TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Trong ký ức của Sầm Hoan, hầu như mỗi lần làm tình đều ít nhiều mang theo chút màu sắc bạo lực.

Tuy rằng biết rõ anh sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô luôn nhịn không được nghĩ anh thật ra là hận cô, hận lúc trước cô liều lĩnh phá nhiễu cuộc sống của anh, hiện giờ buộc anh vào cục lại muốn rút lui không chịu trách nhiệm.
Nhưng anh không biết là cô bị ép làm vậy chỉ vì bất đắc dĩ.
Cô bám vào vai anh khóc lóc cầu xin tha thứ, mà anh một lần lại một lần xâm chiếm, chìm sâu, giải phóng.
Cuối cùng cũng kết thúc, cả người cô ướt đẫm, ngay cả ga trải giường dưới thân cũng giống như đã từng nhúng nước, ướt đến mức có thể vặn ra nước.
Cô liệt nằm bất động trong lòng anh, mà anh nghiêng người ôm lấy cô, trán đặt lên ngực cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, không biết sau khi anh trừng phạt cô một cách thô bạo như vậy thì cơn tức giận trong lòng có ít đi một chút hay không.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Đình Đông mới buông cô ra, rút người rời khỏi thân thể cô, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.
Không có vòng tay ấm áp, tâm chăn dưới thân ẩm ướt lạnh lẽo.
Sầm Hoan không nằm được nữa, cô chật vật kéo lê thân thể đau nhức đến cực hạn đứng lên, lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra rồi sau đó lại cầm khăn trải giường sạch sẽ chuẩn bị thay.
Khi Hoắc Đình Đông từ phòng tắm đi ra cũng không nhìn cô mà chỉ sửa sang lại quần áo rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Sầm Hoan từ khi anh bước ra khỏi phòng tắm vẫn luôn nhìn trộm anh, thấy vẻ mặt âm trầm của anh, sắc mặt thì tái mét nên cô cũng không dám lên tiếng.

Lúc này cô đoán anh phải đi nên cô cũng không đi theo, thay ga trải giường xong, khi cô đang muốn lấy ga giường bẩn bỏ vào trong máy giặt thì bên tai đột nhiên nghe được một loạt âm thanh choang” vang lên, nghe như tiếng đồ sứ rơi xuống đất.

Cô sợ hãi, ném ga trải giường và mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, Hoắc Đình Đông nhíu mày nhìn mảnh sứ vụn đầy đất, phiền não lấy chân một cước đá văng ra, một lần nữa cầm một cái chén khác đánh trứng.
Sầm Hoan chạy ra nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.

Không phải anh rất tức giận, tức giận muốn bóp chết cô sao? Sao bây giờ lại ở lại rồi còn xuống bếp nấu ăn?
Cô có chút khó hiểu đứng ở cửa bếp.
Hoắc Đình Đông nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, nhưng coi cô như không khí, vẫn rửa gạo nấu cơm, lấy chảo xào rau, Sầm Hoan nhìn hoa cả mắt, chờ đến lúc hồi phục tinh thần thì trong hô hấp đã tràn ngập mùi thức ăn.
Hoắc Đình Đông dọn món ăn cuối cùng lên đĩa, sau đó cùng bưng ra.
Nhưng dù cô có đói đến đâu cũng không dám mở miệng, thật sự là sắc mặt của anh quá khó coi.
Cô có chút đáng tiếc liếm liếm môi, tính toán đi vào tủ lạnh tìm vài món thức ăn khác.
Nhưng trong tủ lạnh trống rỗng, tất cả đồ ăn có thể ăn được đều đã bị Hoắc Đình Đông vừa rồi cướp đoạt không còn chút gì.
"Có muốn ăn cơm không?" Người đàn ông đang ăn cơm tao nhã bên cạnh bàn ăn bỗng nhiên mở miệng.
Sầm Hoan nghe giọng nói của anh coi như ôn hòa, không khỏi có chút lo sợ, sửng sốt.
"Lại đây." Anh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Sầm Hoan chậm rãi đi tới, ngồi xuống.
Hoắc Đình Đông cầm một chén đũa bới thêm cơm, gắp thức ăn đặt trước mặt cô.
Sầm Hoan vừa định bưng lên thì lại nghe anh nói: "Muốn ăn cơm thì phải đáp ứng mấy điều kiện của cậu, cậu nói cái gì thì cháu phải làm như thế.”
Khóe miệng Sầm Hoan run lên, nghĩ thầm biết ngay anh không có lòng tốt gì mà, bố thí cho cô một bát cơm mà còn phải lấy ra giao dịch.
Vốn cô muốn rất có cốt khí để đứng lên, sau đó rất cao ngạo nói cô không thèm, nhưng cô thật sự quá đói bụng, đói đến mức ngay cả bụng cũng mơ hồ đau nên phải tủi thân hỏi: "Điều kiện gì?”
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, cố ý nhai kỹ nuốt chậm, kích thích con sâu đói trong bụng Sầm Hoan.
"Cậu muốn sau này cháu phải nghe lời cậu, không được phép gian díu mập mờ với những người đàn ông khác, không được tìm cớ đẩy cậu ra, cũng không được đi xem mắt với người đàn ông khác, tóm lại sau này cháu ngoại trừ cậu ra thì không thể có người đàn ông khác nữa."
Sầm Hoan nhíu mày: "Xem mắt cũng không phải do cháu nguyện ý, về phần gian díu không rõ với người đàn ông khác cháu cũng không có, cháu chỉ muốn cùng con gái cháu..." Nhận thấy ánh mắt nhìn chăm chú vào mình bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, cô lập tức ngậm miệng, một hồi lâu sau mới nói: "Cháu không muốn kết hôn cũng không muốn tìm bạn trai, caauj yên tâm.”
"Có vẻ là cháu không hiểu ý của cậu rồi? Cậu nói ngoại trừ cậu ra, có nghĩa là cháu phải ở lại với cậu.


Sắc mặt Sầm Hoan trắng bệch, đột nhiên lắc đầu: "Cháu chỉ ở cùng con gái cháu thôi.



Hoắc Đình Đông cười lạnh: "Chẳng lẽ cháu còn sợ cậu bắt nạt con gái của cháu?”
Sầm Hoan cắn môi không nói.
"Cậu biết cháu không có cách nào chăm sóc con gái của cháu nữa nên mới đưa con bé về chỗ bà ngoại nó, nhưng nếu cháu đồng ý ở bên cạnh cậu, cậu có thể giúp cháu giải quyết vấn đề này, đón con bé trở về, đưa nó về nhà họ Hoắc để cho con bé…”
“Không được!” Sầm Hoan kinh hoảng ngắt lời anh: "Con gái là của cháu, sao cậu có thể đưa con bé về nhà họ Hoắc được?”
"Ngay cả cháu cũng là cũng là cô chủ của nhà họ Hoắc, con gái của cháu tất nhiên cũng là người của nhà họ Hoắc, cái này có gì mà không được? Vậy thì ngày nào cháu cũng có thể nhìn thấy con gái của cháu, không phải lo lắng con bé không có ai chăm sóc.


“Cháu không thèm!” Sầm Hoan cự tuyệt, đứng lên, đôi mắt hung tợn trừng qua: "Hoắc Đình Đông, cậu thật hèn hạ, một chén cơm mà đã muốn lừa cháu giao con gái mình cho cậu.”
Mí mắt Hoắc Đình Đông co rút: "Đứa con hoang mà cháu và một người đàn ông xa lạ cùng sinh ra thì có gì mà hay ho, cậu thèm mà đi lừa gạt cháu?”
Đứa con hoang? Thế mà anh lại nói con gái cô là đứa con hoàng?
Sầm Hoan phẫn hận trừng mắt nhìn anh, ngực tức giận đến mức phát đau.
"Nhìn dáng vẻ của cháu hình như là rất tủi thân? Sao hả, chẳng lẽ cậu nói oan cho cháu rồi?”
Sầm Hoan không muốn nói thêm nữa, vừa rồi cô chỉ đói đến đau bụng, nhưng bây giờ cô lại tức giận đến nỗi đau cả người, sớm biết người đàn ông này không dễ chọc thì cô đã không trêu chọc rồi!
"Kỳ thật cho dù cháu không đồng ý cũng vô dụng, chỉ cần cậu muốn, cháu căn bản là không chống lại nổi cậu đâu.”
Giọng điệu chắc chắn của anh khiến Sầm Hoan bối rối và hổ thẹn.
"Mẹ cháu bảo cậu tìm cho cháu một người đàn ông để làm đối tượng kết hôn, nghe giọng điệu của chị ấy dường như nhất định phải ép cháu kết hôn bằng được, chẳng lẽ cháu thật sự muốn mang theo con gái cháu gả cho một người đàn ông mà cháu không yêu sao?"
"Cháu sẽ không kết hôn."

"Đã như vậy thì vì sao lại không ở cùng một chỗ với cậu?"
Sầm Hoan nhắm mắt lại: "Cháu không muốn phá hoại hạnh phúc của cậu.”
"Hạnh phúc?" Hoắc Đình Đông cười nhạo: "Cậu và Hướng Đóa Di đã giải trừ hôn ước rồi.


Sầm Hoan kinh ngạc mở mắt.
"Tại sao?"
"Cậu đã hứa với cháu sẽ không kết hôn với cô ấy."
"Vậy bên ông ngoại bọn họ…"
"Bọn họ nghĩ như thế nào cháu không cần quan tâm, cháu chỉ cần biết mình nên làm cái gì là được, đừng quên, đây đều là những thứ cháu nợ cậu.”
"Cháu nợ cậu?"
“Đừng làm ra vẻ mặt rất mờ mịt nữa, cậu nói cháu nợ thì có nghĩa là cháu nợ cậu, cho nên sau này cháu không được nói không nữa!” Hoắc Đình Đông kéo cô ngồi xuống, nhét bát cơm vào tay cô.
Sầm Hoan trừng mắt nhìn anh không biết làm sao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi