Không biết có phải là do sự uy hiếp của Hoắc Đình Đông có hiệu quả hay không, mấy hôm nay dù cho Liễu Như Lam có nhìn thấy hai người ra vào cùng nhau, cũng không còn tìm riêng Sầm Hoan nữa, chỉ là mỗi khi thấy hai người cùng xuất hiện, thì sắc mặt của bà ấy không tốt lắm.
Sầm Hoan đã hạ quyết tâm muốn cùng anh tiến và lùi, vì vậy cô cố gắng hết sức không suy nghĩ theo hướng tiêu cực nữa.
Hoắc Đình Đông thấy nụ cười trên mặt cô ngày càng xán lạn hơn, tâm trạng cũng vui vẻ theo.
Trong chớp mắt, chuyến đi London đã đến gần, vào đêm trước khi đi, Hướng Vanh tìm đến tận nhà họ Hoắc.
“Ông Hoắc, hai nhà chúng ta đã thân nhau mấy đời, quan hệ tốt đẹp, nên tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay tôi có gì thì sẽ nói đó.”
Mặt Hướng Vanh nghiêm túc, tình trạng nửa sống nửa chết của con gái khiến ông ta chỉ trong mấy ngày mà rõ ràng trở nên già nua hơn rất nhiều.
Liễu Như Lam và Hoắc Hiền nhìn nhau một cái, Hoắc Hiền nói: “Tiểu Đóa xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu gì, ông ngồi xuống uống ly trà đã, có gì từ từ nói.”
Hướng Vanh nói: “Còn từ từ nữa, tôi nghĩ con gái tôi không còn mạng mất.”
Liễu Như Lam ngẩn ra: “Tôi nghe bác sĩ trong bệnh viện nói Tiểu Đóa đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ là tạm thời hôn mê chưa tỉnh, sao…”
“Nó không phải là tạm thời hôn mê chưa tỉnh, mà là có thể tỉnh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!” Hướng Vanh kích động cắt ngang lời Liễu Như Lam, trong mắt tràn đầy sự đau khổ.
“Hai đời nhà họ Hướng đều chỉ có một đứa con, đến đời tôi chỉ có một mình Tiểu Đoá, tôi vốn tưởng rằng nó có thể gả cho Đình Đông, đến lúc đó để một trong những đứa con của hai đứa nó mang họ Hướng, nhưng không ngờ kết quả lại trở thành như vậy! Mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng không nuốt nổi cục tức này!”
Ông ta nhìn về phía Liễu Như Lam, ánh mắt mang theo tia oán hận: “Lúc đầu nếu không phải bà cứ luôn miệng khen con trai bà ưu tú thế nào, tài giỏi ra sao trước mặt Tiểu Đoá, con bé cũng sẽ không một lòng một dạ yêu cậu ta, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe thảm khốc như thế.
Nói qua nói lại, Tiểu Đóa rơi vào bước đường như ngày hôm nay, nhà họ Hướng chúng tôi không có người nối dõi đều là do bà!”
“Nó không phải là tạm thời hôn mê chưa tỉnh, mà là có thể tỉnh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!” Hướng Vanh kích động cắt ngang lời Liễu Như Lam, trong mắt tràn đầy sự đau khổ.
“Hai đời nhà họ Hướng đều chỉ có một đứa con, đến đời tôi chỉ có một mình Tiểu Đoá, tôi vốn tưởng rằng nó có thể gả cho Đình Đông, đến lúc đó để một trong những đứa con của hai đứa nó mang họ Hướng, nhưng không ngờ kết quả lại trở thành như vậy! Mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng không nuốt nổi cục tức này!”
Ông ta nhìn về phía Liễu Như Lam, ánh mắt mang theo tia oán hận: “Lúc đầu nếu không phải bà cứ luôn miệng khen con trai bà ưu tú thế nào, tài giỏi ra sao trước mặt Tiểu Đoá, con bé cũng sẽ không một lòng một dạ yêu cậu ta, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe thảm khốc như thế.
Nói qua nói lại, Tiểu Đóa rơi vào bước đường như ngày hôm nay, nhà họ Hướng chúng tôi không có người nối dõi đều là do bà!”
Liễu Như Lam bị những lời chỉ trích đầy lửa giận của Hướng Vanh khiến cho nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Thực ra hôm đó ở bệnh viện nghe thấy Hướng Vanh chỉ trích con mình như thế, bà ấy cũng từng nghĩ nói không chừng có một ngày ông ta sẽ quay qua chỉ trích mình, dù sao lúc đầu đúng là do bà ấy cố chấp muốn tác hợp cho con gái ông ta và con trai của mình, không ngờ chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh, thật sự bị bà ấy đoán trúng rồi.
“Hướng Vanh, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông, người làm bố mẹ đều một lòng vì con cái, cho là dù là bố mẹ nhà nào gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ cảm thấy đau khổ.
Đúng là ít nhiều gì Như Lam cũng có chút trách nhiệm trong chuyện của Tiểu Đóa, vì vậy ông có yêu cầu cứ nói ra thử, nếu như có thể làm được, chúng tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Hoắc Hiền đoán được Hướng Vanh tìm đến tận nơi chắc chắn là muốn đưa ra yêu cầu gì đó với nhà họ Hoắc, ông ấy ra hiệu cho Liễu Như Lam đừng lên tiếng, để tránh khiến cho cảm xúc của Hướng Vanh càng thêm kích động.
Hướng Vanh nghe Hoắc Hiền nói vậy, đè lại cơn tức giận trong lòng, dừng một lúc rồi nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, xem tình hình của Tiểu Đóa không biết bao giờ mới tỉnh lại được, mà nguyện vọng lớn nhất của nó là có thể gả cho Đình Đông, vì vậy tôi hy vọng Đình Đông có thể cho nó một danh phận, một là để xung hỉ, hai là để Tiểu Đóa yên lòng.”
“Ông muốn Đình Đông cưới Tiểu Đóa?” Liễu Như Lam kinh ngạc la lên.
Hoắc Hiền cũng bất ngờ, rõ ràng là không ngờ Hướng Vanh lại đưa ra yêu cầu này.
“Tôi chỉ muốn cậu ta cho Tiểu Đoá một danh phận, cũng đâu có ép cậu ta cả đời ở bên cạnh Tiểu Đóa, không được lấy người khác nữa, chắc yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Hướng Vanh, chuyện hôn sự của Đình Đông không đến lượt chúng tôi lo liệu, nếu nó bằng lòng đương nhiên chúng tôi sẽ không phản đối.” Hoắc Hiền trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng nói, ném lại củ khoai lang bỏng tay này cho con trai.
Hướng Vanh cười lạnh: “Ông Hoắc, nếu cậu ta dễ dàng đồng ý như vậy, tôi đã nói thẳng với cậu ta, không cần tìm đến hai người rồi.”
“Nhưng trước giờ chúng tôi không nhúng tay vào chuyện của nó, như vậy đi, đúng lúc tối nay nó ở nhà, Như Lam, bà gọi nó xuống đây.”
Liễu Như Lam gật đầu, vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, đã thấy Hoắc Đình Đông bế Tranh Tranh xuống lầu, Sầm Hoan đi theo phía sau, hai lớn một nhỏ, nhìn thế nào cũng khiến người ta có ảo giác là một nhà ba người.
Bà ấy nhíu mày, nhưng suy nghĩ lại, nếu phải chọn giữa Sầm Hoan và một người đang ở giữa ranh giới sống chết như Hướng Đoá Di làm con dâu, bà ấy bằng lòng chọn Sầm Hoan.
Mặc dù bà ấy vẫn không thích con bé này lắm.
“Mẹ, mẹ và bố cãi nhau chuyện gì mà lớn tiếng vậy?”
“Đâu phải là mẹ và bố con cãi nhau?” Liễu Như Lam chỉ về phía phòng khách: “Hướng Vanh muốn con cưới con gái ông ta.”
Sầm Hoan ở phía sau nghe thấy, sắc mặt thay đổi.
“Đừng lo lắng.” Hoắc Đình Đông đưa con bé cho cô: “Em dỗ con bé ngủ đi, anh đi xem đã.”
Sầm Hoan gật đầu, sau khi Hoắc Đình Đông và Liễu Như Lam đi ra phòng khách, cô bế con gái vào phòng ngủ của bé.
“Bác trai, xin thứ lỗi khi tôi không thể nào làm theo yêu cầu của bác, nếu không thì lúc trước sao tôi lại phải huỷ bỏ hôn ước với cô ấy chứ?” Đối diện với ánh mắt căm hận của Hướng Vanh, giọng điệu của Hoắc Đình Đông thoả đáng đúng mực.
“Bây giờ là cậu nợ Tiểu Đóa, là cậu hại nhà họ Hướng chúng tôi không còn người nối dõi, tôi không bắt cậu đền con gái cho tôi là đã tốt lắm rồi, chỉ cần cậu cho Tiểu Đoá một danh phận mà cậu cũng không bằng lòng?”
Giọng điệu Hoắc Đình Đông lạnh đi: “Cả đời này, người phụ nữ mà tôi có thể cho danh phận chỉ có một, vợ cũng chỉ có thể có một, nhưng chắc chắn không phải là con gái của bác.”
“Nói như vậy, nghĩa là cậu kiên quyết không đồng ý?”
Hoắc Đình Đông không trả lời ông ta, nhưng vẻ mặt lại từ chối một cách kiên quyết.
Hướng Vanh không giận mà còn cười: “Ông Hoắc, con trai ông nuôi dạy thật tốt, quả nhiên là rất có khí phách, rất máu lạnh.”
Hoắc Hiền nghe hiểu sự chế giễu trong lời nói của ông ta, sắc mặt hơi tái xanh.
“Hướng Vanh, lúc nãy tôi thừa nhận Như Lam ít nhiều cũng có trách nhiệm trong chuyện của con gái ông, nhưng ông không thể đẩy hết tất cả trách nhiệm lên nhà họ Hoắc chúng tôi, cũng đâu phải Như Lam hay là Đình Đông cho người đụng con gái ông, ông như vậy cũng hơi cố tình gây sự rồi đó.”
Vốn dĩ nể tình hai nhà đã qua lại nhiều đời, Hoắc Hiền cũng không muốn khiến cho quan hệ hai bên trở nên căng thẳng,nhưng không ngờ sau khi bị đả kích, cả người Hướng Vanh lại trở nên thay đổi như vậy, vốn dĩ không còn chút lý trí nào.
“Ông Hoắc, nếu như chuyện con gái tôi và con trai ông huỷ bỏ hôn ước hại cậu ta mất hồn lạc phách xảy ra tai nạn xe, nằm trong bệnh viện không biết sống chết, tôi nghĩ ông sẽ không thèm nói nhiều với tôi, mà trực tiếp bắt con gái tôi định tội luôn rồi, so với ông, tôi cố tình gây sự thì có là gì chứ.”
“Bác trai, bác biết rõ tôi sẽ không đồng ý, cần gì phải đưa ra yêu cầu này để khiến hai nhà khó xử chứ?” Hoắc Đình Đông cắt ngang cuộc cãi nhau của hai người: “Ngoại trừ yêu cầu này không thể đồng ý, những việc khác chỉ cần không quá đáng lắm, nếu tôi có thể đồng ý thì sẽ cố gắng hết sức.”
“Được, cậu không chịu cho Tiểu Đoá một danh phận cũng được, vậy thì hãy dùng kỹ thuật y học tân tiến, sinh một đứa con với Tiểu Đoá cho đời sau của nhà họ Hướng tôi, từ nay về sau hai nhà họ Hướng và họ Hoắc cắt đứt quan hệ, có chết cũng không qua lại với nhau nữa!”
Hướng Vanh vừa dứt lời, ba người đều sững sờ, Liễu Như Lam lại càng cảm thấy không thể tin được.
“Tiểu Đóa đã biến thành như vậy, làm sao nó mang thai được?”
“Tôi đã hỏi qua bác sĩ phụ trách của nó, chỉ cần mang thai hộ, hoàn toàn có thể sinh ra con của Tiểu Đóa và Đình Đông.”
“Không thể nào!” Người đầu tiên phản đối là Hoắc Hiền: “Đừng nói là Đình Đông sẽ không đồng ý, tôi cũng không cho phép đời sau của nhà họ Hoắc chúng tôi mang họ của người khác, huống chi đứa nhỏ sinh ra nhờ mang thai hộ vẫn sẽ còn ràng buộc huyết thống với cơ thể mẹ, thật sự là quá rối loạn, tôi tuyệt đối không cho phép nhà họ Hoắc chúng tôi xuất hiện quái vật!”
