TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Tiêu Kỳ là bạn học trung học của Hoan Hoan ở huyện, một năm trước, Tiêu Kỳ đã đi theo bố mẹ của mình đều được điều đến cục Quy hoạch ở thành phố B làm việc chuyển đến thành phố, hai người không gặp lại nhau nữa.
Trên thực tế, trong hai năm bạn học cấp ba cùng trường, quan hệ giữa Sầm Hoan và Tiêu Kỳ không được tốt cho lắm.

Lần này đến thành phố, lại liên lạc với Tiêu Kỳ, hoàn toàn là bởi vì một tuần trước Tiêu Kỳ trở về huyện tham gia buổi họp mặt các bạn cấp ba nên biết được rằng cô đã trúng tuyển vào trường đại học H rồi, còn bản thân cô ấy thì cũng sắp phải đi du học nước ngoài nên mới để lại số điện thoại cho Sầm Hoan, bảo Sầm Hoan lên thành phố chơi với cô ấy trước khi cô ấy đi nước ngoài.
“Tại sao cậu vẫn như trước không hề thay đổi chút xíu nào thế?” Tiêu Kỳ liếc nhìn chiếc áo phông màu xanh lam và quần jean của Sầm Hoan, cũng như đôi giày thể thao sặc sỡ sắc màu dưới chân cô, rồi lắc đầu.
“Cậu mới không gặp tớ có một năm đừng nói giống như mười năm rồi không gặp vậy.” Sầm Hoan đáp lại cô ấy, rồi nói: “Tiêu Kỳ, hình như cậu rất quen thuộc nơi này, cậu thường xuyên đến đây chơi à?”

“Cũng không đến thường xuyên làm, một tháng có lẽ bốn năm lần gì đấy.” Tiêu Kỳ nói rồi liền nắm tay cô: “Đi thôi, bên trong còn có bạn bè đang đợi.”
Sầm Hoan đi theo Tiêu Kỳ vào trong Mị Sắc với ánh đèn mờ ảo, ngay lập tức cảm thấy toàn thân mình được bao quanh bởi một luồng không khí mát mẻ.
Cô trừng mắt nhìn vào đôi nam nữ đang nhảy múa cuồng nhiệt trên sàn nhảy, cơ thể cũng vô thức lắc lư.
Tiêu Kỳ thấy thế liền mỉm cười, sau đó kéo cô đến một nhóm nam và nữ cũng cỡ tuổi bọn họ.
“Đây là bạn học cấp ba cũ của tôi Sầm Hoan.

Bọn họ là bạn học cấp ba hiện tại của tôi, Lý Lạc, Lưu Hưởng, Trương Dương Dương, Tề Manh.” Tiêu Kỳ giới thiệu lẫn nhau, sau đó kéo Sầm Hoan ngồi xuống.
Khi Sầm Hoan ngồi xuống, cô nhanh chóng lướt mắt nhìn hai nam hai nữ đang có mặt.

Cả hai chàng trai đều đeo một chiếc khuyên tai bên tai trái, có một người trong tay còn đang kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa, trong lúc hút thuốc có liếc mắt nhìn về phía cô đánh giá, còn hai cô gái về tổng thể thì ăn mặc cũng gần giống như Tiêu Kỳ, cũng trang điểm rất đậm, ăn mặc mát mẻ.
Khi Sầm Hoan bước vào, cô nhận thấy hầu hết các cô gái ở đây đều ăn mặc như thế này, xem ra một người mặc áo phông và quần jean như cô mới là kẻ lạc loài.
“Tiêu Kỳ, bạn của cậu có uống rượu không?” Chàng trai ngồi đối diện với Sầm Hoan, trông cũng khá ổn, mở một lon bia vừa hỏi vừa đưa cho Sầm Hoan.


Sầm Hoan vội lắc đầu: “Thực xin lỗi, uống vào sẽ bị nổi mẩn.”
Chàng trai sững sờ, hậm hực lấy lại lon bia rồi phớt lờ Sầm Hoan, rõ ràng là đã có hơi mất hứng.
“Tiêu Kỳ, tụi tớ đi khởi động trước nhé, cậu chơi với bạn của cậu đi, lát nữa tụi tớ sẽ gọi cậu.” Có một cô gái nói rồi liền đứng dậy, gọi ba người khác cùng nhau đi về sàn nhảy.
Hoan Hoan, cậu đến chơi ở một nơi như thế này thì phải thoải mái.

Tớ biết cậu không uống được nhiều, nhưng tớ chưa bao giờ nghe nói cậu uống rượu sẽ bị nổi mẩn đấy.” Tiêu Kỳ đột nhiên nói.
Sầm Hoan cười hì hì, không nói gì cả.
Mặc dù bình thường cô cùng chơi rất điên rồ, nhưng đó đều là chơi với những người bạn vô cùng quen thuộc, vì vậy cô hoàn toàn không cần phải lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.

Nhưng nếu đêm nay nếu cô mà uống say đám người hoàn toàn xa lạ này thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng thấy sắc mặt của Tiêu Kỳ không được tốt cho lắm, chắc là cô đã làm cô ấy mất mặt trước mặt bạn bè nên cô nói: “Tiêu Kỳ, tớ sẽ ngồi đây để thích ứng với môi trường chỗ này một chút, cậu đi ra nhảy với bọn họ, lát nữa tớ sẽ uống hai ly với mọi người.”
“Như vậy mới được chứ.

Vốn dĩ đến đây để tìm vui vẻ, đừng làm mất hứng như vậy.” Tiêu Kỳ bật cười: “Vậy tớ sẽ đi nhảy một lúc rồi quay lại với cậu nhé.”
“Được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi