TÌNH NHÂN CỦA VUA

Ngao Trinh có tám ca ca hai tỷ tỷ, còn có một đệ đệ đồng mẫu kém hắn hai tuổi tên Ngao Tấn. Từ khi hắn đăng cơ làm Hoàng Đế, Ngao Tấn đã được phong làm Tấn Vương, mang gia quyến chạy tới Thịnh An ở phía tây Kinh Thành, vui vui vẻ vẻ làm nhàn tản Vương gia.

Mà Ngao Tấn trừ bỏ sống phóng túng, ngẫu nhiên đùa giỡn mỹ nữ, hứng thú lớn nhất là nuôi ngựa.

Hắn ở tây Thịnh An xây mục trường nuôi hơn một ngàn chiến mã giống tốt, hàng năm khoảng tháng tám, chín đều phái người đưa một nhóm ngựa sức chân tốt, mang dòng máu ưu tú về cho Ngao Trinh.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày trước, Tấn Vương phái người đem mấy trăm con ngựa tốt chuyển vào trong cung, Ngao Trinh cao hứng vô cùng, sau khi lâm triều, liền dẫn Tần Oản Khanh cùng đi tới chuồng ngựa.

Đi theo còn có vài vị võ tướng được tín nhiệm trong triều, Ngao Trinh đối thần tử luôn luôn hào phóng, phân phó mọi người chỉ cần thấy thích, cứ việc khiêng về nhà.

Ngao Trinh qua lại tuần tra một vòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi xuống trên một con ngân bạch thân lớn.

“Oản Khanh nàng xem, con ngựa này có phải rất có tinh thần hay không?”

Hắn vỗ vỗ trán bạch mã, cẩn thận nhìn lên, trán nó còn có một nhúm lông màu đen rõ ràng trên bờm, làm cho con bạch mã này có vẻ vô cùng khí phách cùng ung dung.

Tần Oản Khanh cũng đánh giá bạch mã một phen, nhịn không được gật đầu khen ngợi.

“Đầu ngựa thấp mà gáy cao, tứ chi thon dài cường tráng, lông bạc bờm dày, quả nhiên là hãn huyết bảo mã thế gian khó cầu.”

Vừa nghe lời này, Ngao Trinh nhất thời hưng thú.

“Khó trách nàng vừa nghe nói trong cung vừa được chuyển ngựa tốt về, liền cầu Trẫm mang nàng đến nhìn cho đã mắt, hóa ra nàng đối với ngựa cũng rất có nghiên cứu a.”

Nàng hai tay yêu thương vuốt trên lưng ngựa.

“Ta năm tuổi liền học tập cưỡi ngựa cùng phụ thân, tuy nói so ra kém Tấn Vương gia yêu ngựa thành si, nhưng đối với ngựa giống cũng từng khổ tâm cẩn thận nghiên cứu qua.”

Chậm rãi đi thong thả vài bước về phía trước, nàng đưa tay sờ sờ một con ngựa lông đỏ rực cách bạch mã không xa.

“Ngựa này cả người như lửa, hai tròng mắt hữu thần, từ chân nó có thể nhìn ra, nó tuyệt đối có thể ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm.”

“So với con hãn huyết Trẫm vừa ý kia, có lợi hại hơn không?”

“Mỗi con đều có ưu điểm.”

“Không bằng chúng ta đi mã trường bên kia tỷ thí một vòng xem thế nào?”

Ngao Trinh bị nàng gợi lên hứng thú đua ngựa.

Tần Oản Khanh cũng không nhăn nhó, kéo cương ngựa qua, vỗ vỗ lưng ngựa, tư thái tiêu sái thả người nhảy một cái lên lưng ngựa, xoay người, nàng nghịch ngợm hướng hắn nháy mắt mấy cái.

“Nếu ta thắng, có thể được cái gì?”

“Nàng muốn cái gì, Trẫm đều đáp ứng.”

Ngao Trinh cũng không cam lòng lạc hậu tùy theo nhảy lên lưng ngựa.

Người bên ngoài chỉ thấy hai thân ảnh thon dài một trắng một đỏ, cưỡi hai con tuấn mã hướng xa xa chạy đi.

Hồng y nam tử dáng người mạnh mẽ, cưỡi một con bạch mã đạp trên cỏ xanh biếc, thực sự nói không hết vẻ tuấn dật tiêu sái.

Mà cưỡi hồng mã022 là bạch y nữ tử như thiên tiên hạ phàm, mái tóc theo gió tung bay, nổi bật vẻ xinh đẹp tuyệt luân.

Không bao lâu, hai thân ảnh liền biến mất trước mắt mọi người.

Sau nửa canh giờ, tốc độ chẳng phân biệt được cao thấp Ngao Trinh cùng Tần Oản Khanh dừng tỷ thí, hai người cơ hồ cùng nhau kéo cương ngựa, hai con tuấn mã đồng thời ngửa mặt lên trời thét một hơi, khí thế rất khiếp người.

Mã trường vô cùng rộng lớn, xung quanh là núi bao quanh, bên cạnh còn có sông, đang ở mùa hạ, bốn phía cảnh xuân tươi đẹp, hồ nước xanh biếc nhân gió nhẹ nhẹ phẩy, phiếm ra một tầng tầng xinh đẹp gợn sóng.

Ngao Trinh xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên hồ, nhìn hồ quang sắc đẹp, nhịn không được cảm ký.

“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.”023

Tần Oản Khanh cũng nhảy xuống lưng ngựa đi theo bên người hắn, nghe vậy, liền tươi cười đầy mặt nói:

“Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.”023

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, trên nét mặt cả hai, có ý khen ngợi đối phương.

“Oản Khanh, Trẫm còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt nàng, nàng bình tĩnh, tự phụ, đáy mắt tràn đầy tính kế, tại thời điểm đó Trẫm đã nghĩ, nữ nhân này rất có tâm kế, tương lai nếu khống chế không tốt, chắc chắn trở thành một nhân vật phiền toái.”

Xoay người cười liếc nhìn nàng một cái.

“Nhưng ở chung lâu, mới phát hiện đó đều là ngụy trang của nàng, kỳ thật nàng nội tâm nhiệt tình, có chút nghịch ngợm, thậm chí đơn thuần thiện lương đến làm cho người ta lo lắng nàng có thể chịu thiệt mắc mưu hay không.”

Dù cho chỉ là mỗi ngày nhìn nàng như vậy, lòng hắn cũng có thể bị lấp đầy.

Một loại tình cảm nào đó mà hắn không biết tên, đang trong lòng hắn lặng lẽ sinh trưởng, mà hắn thập phần chờ mong cảm giác kỳ diệu này mang đến vui sướng cho mình.

Tần Oản Khanh theo hắn ngồi ở bên hồ, lập tức cởi giày, vén áo bào lên, hai chân non mềm trắng mịn, bướng bỉnh thả vào hồ nước mát mẻ đung đưa qua lại.

“Cho nên nói, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người. Tuy rằng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhưng sẽ dễ có phán đoán sai lầm. Tựa như người khác đều nói Hoàng Thượng vô tình, nhưng cùng người quen biết lâu như vậy, ta cảm thấy nghe người khác đồn chưa chắc đã có thể tin.”

“Cho nên nàng cũng từng cho rằng, Trẫm là bạo quân giết người không chớp mắt?”

“Trước kia xác thực từng có loại ý nghĩ này, nhưng hiện tại đã không có.”

Hắn không chút nào để ý cười cười, đưa tay cầm một sợi tóc dài của nàng lên thưởng thức.

“Bạo quân cũng được, minh quân cũng thế, chỉ cần có thể đem thiên hạ này thống trị không thẹn với lòng, đối với Trẫm mà nói, như vậy đủ rồi.”

Nàng im lặng không nói, lẳng lặng ngồi ở bên người hắn, mặc hắn hết vò lại nắm tóc của nàng, nàng luôn cảm thấy Ngao Trinh ngày hôm nay cùng trước đây có chút không giống nhau.

Đại khái là đổi một thân long bào, làm hắn so với bình thường càng có vẻ có vị con người.

Hắn tự lẩm bẩm.

“Trẫm biết dân chúng đối với Trẫm có đánh giá như thế nào, bọn họ đều nói Trẫm ba tuổi khắc mẫu, mười hai tuổi chính tay đâm Tứ Hoàng huynh, mười bốn tuổi đem Thái Tử kéo xuống đài, mười sáu tuổi lại đoạt được long vị của Tiên Hoàng, quá đáng nhất, chính là tru giết toàn bộ hậu cung.”

Hắn hừ cười một tiếng, còn nói:

“Hoàng Đế như vậy, có thể nào không bị người khác cho là bạo quân giết người không chớp mắt?”

“Hoàng Thượng…”

Nghe lời hắn nói thật cô đơn, nàng đột nhiên thấy không đành lòng.

Tuy nói việc này làm người ta khiếp sợ, nhưng là từ xưa đến nay, con đường đến ngôi vị Hoàng Đế, đều là chứa vô số thi thể.

Vô luận Ngao Trinh trước kia từng dùng thủ đoạn gì để cướp lấy ngai vàng Đế Vương, cũng không thể bởi vậy mà không kể đến công lao hắn vì Đại Thịnh mang đến đủ loại phúc trạch.

Tiếp xúc ánh mắt mang theo đau lòng của nàng, không biết tại sao, hắn nói ra lời đáy lòng.

“Mẫu phi Trẫm là nữ nhân số khổ, bởi vì mạo mĩ, liền bị làm lễ vật đưa cho phụ hoàng, lại bởi vì là dị tộc nhân, cho nên ở trong hậu cung Đại Thịnh phải chịu xa lánh”.

“Từ sau khi bà sinh ra Tấn đệ, cảm xúc liền càng ngày càng suy sụp, Trẫm còn nhớ rõ bà trước khi chết từng nói qua một câu, ‘Tuy nói mỗi người đều muốn sống sót, nhưng tại đây bên trong hậu cung to như vậy, tử vong so với còn sống càng thêm khoái hoạt’ bà cuối cùng lựa chọn dùng một ly rượu độc, kết thúc mạng sống của chính mình.”

Tần Oản Khanh trong lòng run lên, nàng vạn vạn không nghĩ tới mẹ ruột Ngao Trinh lại là tự sát mà chết.

“Tứ Hoàng Tử Ngao Dục hơn Trẫm sáu tuổi, thuở nhỏ kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào thân mẫu là Quý Phi được sủng ái, chẳng những khi dễ nhỏ yếu còn giết oan nhân mạng, Thái Phó đầu tiên của Trẫm, do một trò đùa của hắn mà mất mạng.”

Nói tới đây, Ngao Trinh lạnh lùng hừ một tiếng.

“Buồn cười là, hắn hao tổn tâm cơ tưởng đùa bỡn người khác lại hại chính mình, Trẫm còn nhớ rõ là hắn mạnh mẽ cướp thanh trủy thủ trong tay Trẫm, lại ngoài ý muốn cắm vào ngực hắn, mất mạng tại chỗ.”

“Thái Tử Ngao Tề, yếu đuối vô năng, chẳng qua thân mẫu hắn là Hoàng Hậu, cữu cữu lại là Hộ quốc Đại Tướng quân tay cầm binh quyền, bối cảnh như vậy, nhất định hắn sẽ trở thành Hoàng Đế. Nhưng là người tính không bằng trời tính, bộ tộc của Hoàng Hậu cực lực đoạt quyền, khiến cho phụ hoàng cảnh giác cùng thế lực trong triều phản đối, mới gặp họa diệt môn, Ngao Tề cũng bởi vậy mà gặp vạ lây.”

Nghe đến đó, Tần Oản Khanh đã kinh ngạc nói không ra lời.

“Thú vị nhất chính là phụ hoàng Trẫm.”

Ngao Trinh cũng học nàng, cởi giầy, đem hai chân ngâm bên trong hồ nước, còn có ý vô tình nhẹ nhàng ở trong nước đùa giỡn cặp chân của nàng.

Nàng giận dữ, nhẹ nhàng trừng hắn, hai chân dưới đáy hồ cũng dùng sức đạp hắn vài cái.

“Khắp thiên hạ mọi người biết, ngươi giết phụ thân của mình.”

“Như vậy còn nàng? Nàng cũng cho rằng Trẫm sát hại phụ hoàng của mình?”

Hai chân bị đá trở về, lại không biết xấu hổ đi qua, gắt gao quấn quít lấy đôi chân non mềm kia.

Tần Oản Khanh đấu không lại hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ tùy ý hắn không kiêng nể gì bắt nạt mình. Ngao Trinh nhìn miệng nàng hơi hơi trề ra, cảm thấy vô cùng đáng yêu nên cười khẽ.

“Việc của Hoàng gia, dân chúng chúng ta có tư cách gì mà bình phán?”

Nàng miệng nói như vậy, đáy lòng cũng đã ẩn ẩn đoán ra tin đồn đãi đều không phải là chân thật.

Ngao Trinh cũng không thừa nước đục thả câu, cảm thấy mỹ mãn dùng chân ở đáy nước nhẹ nhàng cọ trên đôi chân tinh tế mềm mịn của nàng.

“Phụ hoàng đã sớm đối vị trí Hoàng Đế này chán ghét vô cùng, sau khi Thái Tử theo bộ tộc Hoàng Hậu bị giết bỏ mình, người liền nổi lên ý niệm thoái vị trong đầu.”

“Nhưng là nhóm lão thần trong triều cũng không chịu đáp ứng, thậm chí còn lấy cái chết tiến gián quỳ thẳng ở ngoài ngọ môn, phụ hoàng không còn cách nào khác, cuối cùng liền nghĩ ra kế kim thiền thoát xác024, nhưng đáng giận là, hắn càng muốn Trẫm cùng hắn diễn màn kịch này.”

Tần Oản Khanh kinh ngạc mở lớn miệng.

“Tiên Hoàng sẽ không phải vì muốn thoát khỏi ngôi vị Hoàng Đế, cố ý muốn ngươi đoạt vị chứ?”

Ngao Trinh gật gật đầu.

“Không chỉ như thế, hắn sợ ngày sau chúng thần không chịu phục tùng Trẫm, liền cố ý đem Trẫm đắp nặn thành hình tượng bạo quân giết người không chớp mắt. Các tin đồn khắc mẫu thí huynh, kỳ thật đều là hắn phái người truyền ra, muốn làm cho các đại thần biết, đương nhiệm Thiên Tử, vì ngôi vị Hoàng Đế, là một người chuyện gì đều làm được lãnh khốc bạo quân.”

“Ta nghĩ, nhóm phi tử bị tru giết, chắc cũng có điều gì kỳ quái đi…”

Ngao Trinh nghe lời của nàng nói nheo lại hai mắt, nguyên bản biểu tình thả lỏng, trong phút chốc hiện lên một chút hung ác nham hiểm.

“Hoàng Hậu cùng bốn vị Quý Phi cầm đầu các nữ nhân hậu cung, vì tranh quyền đoạt thế, không tiếc dùng thủ đoạn hạ lưu. Ở Đại Thịnh ta, cổ thuật luôn luôn bị liệt vào cấm kỵ, nhưng các nàng lại vì ích lợi bản thân, một lần lại một lần khiêu chiến tính nhẫn nại của Trẫm…”

Dừng một chút, hắn hừ nhẹ một tiếng.

“Hoàng Hậu cùng bốn vị Quý Phi xác thực bị Trẫm đương trường ban chết, bất quá các phi tử gặp vạ lây, Trẫm an bài các nàng cải danh đổi họ, thả ra ngoài cung.”

Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy Ngao Trinh thực có thể nói là một Hoàng Đế xui xẻo nhất nàng biết, nghiêm túc mà nói, trừ bỏ việc hậu cung, hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại phải gánh vác người ngoài đối hắn vô tình lên án, trong lòng thương tiếc đối với hắn, không khỏi nhiều thêm vài phần.

“Những lời này Trẫm chưa bao giờ kể với bất kỳ ai, Oản Khanh, hôm nay nàng là nữ tử đầu tiên có thể làm cho Trẫm không hề cố kỵ thản lộ tiếng lòng.”

Nàng hạ ánh mắt, muốn trốn tránh ánh mắt đầy lửa nóng kia, nhưng tầm mắt hắn lại gắt gao đuổi theo nàng, làm cho nàng không chỗ có thể trốn.

“Không cần lại né tránh Trẫm…”

Kiềm chế không được nội tâm cuồng nhiệt, Ngao Trinh một tay ôm nàng vào lòng, không đợi nàng có ý đồ giãy dụa, hắn đã giống như một con dã thú hung hăng đoạt lấy cánh môi hắn chờ mong đã lâu.

Tần Oản Khanh trong lòng giật mình, thử né tránh, nhưng Ngao Trinh lại như hổ báo đói khát hồi lâu, thật vất vả tìm được con mồi vừa ý, như thế nào lại dễ dàng buông nàng ra.

Nàng cảm thấy ảo não, răng nanh dùng sức cắn, không khách khí cắn đầu lưỡi hắn.

Vốn tưởng rằng bị đau hắn sẽ an phận xuống, không nghĩ tới Ngao Trinh sau khi bị cắn, lại càng thêm làm càn mút hôn nàng.

Bị hôn đến tâm thần đại loạn nàng không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể hung tợn trừng hắn.

Nhưng đối phương căn bản không chút nào để ý, còn hồi nàng một ánh mắt trêu tức, bàn tay to xoa phía sau lưng của nàng, càng thêm dùng sức đem nàng ôm sát vào trong lòng, đoạt lấy cánh môi non mềm của nàng.

Tần Oản Khanh bó tay hết cách, chỉ có thể tức đến nổ phổi mặc hắn hôn môi đến đủ.

Chờ đến lúc hắn chậm rãi buông nàng ra, nàng đã muốn bị tên hỗn đản này hôn đến cả người như nhũn ra, hai gò má phiếm hồng, tim cũng bùm bùm nhảy không ngừng.

Thấy nàng hai gò má phiếm đỏ kiều diễm, Ngao Trinh nhịn không được nắm đầu vai của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng.

“Oản Khanh, Trẫm không tin, ở đáy lòng nàng, thật sự không có Trẫm.”

Tuy rằng rất muốn phủ nhận hắn tự phụ, nhưng nàng không có cách nào phủ nhận nội tâm chính mình.

Khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, mặt trên phảng phất còn có hơi thở của hắn.

“Xét theo góc độ một nam nhân mà nói, huynh thông minh bình tĩnh, có đảm lược có quyết đoán, nên ôn nhu có ôn nhu, cần khí phách có khí phách, toàn thân đều bao phủ khí chất mê người, cho dù Oản Khanh phủ nhận như thế nào, kết quả đúng là vẫn bị mị lực Hoàng Thượng khuynh đảo.”

Thấy hắn mày mở ra, muốn mở miệng, nàng vội vàng nâng nhẹ tay khẽ che trụ môi hắn.

“Nhưng là đừng quên, huynh là Hoàng Đế, chúa tể vạn dân, chỉ huy thiên hạ, huynh có quốc gia muốn thống trị, huynh có bách quan muốn khống chế, huynh có vô số phi tử mỗi ngày trông mong chờ đợi huynh nhìn đến.”

“Oản Khanh…”

Hắn lên tiếng thoát khỏi bàn tay của nàng.

Đôi môi lại bị nàng che lại.

“Tình yêu là cái thực huyền diệu, nam nữ lâm vào trong tình yêu, trong mắt không dung được một cát bụi nhỏ bé. Chính cái gọi là ngoài người mình yêu thương trong mắt sẽ không có ai khác, cả đời này chỉ dành cho một người.”

Nàng thống khổ cười.

“Thiên hạ này nam tử có quyền thế nhất chính là Đế Vương nắm trong tay muôn dân, mà không đáng dựa vào nhất, cũng đồng dạng là huynh vạn dân chúa tể này …”

Ngao Trinh ánh mắt khép hờ, đã ẩn ẩn có chút tức giận.

Tần Oản Khanh lại tiếp tục nói:

“Hậu cung, vĩnh viễn cũng không phải là nơi ta muốn bước vào, nếu Hoàng Thượng còn thương tiếc Oản Khanh, thì sau này, huynh là quân, ta là thần, ta vĩnh viễn không vi phạm.”

= = = = = = = = = = ta là thánh chuyển cảnh = = = = = = = = =

Từ sau ngày ấy, Tần Oản Khanh cùng Ngao Trinh chính thức triển khai một hồi trò chơi mèo vờn chuột.

Liền ngay cả mỗi năm ngày một lần lên triều, nàng cũng không giống trước kia nói năng thoải mái, ngay thẳng như vậy.

Sau đó không lâu, Cảnh Trung Lương kết hợp sở học cùng Tần Oản Khanh viết đề nghị, trong khoảng thời gian ngắn, liền huấn luyện ra một đội quân vô cùng cường hãn.

Sau một hồi quân sự thao luyện, văn võ bá quan đối với binh lực Đại Thịnh nay đều vỗ tay ăn mừng.

Ngay cả Ngao Trinh theo đuổi Tần Oản Khanh tâm lao lực quá độ, sau khi nhìn quá thao luyện nhịn không được tâm sinh cảm giác vui sướng.

“Đại Thịnh ta có thể ở trong thời gian ngắn ngủi huấn luyện ra quân đội cường đại như thế, đây đều là công lao Cảnh Tướng quân cùng Oản Khanh.”

Trên đại điện, ánh mắt Ngao Trinh nhìn chằm chằm thân ảnh bạch y nữ tử dưới kia, nội tâm vừa yêu thích, lại thật tình khâm phục trí tuệ của nàng, mang đến cho Đại Thịnh rất nhiều rung động.

“Oản Khanh, tự ngươi bước vào triều đình, liên tiếp lập hạ công lao cho Đại Thịnh ta, Trẫm thập phần vui mừng, ngươi muốn được ban thưởng cái gì, Trẫm sẽ đem hết khả năng thỏa mãn ngươi.”

Chỉ thấy Tần Oản Khanh chắp tay tiến lên, thi lễ.

“Nếu Hoàng Thượng nhất định phải ban thưởng cho ta, chối từ nhiều lần lại có vẻ Oản Khanh dối trá.”

Không để ý tới người bên ngoài dòm ngó, nàng biểu tình trấn định nhìn người trên điện.

“Từ khi vào triều tới nay, Oản Khanh thủy chung ở tại bên trong Hoàng cung, nhưng ở lâu trong cung không hợp lễ, nếu Hoàng Thượng nhất định phải luận công ban thưởng, không bằng liền thưởng Oản Khanh một tòa nhà, cho Oản Khanh ra cung tự lập môn hộ đi.”

Ở lại trong cung cũng không phải biện pháp.

Ngao Trinh đối với nàng truy đuổi càng ngày càng cuồng nhiệt, không vì nguyên nhân nàng kháng cự mà dừng bước.

Chính cái gọi là liệt nữ sợ triền lang025, sớm hay muộn nàng sẽ buông bỏ kiên trì của chính mình, huống chi lòng của nàng, từ lúc nào đã không hay không biết bị luân hãm trong hắn.

Vì tránh cho tình huống càng ngày càng hỏng, biện pháp tốt nhất chính là nàng nhanh chóng chuyển ra Hoàng cung, cùng hắn bảo trì khoảng cách.

“Ngươi muốn rời khỏi Hoàng cung?”

Ngao Trinh âm điệu khẽ tăng, đáy lòng đã đoán ra ý định của nàng.

Tuy nói thân là đại thần trong triều, có một tòa tư trạch hoàn toàn là đương nhiên, nhưng nghe nàng không chút do dự đòi phải rời khỏi Hoàng cung, tâm hắn vẫn bị đả kích không nhỏ.

‘Oản Khanh, nàng liền nóng lòng thoát khỏi Trẫm như vậy, cùng Trẫm bảo trì khoảng cách sao?’

Hắn không tiếng động hỏi.

Đã được phong làm Hộ quốc Đại Tướng quân Cảnh Trung Lương nhìn Hoàng Thượng vẻ mặt không nghĩ ban cho, hắn luôn luôn ngay thẳng chất phác nhịn không được mở miệng nói thẳng.

“Hoàng Thượng, Tần cô nương vì Đại Thịnh ta có công lao, muốn một tòa nhà là hợp tình hợp lý. Huống hồ thân là thần tử, Tần cô nương sống lâu ở trong cung, nói ra cũng nhục mặt Đại Thịnh ta, thần cảm thấy, Hoàng Thượng hẳn nên ban cho Tần cô nương một tòa nhà lấy làm chỗ cư trú.”

Cảnh Trung Lương chính là đơn thuần tưởng giúp Tần Oản Khanh tranh chút phúc lợi, nào biết đương kim thiên tử căn bản không phải luyến tiếc tòa nhà, mà là từ trong lòng luyến tiếc nàng rời khỏi người hắn.

Nghe hắn nói như vậy, Ngao Trinh trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tức giận.

‘Cảnh Trung Lương chết tiệt, ngốc đầu ngốc não, hắn lúc trước như thế nào lại đề bạt cho tên ngốc này đi lên?’

Thừa tướng Trần Hữu Đạo qua lại đánh giá Hoàng Đế cùng Tần Oản Khanh một cái, mặt ngoài bất động thanh sắc, đáy lòng cảm thán hai người này đang ngươi truy ta chạy.

Đúng là người trẻ tuổi a, một khi đụng chuyện tình yêu, luôn khó tránh khỏi sẽ trở nên có tính trẻ con.

Những đại thần khác đối với cảm tình Tần Oản Khanh cùng Ngao Trinh khó có thể hiểu, cũng hiểu được Tần Oản Khanh đề nghị cũng không sai, cũng đều góp lời, xác thực nên thưởng tòa nhà cho nàng.

Ngao Trinh tức đến nổ phổi, có khổ nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn những kẻ một lòng muốn tách rời nữ nhân kia khỏi mình.

“Chuyện này Trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ, hôm nay nghị sự tới đây, bãi triều!”

Ngao Trinh nổi giận đùng đùng trở lại tẩm cung, có thứ gì có thể quăng tất cả đều quăng hết.