“Tôi chỉ có hai yêu cầu này, các người có thể lựa chọn đồng ý một cái.” Hướng Vanh cũng hạ quyết tâm.
“Như vậy đi, bác trai.” Hoắc Đình Đông đột nhiên mở miệng: “Bác cho tôi suy nghĩ đã, ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, khoảng bốn năm ngày sau sẽ về, đến lúc đó tôi lại cho bác câu trả lời.”
Hướng Vanh do dự, vốn dĩ tối nay ông ta ôm theo suy nghĩ không đợi được câu trả lời sẽ kiên quyết không đi, nhưng ông ta cũng biết nếu Hoắc Đình Đông là một người dễ thỏa hiệp như vậy, thì ông ta đã không cần đau đầu như thế.
“Được, tôi cho cậu mấy ngày thời gian, đến lúc đó cho dù cậu đồng ý với điều kiện nào, tôi cũng sẽ không đến làm phiền nhà họ Hoắc nữa.”
Ông ta còn chẳng nói lời tạm biệt mà xoay người đi ra ngoài.
Cho đến khi tiếng bước chân của Hướng Vanh đi xa rồi, Hoắc Hiền mới gõ đầu, thở dài một cách phiền lòng.
“Phẫn nộ và thù hận thật sự rất dễ làm một người mất đi lý trí, bây giờ đến một người thông minh và thận trọng như Hướng Vanh cũng trở nên xa lạ như vậy.” Ông ấy cảm khái, nhìn về phía con trai: “Con bảo ông ta cho con thời gian mấy ngày, đến lúc đó con định trả lời ông ta thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải cho con gái ông ta một danh phận hoặc là để lại một quái vật cho nhà họ Hướng của ông ta sao?”
“Mình à, ông còn không nhìn ra đây là lời thoái thác của Đình Đông sao? Đã trễ thế này rồi Hướng Vanh còn làm ồn trong nhà chúng ta cũng không phải là cách, không lừa ông ta đi chắc ông ta sẽ ở đây làm ồn mấy ngày mấy đêm mất.”
“Nhưng lừa được một lúc không lừa được cả đời, mấy ngày nữa nếu ông ta không có được câu trả lời hài lòng, không phải vẫn sẽ tiếp tục đến đây gây chuyện sao.”
“Chuyện này tự con có chừng mực, bố và mẹ đừng phiền lòng vì chuyện này nữa.” Hoắc Đình Đông an ủi bố: “Ngày mai con có việc đi London, đúng lúc Sầm Hoan cũng phải về London một chuyến, nên tụi con đi cùng nhau.
Mẹ, bé con đành nhờ mẹ chăm sóc.”
“Trùng hợp vậy, hai đứa đi London cùng một ngày?” Hoắc Hiền tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nói: “Như vậy cũng tốt, nếu đi cùng thì hai đứa cũng có người bầu bạn.”
Liễu Như Lam nghe vậy thù khoé môi co rút, trước giờ bà ấy vẫn luôn đoan chính, bây giờ lại khó có khi trợn mắt một cái.
Sầm Hoan ra khỏi phòng ngủ của con gái, lúc đi ngang qua phòng khách thì thấy Hướng Vanh đã rời đi, không biết hiện tại đang là tình huống gì, nên cũng không dám mở miệng.
“Vậy con đi thu dọn hành lý đây, bố mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Đình Đông ra hiệu cho Sầm Hoan, hai người một trước một sau đi lên lầu, không phát hiện ra Liễu Như Lam ở sau lưng nhìn hai người mà thở dài một cách bất lực.
“Anh phải kết hôn với Hướng Đoá Di sao?”
Cửa vừa đóng lại, Sầm Hoan đã không kịp chờ đợi mà hỏi.
Hoắc Đình Đông ôm cổ cô, hôn lên môi cô một cái: “Ai nói vậy? Anh chỉ muốn kết hôn với em thôi.”
Mấy hôm nay mặc dù Sầm Hoan đã quen với những lời ngon ngọt đột nhiên thốt ra từ miệng Hoắc Đình Đông, nhưng lúc này khi nghe thấy anh nói như vậy vẫn khó che giấu được sự vui vẻ.
Nhưng câu nói lúc nãy của Liễu Như Lam vẫn đè nặng trong tim cô.
“Hướng Vanh đã tìm đến tận nơi rồi, anh còn muốn gạt em?”
“Ông ta bảo cưới thì anh phải cưới à? Ông ta còn muốn mang thai hộ, bảo anh và con gái ông ta để lại đời sau cho nhà họ Hướng nữa kìa, chẳng lẽ anh cũng phải đồng ý sao?”
“Mang thai hộ?” Sầm Hoan kinh ngạc.
“Anh sẽ không đồng ý đâu, yên tâm đi.” Hoắc Đình Đông ôm lấy cô cùng lăn lên chiếc giường lớn phía sau.
“Vậy anh trả lời ông ta thế nào?”
“Vẫn chưa trả lời ông ta, tất cả đợi chúng ta đi London về rồi nói.”
“Ngày mai còn đi London sao?” Sầm Hoan hơi ngạc nhiên.
Sau khi nghe Liễu Như Lam nói Hướng Vanh tìm đến tận cửa, cô còn tưởng chuyến đi London của hai người đã tiêu tan thành bọt nước rồi chứ.
“Hành trình vẫn như cũ.”
Sầm Hoan bị Hoắc Đình Đông đè một lúc, hơi thở hơi rối loạn, vội đẩy anh ra, lại nói: “Đến lúc đó anh định trả lời ông ta thế nào? Nếu như anh từ chối, ông ta nhất định sẽ không chịu để yên đâu nhỉ?”
“Em toàn nghĩ nhiều rồi tự mình phiền não, anh sẽ xử lý những chuyện này, em chỉ cần nghĩ xem sau khi đến London chúng ta sẽ đi đâu chơi là được rồi, những việc khác không cần em lo.”
“Nói hay thật, em cùng anh đi London để bàn công việc, chứ đâu phải anh đặc biệt dẫn em đi nghỉ phép đâu.” Sầm Hoan bĩu môi, nghiêng đầu qua lại né tránh nụ hôn của anh.
Hoắc Đình Đông thò mặt đến gần cô, vừa hôn vừa nói: “Đợi em có kỷ nghỉ dài rồi chúng ta dẫn bé con cùng ra nước ngoài nghỉ phép, anh chỉ tập trung đi chơi với hai mẹ con em, đến điện thoại cũng tắt luôn được chưa?”
Cô hừ cười, hai người ôm nhau hôn qua hôn lại dây dưa một lúc, lúc suýt nữa đã lau súng cướp cò, Sầm Hoan mới nhớ ra vẫn chưa thu dọn hành lý cho hai người.
“Ngày mai rồi dọn.” Hoắc Đình Đông vừa lột quần áo của cô vừa ngăn cản cô xuống giường.
“Ngày mai không kịp.”
“Anh mới là đợi không kịp đây này.” Hoắc Đình Đông hé miệng hôn lên đôi môi nói không ngừng của cô, rất nhanh đã tiến vào trong cơ thể cô, cơ thể yêu kiều vốn còn đang giãy giụa bị đè xuống giày vò một lúc, hai chân bất giác vòng lên eo của anh mà hùa theo.
Hoắc Đình Đông thấp giọng cười, va chạm một cách nóng bỏng lại cứng cáp có lực, tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô.
Sầm Hoan cắn răng kìm nén khoái cảm mãnh liệt dâng lên hết đợt này đến đợt khác, nhìn người đàn ông đang ra sức chạy nước rút trên người mình, trong lòng nghĩ gần đây thật là quá mức rồi, gần như là đêm đêm triền miên, thể lực và dục vọng của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức khiến cô sắp không tiêu hoá nổi rồi.
Nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, mà bây giờ cô vẫn đang bị giày vò bằng đủ mọi cách, Sầm Hoan không nhịn được mà ngồi dậy muốn cắn mạnh lên người anh, kết quả phía dưới theo động tác ngồi dậy của cô mà đột nhiên siết chặt lại, xoắn chặt lấy vật bừng bừng phấn chấn đang nằm sâu trong người cô của Hoắc Đình Đông, anh hừ một tiếng, tròng mắt co rụt lại, khoá chặt eo cô, lại bắt đầu một trận ra vào mạnh mẽ…
Bên ngoài ánh trăng như nước, còn trong phòng sục sôi ngất trời..