
Một lúc sau, người phục vụ bưng lên một ly cà phê sữa nóng đặt xuống trước mặt cô.

Sau đó thì liền rời đi.

Nhìn ly cà phê sữa nóng đang nghi ngút khói, lại nhìn người phụ nữ lạ trước mặt, Mộc Uyển nhẹ nhàng hỏi:
"Xin lỗi! Bác gái đây là..."

"Đừng gọi bác gái, cứ gọi là mẹ đi."
" Con không hiểu lắm.

Bởi vì mẹ của Tử Khanh đang ở nhà anh ấy."
Câu này là cô cố tình nói ra, cốt yếu là muốn xem thử phản ứng của bà ấy.

Nhưng biểu cảm của Mạn Yên Nhi lại khiến Mộc Uyển bất ngờ.

Bà cúi mặt xuống, cắn chặt môi dưới, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra.
Mộc Uyển nhất thời bị làm cho hoảng loạn, cô vội đưa khăn giấy cho bà.
"Bác gái...!Bác không sao chứ?"
"Không...!Không sao, chỉ là có hơi xúc động."
"Con xin lỗi! Con không biết mình đã nói gì sai nữa."
"Con không nói sai gì cả.

Là tại ta quá đau lòng thôi."
Đau lòng...
Hai từ đó khiến Mộc Uyển không nghe được ý tứ của bà ấy.

Cô trầm mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm trước mặt.
Người phụ nữ trung niên có gương mặt thanh tú, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng lại mang theo một nét buồn rười rượi.

Cảm giác mà bà ấy mang đến cho cô chính là sự gần gũi và...!an toàn.
Đối diện với bà ấy, cảm giác hoàn toàn trái ngược khi cô đối diện với mẹ của Mộ Tử Khanh.

Nếu bà ấy cho cô cảm giác an toàn thì "mẹ chồng" của cô lại cho cô một cảm giác bất an.

Mộc Uyển cũng không biết, tại sao lại có sự khác biệt này.

Cô chỉ biết một điều, khi nhìn vào ánh mắt của Khưu Lệ An, cô luôn cảm thấy bà ta đang cố ý che giấu một chuyện gì đó rất quan trọng.

"Con là...!Vợ của Tử Khanh?"
Câu hỏi của Mạn Yên Nhi kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ của mình.

Nhìn người trước mặt, Mộc Uyển khẽ cười rồi gật đầu.

Mạn Yên Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
"Con rất xinh đẹp, rất dịu dàng, Tử Khanh đúng thật là rất biết nhìn người."
"Bác gái, bác quá khen rồi.

Không biết...!Bác muốn gặp con có chuyện gì quan trọng ạ?"
Mạn Yên Nhi mỉm cười, đưa tay vào trong túi xách lấy ra thứ gì đó.
"Ta cho con xem thứ này.

Sau khi xem xong ta sẽ nói rõ mọi chuyện."
Bàn tay mềm mại đưa ra, một tấm ảnh được đưa tới trước mặt cô.

Mộc Uyển nhíu mày cầm lấy tấm ảnh, bên trong chính là ảnh lúc còn bé của Mộ Tử Khanh.

Nhưng...!tại sao người bế anh lại là...!Bà ấy?
"Con bất ngờ lắm đúng không?"
"Chuyện này..."
"Thật ra thì...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi