Bệnh viện của Sầm Hoan là bệnh viện trực thuộc Đại học H ở thành phố B, khác với sự phân công hợp lý trong khoa ngoại tiết niệu ở nước ngoài, khoa tiết niệu trong nước bao gồm cả tiết niệu ngoại khoa cùng với một phần của bệnh nội khoa, phạm vi các ca bệnh liên quan có vẻ khá qua loa, cũng không giới hạn giới tính và độ tuổi.
Tuy rằng cô chỉ làm việc ở bệnh viện bên Luân Đôn có hơn hai năm, nhưng đối với đủ loại ca bệnh khoa tiết niệu thì không mấy xa lạ, bởi vậy sau khi làm quen với môi trường của khoa được một tuần, cô đã có thể sắp xếp ca trực bình thường như các bác sĩ khoa tiết niệu khác.
Cả vấn đề phương tiện đi làm, không cần phải chạy tới chạy lui vào sáng sớm tinh mơ nữa, cô thuê một căn nhà một phòng ngủ trong một căn hộ mới xây gần bệnh viện, lại mua thêm một ít đồ dùng đơn giản trong nhà, nghĩ đến cảnh khi nào được dọn về một căn nhà lớn hơn khi đưa con gái và bố mẹ về ở chung, người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Đi làm khi sáng sớm đã trở thành thói quen hồi còn ở Luân Đôn, hơn nữa không thể thích ứng với sự sai lệch múi giờ ngay lập tức, trời còn chưa sáng cô đã tỉnh.
Cầm di động ở đầu giường lên nhìn thì thấy mới có năm giờ chiều, mà Luân Đôn bên kia đã là hơn chín giờ tối, nghĩ bình thường giờ này, con gái mình vẫn còn chưa ngủ đâu.
Thật sự rất nhớ con gái, cô gọi điện thoại.
Gọi vài cuộc điện thoại mới kết nối được, mà bên kia giọng Tần Qua có chút gấp rút.
"Cậu làm sao thế? Sao lại thở gấp thế?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Còn làm sao nữa? Này không phải do chơi với con gái cậu à? Đã hơn hai tiếng rồi, bây giờ tôi có đứng cũng ngủ được, con bé lại càng chơi đùa hăng hái hơn, tôi còn nghi ngờ không biết có phải con cậu có siêu năng lượng hay không.
"
Sầm Hoan trợn trắng mắt nhìn trần nhà: “Cậu cho rằng là con gái tôi là quái vật?"
Vừa mới dứt lời, bên kia lại truyền tới tiếng gọi mẹ của con gái, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, đưa di động dán sát vào tai hơn.
"Chanh Chanh, con có nhớ mẹ không?"
"A, mẹ cũng nhớ con, con phải ngoan ngoãn nghe lời chú, biết chưa?"
"Chuyện trong nhà sao rồi? Cậu đã nói với mẹ chuyện Chanh Chanh chưa?" Anh đi đến cạnh song cửa sổ hỏi.
"Nhưng cậu cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay.
"
"Tôi biết, chỉ có thể nhờ cậu vất vả giúp tôi một thời gian vậy.
"
"Được, ai bảo tôi là người thân của cậu cơ?" Giọng Tần Qua có chút bất đắc dĩ.
Giọng Sầm Hoan khẽ thở dài, sự áy náy trong lòng đối với Tần Qua lại thêm sâu hơn một chút: “Đến tận nhiều kiếp sau sau nữa tôi cũng chưa trả hết nợ cho cậu.
"
"Thôi đừng, nếu cậu thật sự cảm thấy cậu nợ tôi gì đó và muốn trả lại, thì lấy thân báo đáp cũng được đấy, dù gì thì Chanh Chanh cũng ước tôi là bố nó.
"
Sầm Hoan nhếch khóe miệng, cười nhạo nói: "Anh Tần ơi, lời này của cậu là thật đấy à? Đừng có đến lúc hai mẹ con tôi ỷ lại vào cậu cậu lại hối hận.
"
"Tôi đã sớm bị hai mẹ con cậu ỷ lại rồi, cậu đã bao giờ thấy tôi hối hận chưa?"
"A, tốt lắm tốt lắm, không nói nhiều với cậu nữa, cậu cứ yên phận mà tìm thím cho con bé đi, đến lúc đấy tôi tặng cho cậu một bao lì xì siêu to khổng lồ luôn.
" Cô vừa nói vừa nhìn vào khoảng không trước mặt, không đợi bên kia đáp lại lập tức nói: "Tôi phải dậy chuẩn bị đi làm đây, khi nào rảnh lại gọi điện cho cậu.
"
Rời giường chải đầu rửa mặt rồi ăn một bữa sáng được nấu đơn giản, bảy giờ ba mươi tới bệnh viện, thay áo blouse của mình ở trong phòng thay đồ, sau đó đi theo y tá xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.
"Bác sĩ Sầm, tôi nghe chủ nhiệm nói cô vừa trở về sau khi du học ở bên Anh, còn làm việc bên bệnh viện ở Luân Đôn?" Cô y tá Tiểu Mạnh hỏi khi đang lật xem hồ sơ của cô.
Sầm Hoan liếc nhìn cô một cái, gật đầu.
"Bác sĩ Sầm ở bên nước ngoài phát triển tốt như vậy sao lại còn về nước làm?" Tiểu Mạnh hóng chuyện chớp chớp mắt tiếp tục hỏi.
Tối qua Sầm Hoan xem lướt nhanh thông tin những bệnh nhân mới nhập viện tối qua, căn bản không định trả lời, thấy cô y tá tò mò nhìn mình chằm chằm, không khỏi bật cười, nói: "Người mà tôi yêu đang ở đây, tất nhiên tôi phải về rồi.
"
"Vậy bác sĩ Sầm đã có người yêu rồi sao? Vậy thì bác sĩ Lý không có hy vọng rồi, lúc nãy anh ta còn hỏi chúng tôi bác sĩ Sầm thích loại hoa nào.
" Tiểu Đường, một y tá khác nói.
"Bác sĩ Dương bên khoa nội 1 còn thảm hơn, hôm đó anh ta đến khoa chúng ta để nhận bệnh nhân, chính là yêu bác sĩ Sầm từ cái nhìn đầu tiên, hôm nào không có việc gì lại chạy đến khoa chúng ta, nếu anh ta biết bác sĩ Sầm đã có người yêu, còn không tuyệt vọng mà chết ư.
"
Sầm Hoan nghe các cô nói càng nói càng làm quá, lắc đầu bật cười - Người mà cô bảo yêu ở đây chính là bố mẹ, không phải là người yêu như các cô ấy đang tưởng.
Cô lấy bút và vở mà cô tùy tiện mang theo để ghi chép một chút tin tức của người bệnh, sau đó lại bắt đầu đi kiểm tra phòng như mọi ngày.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Hồ Nhậm Hải đi vào văn phòng của cô.
"Bác sĩ Sầm, cô có thể đợi lát nữa mới tan ca được không?"
Sầm Hoan hoang mang: "Chủ nhiệm Hồ, có phải có chuyện gì hay không?"
"À, là như vậy, buổi trưa có một bệnh nhân rất đặc biệt muốn tới khám, anh ta chỉ đích danh cô đến khám cho, đây là tài liệu do anh ta điền, khoảng tầm nửa tiếng nữa sẽ tới.
"
Sầm Hoan nhận lấy, còn chưa kịp nhìn rõ tài liệu, Hồ Nhậm Hải lại hỏi: “Bác sĩ Sầm, cô xem thử xem, có thể sắp xếp một chút không?"
Sầm Hoan là một bác sĩ giỏi du học từ Luân Đôn về, lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp khiến cho người ta yêu mến, cho nên Hồ Nhậm Hải mặc dù là người đứng đầu khoa, thái độ đối với cô vẫn cực kì tôn trọng.
Điều này làm cho Sầm Hoan cảm thấy rất dễ chịu, nhưng cũng là bởi vì điểm này, nên sẽ không ổn lắm nếu từ chối yêu cầu của chủ nhiệm Hồ.
Thật sự là đã lấy lợi từ người khác thì nên giúp đỡ họ, thấy sắc mặt người nọ tốt mà lòng cô dịu lại.
"Được, chủ nhiệm Hồ.
"
Thấy cô đồng ý, Hồ Nhâm Hải lập tức mặt đầy vẻ tươi cười.
"Tôi đã cho người làm tặng cho bác sĩ Sầm một phần cơm trưa, nhỡ như cô thấy đói.
"
Ban đầu Sầm Hoan muốn từ chối, nhưng lại nghĩ bản thân mình quả thật cũng đã đói bụng nên lại thôi.