Khi Sầm Hoan tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.
Khi mở mắt ra, bên cạnh giường trống không.
Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, nhớ lại những cảnh tượng trước đó, như thể cô đang nằm mơ.
Cô vẫn chưa ăn gì cả, còn bị giày vò lâu như vậy nên đã rất đói rồi.
Cô cau mày, chịu đựng cơn đau nhức trên người, xuống giường tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào bếp tìm đồ ăn.
“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nam trầm thấp từ trong phòng khách truyền đến, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy Hoắc Đình Đông từ trên ghế sô pha đứng dậy đi tới, bóng dáng cao lớn quay lưng lại với ánh đèn ban công, Sầm Hoan không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của anh, nhưng có thể nhận thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Có vẻ như tâm trạng anh đang rất tốt?
Hứ, bắt nạt cô thành ra như thế này đương nhiên là tâm trạng anh tốt rồi.
Nghĩ đến việc anh giày vò mình đến mức khóc không ra nước mắt, Sầm Hoan không vui quay đầu lại, không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào trong bếp.
Hoắc Đình Đông cũng không hề khó chịu trước thái độ của cô, đi theo nhìn cô tìm đồ ăn trong tủ lạnh.
Sầm Hoan lấy hai quả cà chua và hai quả trứng ra định nấu mì ăn, nhưng khi quay người lại đã phát hiện Hoắc Đình Đông đang nhìn mình chằm chằm.
Cô liếc nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, còn người đàn ông đối diện lại sảng khoái, tươi tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn sau khi ăn nó uống say, giọng điệu không tốt nói: “Anh làm em đói bụng quá rồi, nấu cho em ăn đi.”
Hoắc Đình Đông nhìn đồ trong tay, rồi lại nhìn cô, nhướng mày, đặt cà chua và trứng lên quầy, sau đó xắn cổ tay áo sơ mi lên cao, bắt đầu làm mì cho cô.
Sầm Hoan đứng bên cạnh nhìn anh thành thạo rán trứng và cắt cà chua, nhưng khi anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức mất tự nhiên liếc mắt đi, sau đó dứt khoát bước ra khỏi bếp, nép vào ghế sofa trong phòng khách nhìn ra ban công đến ngẩn ngơ.
Hơn mười phút sau, Hoắc Đình Đông bưng hai bát mì đi vào phòng khách, mùi thơm của thức ăn tràn vào trong hơi thở, Sầm Hoan lấy lại tinh thần, cũng không thèm nhìn Hoắc Đình Đông, tự mình bưng một bát trong đó và bắt đầu ăn.
Hoắc Đình Đông ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô ăn món trứng chiên, sau đó lại gắp quả trong bát của anh đặt vào bát của cô.
Sầm Hoan sửng sốt, “hứ” một tiếng, không chút khách khí ăn ngay không ngần ngại.
“Anh nhớ là trước đây em có ăn thịt, sao bây giờ lại ăn chay hết?” Hoắc Đình Đông đột nhiên hỏi.
Tay Sầm Hoan cứng đờ, không trả lời anh, tiếp tục ăn hết tô mì rồi bỏ vào bồn rửa trong bếp.
“Đừng giận nữa.” Khi cô quay người lại, đã đụng phải một bức tường thịt.
Cô muốn lùi lại, nhưng hai vai cô đã bị một đôi tay to lớn nắm lấy, ép cô vào lòng anh.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đẹp phun ra ngọn lửa, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh: “Rốt cuộc em muốn làm gì? Mau chóng cho anh một đáp án đi, cũng đừng để anh mơ hồ tự suy đi đoán lại nữa, được không?”
Hoắc Đình Đông im lặng ôm cô.
Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu mà lại quá đỗi quen thuộc trên người anh, mũi của Sầm Hoan cảm thấy cay xè.
“Rõ ràng là anh không yêu em, tại sao còn đối xử với em như vậy? Nếu anh không để em đi, em sẽ lầm tưởng rằng anh yêu em, như vậy chỉ làm em càng lún càng sâu thêm mà thôi...”
Cơ thể trong lòng anh khẽ run lên, Hoắc Đình Đông vô thức ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn lên tóc cô, bàn tay to lớn đắt lên lưng cô nhẹ nhàng an ủi, nhưng cuối cùng anh vẫn không chịu cho cô một câu trả lời hay một lời hứa nào.
Sầm Hoan đột nhiên cảm thấy nguội lòng.
“Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa.” Cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Hoắc Đình Đông nhấc cằm cô lên, vẻ mặt có chút u ám: “Nếu em yêu anh, tại sao lại đẩy anh ra?”
“Vậy anh có yêu em không?” Sầm Hoan trừng to mắt hỏi anh, ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Hoắc Đình Đông nghẹn lời, không thể nào lên tiếng được.
“Anh xem, em đã biết ngay là anh sẽ im lặng mà, mỗi lần em hỏi anh đều như vậy cả.” Sầm Hoan cười nhạo chính mình.
Hoắc Đình Đông nhìn vẻ đau thương trên mặt cô, một lúc sau mới nói: “Anh ở bên cạnh em, như vậy còn chưa đủ sao?”
Đây thực sự là một sự cám dỗ lớn, nếu đổi là lại trước đây, Sầm Hoan chắc chắn sẽ cảm kích vô cùng vì lời hứa này của anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh đã có một vị hôn thê sắp cưới.
Nếu sau khi kết hôn mà cô vẫn ở bên anh, vậy chẳng phải cô đã trở thành kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác sao?
Mặc dù cô không quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình, nhưng cô không thể bỏ qua người khác nghĩ như thế nào về con gái và bố mẹ của mình.
Hơn nữa, giữa bọn họ chính là tình yêu loạn luân không được cả thế giới chấp nhận.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng điệu gần như là đang cầu xin: “Buông tha cho cháu đi, cậu nhỏ, cháu mệt rồi.”
Trên vai đột nhiên bị siết mạnh, mạnh đến nỗi khiến Sầm Hoan phải cau mày.
“Em thực sự muốn kết thúc sao?” Anh hỏi, giọng nói lạnh lùng.
Sầm Hoan gật đầu, cơn đau trên vai khiến cô không thể cất lời.
“Nếu anh không cho phép thì sao?”
Vai cô càng lúc càng đau, cô cố gắng vùng vẫy, một lúc sau mới lấy lại hơi mới đáp lại anh: “Khi ở London, em đã bị trầm cảm nghiêm trọng một thời gian, suýt nữa thì tự tử, tất cả đều là nhớ anh ban cho.
Trừ khi anh muốn em mắc phải căn bệnh đó một lần nữa, nếu không thì đừng ép em.”
Trầm cảm, tự sát.
Sắc mặt Hoắc Đình Đông đột nhiên thay đổi, nhìn gò má gầy gò của cô, trong lòng anh đau nhói.
Khó trách sau khi cô trở về nước cô lại tránh mặt anh khắp nơi, chẳng trách cho dù rõ ràng cô yêu anh nhưng lại muốn đẩy anh ra, bởi vì anh không thể hứa với cô, không thể cho cô cảm giác an toàn, còn cô lại sợ bị tổn thương lần nữa, vì vậy cô mới vô thức muốn tránh xa anh?
“Sau này anh cứ kết hôn, em cứ hẹn hò, em cũng sẽ không trốn tránh anh nữa, chỉ là em sẽ không còn coi em là người yêu nữa, mà chỉ đơn thuần là một người cậu mà thôi.
Hy vọng anh cũng sẽ như vậy, chỉ coi em như cháu gái của anh thôi.”
Mỗi câu nói ra, Sầm Hoan đều cảm thấy đau nhói trong tim.
Hoắc Đình Đông không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới xoay người đi.
Sầm Hoan nghĩ rằng anh sẽ rời đi, nhưng anh lại đi về phía phòng ngủ của cô, một lúc sau đi ra, trên tay cầm một chiếc điện thoại di động cực kỳ tinh xảo.
Đam Mỹ Hài
“Anh đã bỏ sim điện thoại của em vào đây rồi.” Hoắc Đình Đông đưa điện thoại cho cô, Sầm Hoan trừng mắt nhìn nhưng không nhận lấy.
“Sao thế? Cậu tặng quà cho cháu gái cũng không dám nhận sao?” Giọng điệu trêu chọc xen lẫn sự giễu cợt của anh, anh nhét điện thoại vào tay Sầm Hoan, ngừng một chút, anh tiếp tục nói: “Bạn trai của cháu gửi tin nhắn nói năm giờ sẽ đến đón cháu đi ăn tối.
Cậu đã xóa tin nhắn đi, còn block cả số điện thoại của anh ta.”
Sầm Hoan sững sờ, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu - tại sao anh lại xóa tin nhắn của Lương Hựu Tây, còn block số điện thoại của anh ta nữa?
“Chăm sóc bản thân thật tốt, đừng suốt ngày ăn chay, gầy quá cũng không tốt đâu.” Hoắc Đình Đông xoa xoa trán, đi tới phòng khách, cầm áo khoác của mình rồi đi ra cửa.
Sầm Hoan nhìn theo bóng lưng của anh, đau lòng muốn khóc, cô thật muốn xông tới giữ anh lại, nói chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.
Nhưng cô đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, còn Hoắc Đình Đông cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ mở cửa rời đi.
Sầm Hoan nằm dài xuống sàn nhà, nước mắt lưng tròng nhìn chiếc điện thoại tinh xảo trong tay, sau khi nhìn thấy chữ viết tắt tên tiếng Trung và tên tiếng Anh của cô được khắc ở mặt sau điện thoại, nước mắt càng tuôn trào hơn nữa.
**
Đi ra khỏi nơi ở của Sầm Hoan, Hoắc Đình Đông nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong sảnh của căn hộ, đối phương nhìn thấy anh liền sững sờ, sau đó sải bước đi tới.
“Cậu nhỏ, trùng hợp như vậy anh? Cậu cũng đến tìm Sầm Hoan sao?” Trên môi Lương Hựu Tây nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
Hoắc Đình Đông hơi nhíu mày vì cách xưng hô đó, khẽ gật đầu.
“Chắc là cô ấy đang ở nhà đúng không?”
“Ừ.”
“Ồ, cháu đến đón cô đi ăn tối.
Mẹ cháu đích thân xuống bếp nấu cả một bàn đầy thức ăn.”
“Cô ấy không ăn thịt.”
“Đương nhiên là cháu biết, thỉnh thoảng tụi cháu còn nấu ăn cùng nhau nữa mà.”
Ngừng một chút: “Cậu nhỏ, cậu đến tìm Sầm Hoan làm gì thế?”
Hoắc Đình Đông liếc nhìn anh ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt: “Anh Lương có phải là là đã quản quá nhiều chuyện rồi không?”
“Cậu nhỏ đừng hiểu lầm, cháu chỉ là thắc mắc cậu nhỏ bận rộn như vậy, tại sao lại có thời gian đến tìm Sầm Hoan, không có ý gì khác đậu, vậy cháu đi lên đây, cậu nhỏ đi thong thả nhé.”
Hoắc Đình Đông khẽ khịt mũi, sải bước đi ra ngoài.
Lương Hựu Tây trầm ngâm nhìn bóng lưng cao to của anh, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt lại và đi về phía thang máy.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Sầm Hoan trở lại phòng ngủ, trong lòng không hiểu sao run lên, vội vàng đi tới cửa, sốt ruột mở ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười ngoài cửa, trên mặt cô hiện lên vẻ thất vọng.
Lương Hựu Tây đã tóm được khoảnh khắc đó, trái tim hơi chùng xuống, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Đã chuẩn bị xong chưa? Mẹ tôi đã đợi chúng ta ở nhà rồi.”
“Tôi không hứa với anh là tôi sẽ đi.” Sầm Hoan trả lời anh ta.
Lương Hựu Tây nhướng mày, cánh tay dài nắm lấy cổ tay cô kéo lại: “Có cô y tá nhỏ trong khoa của cô làm nhân chứng, cô muốn lật lọng sao?”
Sầm Hoan hất tay anh ta ra, giọng nói có chút khó chịu nói: “Đừng có động tay động chân đấy.”
“Nhỏ mọn như vậy à, nhưng cô động vào cơ thể của tôi tôi cũng không tức giận đâu đấy.”
Sầm Hoan không thèm tranh cãi với anh ta, chỉ nói: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên không thể đi được, anh thay tôi xin lỗi mẹ anh, hôm khác mời bà ấy ăn cơm để chuộc lỗi.”
“Không được, mẹ tôi cố ý từ chối buổi tiệc tối để về nhà đích thân xuống bếp, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn bà ấy thất vọng sao?”
Sầm Hoan cau mày, tâm tư rối rắm vô cùng.
Viện trưởng Tịch còn cố tình đẩy lùi buổi tiệc xã giao để đích thân xuống bếp nấu cơm cho cô, nếu cô không đi sẽ thực sự chẳng ra sao cả.
“Đã gần năm giờ rồi, mau thay quần áo đi, kẻo trễ giờ đi làm của cô đấy.” Thấy cô im lặng, Lương Hựu Tây biết cô đang do dự nên vừa giục cô, vừa đẩy cô vào phòng ngủ..
“Anh đừng vào, tôi đi thay đồ.” Sầm Hoan đẩy anh ta ra khỏi cửa và đóng cửa lại ngay lập tức.
Lương Hựu Tây đắc ý nhướng mày đắc thắng, dựa vào khung cửa huýt sáo..