Diện tích của nhà tổ họ Hoắc rộng đến kinh người.
Chỉ riêng đình đài vườn hoa ở sân trước cùng với bể bơi và sân tập thể dục ngoài trời ở sân sau đã hơn một nghìn mét vuông, cộng thêm một tòa nhà kiến trúc hùng vĩ hệt như lâu đài, khiến cho Sầm Hoan mỗi lần đến nhà họ Hoắc đều cảm thấy run chân.
Kỳ thật, cô cũng chỉ đến nhà họ Hoắc được mấy lần mà thôi, dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết được.
Sáu năm trước là lần đầu tiên đến nhà họ Hoắc, là bởi vì mẹ nhận được thông báo bệnh tình của ông ngoại trở nên nguy kịch, khi đó cô mới biết được, ngoại trừ người cậu mỹ nam được mẹ nhắc đến thường xuyên, hoá ra cô còn có một người ông ngoại và một người cậu lớn.
Hơn nữa, ông ngoại của cô còn là một người có tiền vô cùng giàu có.
Chỉ là bởi vì lúc trước mẹ khăng khăng muốn gả cho bố, cho nên ông mới đoạn tuyệt quan hệ bố con với mẹ.
Nếu như không phải bệnh tình của ông ngoại nguy kịch, ông sẽ không thả lỏng mà cho phép mẹ đưa cô đến gặp ông lần cuối đâu.
Mà sau đó, bệnh tình của ông ngoại có chuyển biến tốt đẹp và vượt qua được, mối quan hệ bố con đã đoạn tuyệt mười hai năm của ông với mẹ cũng được tiếp tục, nhưng ông vẫn luôn tỏ ra thờ ơ với hai mẹ con cô.
Cô nghĩ, nhất định là ông ngoại vẫn còn đang để tâm chuyện năm đó mẹ bỏ ông chọn bố, cho nên cũng không thích cô lắm.
Bởi vậy cô mới rất ít khi đến nhà họ Hoắc đi đi lại lại.
Lần này nếu như không phải trước đó mẹ đã liên tục căn dặn, cô vẫn sẽ không đến như cũ.
Đến cả tấm thảm lát ở phòng khách nhà họ Hoắc cũng đều xa xỉ hơn nhiều so với tổng chi phí mua quần áo của cô suốt mười tám năm qua, cô với người nhà này, mặc dù có quan hệ máu mủ vô cùng thân mật, nhưng lại không phải người cùng một thế giới.
"Đình Đông, tối hôm qua mẹ đã bảo người làm trên dưới chuẩn bị xong tiệc mời khách cho con, sao con không chịu về nhà trước mà lại chạy đến nơi nông thôn vậy?"
Mới vừa ngồi xuống sofa ở phòng khách nhà họ Hoắc, bên tai liền vang lên một giọng nữ trung niên hơi trách cứ.
Không cần quay đầu lại Sầm Hoan cũng biết người đến là ai… Là người vợ thứ hai của ông ngoại, mẹ của người cậu mỹ nam, được ông ngoại không kịp chờ đợi mà cưới về sau khi bà ngoại cô bệnh mất chưa đầy một tháng, Liễu Như Lam.
Hoắc Đình Đông vừa mới cầm lấy ly nước trà của người làm bưng ra uống một ngụm, nhìn thấy mẹ, trên mặt cũng không hề có sự vui mừng của việc xa cách lâu ngày không gặp nhau.
"Bố đâu rồi?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
Liễu Như Lam dường như hơi thất vọng đối với sự lạnh lùng của con trai, khuôn mặt bởi vì được bảo dưỡng nên không mảy may nhìn ra số tuổi thật sự trở nên ảm đạm, nhưng sau khi liếc về phía Sầm Hoan ngồi trên sofa đang yên lặng cúi đầu uống trà, đôi mày thanh tú hơi nhếch lên, vẻ mặt lập tức khôi phục lại sự lạnh lẽo cao quý trước sau như một kia.
"Anh cả của con nằm viện, toàn bộ mọi chuyện ở công ty đều do một mình bố của con quản lý, ông ấy lớn tuổi rồi, rõ ràng là bận đến lực bất tòng tâm, mẹ bảo ông ấy đi nghỉ ngơi một chút, vừa nằm đã ngủ rồi."
Hoắc Đình Đông gật đầu: "Con về phòng tắm rửa trước, đợi bố tỉnh rồi con sẽ đi tìm ông ấy."
Dứt lời liền đứng dậy, vừa bước được hai bước đã dừng lại, đưa ánh mắt sắc bén như chim cắt nhìn về phía Sầm Hoan đang bày ra bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, lại nói với mẹ: "Mẹ, chuẩn bị cho cô bé một phòng khách, cô bé phải ngây ngốc ở thành phố một tuần."
Nghe vậy, Sầm Hoan suýt nữa đã bị sặc lá trà.
Không phải chứ, muốn cô ở lại nhà họ Hoắc?
Xin đó, cô tình nguyện ngủ ngoài đường!
"Bà chủ, cháu chỉ là đến thăm ông ngoại với cậu lớn thôi, ngoài ra còn có một ít việc riêng cần làm, cho nên hẳn là…"
"Hẳn là nên gọi điện thoại cho mẹ cô báo cáo với chị ấy, bảo rằng cô chuẩn bị một mình ngang tàng đi ra ngoài?" Hoắc Đình Đông dùng giọng nói nhàn nhạt cắt ngang lời cô, khẽ hừ một tiếng, trực tiếp đi về phía thang lầu.
Sầm Hoan chằm chằm vào bóng lưng cao ngất của anh rồi rủa thầm.
Ngang tàng Durex nhà cậu! Bà đây ngang tàng chỗ nào chứ?.