Trong cung tỳ nữ thái giám hầu hạ lần đầu thấy hắn giận dữ như vậy, một đám sợ tới mức thất kinh, quỳ trên mặt đất không ngừng hô Hoàng Thượng bớt giận.

Bớt giận? Muốn hắn như thế nào bớt giận?

Thân là Hoàng Đế, hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên từ nội tâm yêu thích một nữ tử, vì nữ tử này, hắn có thể vứt bỏ kiêu ngạo, vứt bỏ tôn nghiêm, thậm chí vì nàng, hắn có thể buông tha cho toàn bộ hậu cung, chỉ độc sủng một mình nàng.

Nhưng là nàng thì sao?

Coi tấm chân tình của hắn như cặn bã, đem tình yêu của hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, bảo hắn có thể nào không tức không giận.

Hắn là Hoàng Đế, ngoắc ngoắc ngón tay, có thể dễ như trở bàn tay có được nữ tử khắp thiên hạ.

Nhưng trời cao vì sao cố tình muốn cho hắn gặp gỡ Tần Oản Khanh?

Tiểu Ngưu Tử thấy Hoàng Thượng tức giận đến không nhẹ, biết hắn cầu yêu bất thành nội tâm buồn khổ, liền trong lúc hắn quăng phá đồ đạc, thật cẩn thận tiến lên khuyên giải an ủi.

“Nô tài cảm thấy Tần cô nương không phải là thật tình muốn tách rời khỏi Hoàng Thượng, không bằng nô tài đi Nguyệt Ương Cung khuyên nhủ, cố gắng chờ nàng nghĩ thông suốt, thì nói không chừng sẽ bỏ đi ý tưởng rời cung.”

Hung tợn liếc Tiểu Ngưu Tử một cái, Ngao Trinh đặt mông ngồi vào ghế tử đàn.

“Trẫm quý là Thiên Tử một nước, nhưng lại hèn mọn đến muốn ngươi một tên nô tài đi vì Trẫm vẫy đuôi cầu xin thương xót?!”

Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, Tần Oản Khanh cả ngày cùng hắn chơi trốn tìm, trong lòng hắn liền càng tức.

Không để ý tới Tiểu Ngưu Tử bị sợ hãi, hắn hung hăng vỗ bàn, lớn tiếng nói:

“Trước đó không lâu trong cung không phải nạp rất nhiều phi tử sao? Đi đem danh sách các nàng trình lên cho Trẫm, Trẫm cũng không tin, Trẫm còn tìm không được nữ nhân để yêu!”

Tiểu Ngưu Tử giật mình, biết Hoàng Thượng thật sự tức giận, tuy rằng còn muốn khuyên giải an ủi một phen, nhưng Hoàng Thượng đang nổi nóng, khẳng định nói cái gì cũng nghe không lọt tai.

Lại nói, Hoàng Thượng thật là đã lâu cũng chưa lâm hạnh qua nữ tử hậu cung.

Tuy rằng từ nội tâm hắn cũng cảm thấy trên đời này chỉ có Tần Oản Khanh xứng ngồi trên ngôi vị Hoàng Hậu, nhưng nếu Tần cô nương chí không ở nơi này, miễn làm cho lợn lành chữa thành lợn què.

Để Hoàng Thượng lâm hạnh vài vị phi tử, mà các nàng nếu tranh được một ít phúc khí hoài cốt nhục của Hoàng Thượng, có lẽ Hoàng Thượng sẽ không giống hiện tại bướng bỉnh như vậy, cả ngày nghĩ đến Tần cô nương.

Nghĩ như vậy, hắn khẩn cấp đem danh sách các cung phi tử cấp trình lên.

Vốn là lời nói lúc tức giận, cũng không nghĩ đến Tiểu Ngưu Tử thật đúng là đem danh sách đưa lên, lập tức bị Ngao Trinh tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng nghĩ lại, nếu lựa chọn buông tha cho, hắn khẳng định sẽ ở này trước mặt tiểu nô tài mất mặt, mang theo vài phần não ý, hắn không chút để ý lật xem danh sách.

Cũng không quản đối phương là đẹp hay xấu, hắn tùy tay chọn một cái liền quăng cho Tiểu Ngưu Tử.

“Chính là nàng, đi xuống thông truyền đi.”

Đến chạng vạng, Ngao Trinh chân trước đi ra Triều Minh cung, Tần Oản Khanh lại tới sau đó mang theo một phần kế hoạch cải tạo nông nghiệp vừa mới viết xong tới diện thánh.

Tuy rằng nàng cố ý chuyển ra Hoàng cung, nhưng chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, nàng vẫn hiểu được.

Chuyện tình cảm, nàng không thể cùng Ngao Trinh có quan hệ gì nhiều.

Nhưng chuyện quốc sự, nàng vẫn là tận tâm hết sức vì tương lai Đại Thịnh.

“Hoàng Thượng tối nay khởi giá tới Vĩnh Phúc cung lâm hạnh Đường mỹ nhân, sợ là nhất thời nửa khắc sẽ không trở về, Tần cô nương nếu không có chuyện quan trọng, vẫn là chờ Hoàng Thượng hồi cung sau lại trao đổi đi.”

Tiểu thái giám phụ trách quét tước Triều Minh cung trả lời.

Tần Oản Khanh trong lòng chấn động, Vĩnh Phúc cung Đường mỹ nhân tên là Đường Bích Nhi, lúc trước là cùng với nàng bị Ân Thái Cực đưa tới tuyển tú, mà lúc trước Ngao Trinh chọn các phi tử mỹ nhân, Đường Bích Nhi chính là một trong số đó.

Tuy rằng Hoàng Đế lâm hạnh phi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa026, mà khi nàng chính tai nghe thấy, lòng của nàng vẫn là nhất thời hung hăng đau một chút, ghen tị, phẫn nộ, ủy khuất, khổ sở, cảm xúc liên tiếp như núi lửa bùng nổ nảy lên trong lòng.

‘Ngao Trinh, ngươi rõ ràng nói qua trên đời này, ngươi chỉ yêu một mình ta.

Ngao Trinh, ngươi rõ ràng nói qua, thế gian lại không nữ tử nào có thể vào được mắt của ngươi, tiến vào tâm của ngươi, nhưng ngươi vì sao sau khi nói những lời này, còn có thể lại lưng đeo cảm tình đối với ta đi lâm hạnh nữ nhân khác?

Cái ngươi gọi là thật tình, cái gọi là tình yêu, chẳng lẽ lại nông cạn như thế?’

Tần Oản Khanh đầu đã muốn bị chuyện hắn lâm hạnh khác nữ nhân làm đầu óc rối loạn, không rảnh tự hỏi chuyện khác, chỉ cảm thấy từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị phản bội đau đớn như vậy.

Nói cái gì không động tâm, hóa ra chỉ là ngụy trang, đúng là không chịu nổi một kích.

Không, không đúng! Nàng không nên có cảm xúc như vậy.

Là nàng bướng bỉnh đóng cửa trái tim mình, buộc Ngao Trinh rời xa cuộc sống của nàng, nàng không có tư cách oán, cũng không có tư cách giận.

Hắn đi tìm người khác không phải kết quả tốt nhất sao?

Nghĩ đến đây, nàng nở nụ cười tự giễu, nhìn lên bầu trời đêm, đúng là từng tầng từng tầng mù mịt.

Tiếng sấm nặng nề vang lên, mưa phùn từ trên trời giáng xuống.

Nàng ngơ ngác đứng ở dưới bầu trời tối đen đêm, tùy ý mưa vô tình làm ướt nhẹp quần áo.

Tiểu thái giám quét tước thấy tình trạng như vậy, không khỏi một trận lo lắng, hỏi:

“Tần cô nương, người muốn tiến đến tránh mưa hay không?”

Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt phiêu hướng xa xa, không biết đứng bao lâu, thẳng đến quần áo ướt đẫm, mới tinh thần hoảng hốt trả lời:

“Không, không cần, nếu Hoàng Thượng tối nay bận rộn, ta liền không nên quấy rầy.”

Nói xong, nàng chậm rãi xoay người, lê bước chân nặng nề, hướng xa xa đi đến.

Tiểu thái giám nhìn thân ảnh nàng rời đi, chỉ cảm thấy bóng dáng cao gầy càng thêm gầy, tràn ngập nồng đậm ý cô đơn…..

022: hồng ở đây có nghĩa là đỏ, nếu các bạn đọc truyện edit nhiều thì sẽ biết màu hồng trong truyện trên thực tế là màu đỏ ^.^

023: đây là bốn câu thơ của bài ‘ Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ ‘ – ‘ sau mưa, cảnh hồ lúc mới tạnh ‘

Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.

Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.

Dịch:

Dưới nắng long lanh màu nước biếc

Sắc núi mông lung, mưa lạ trông.

Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử,

Không phấn, không son vẫn tuyệt vời.

024: ve sầu thoát xác, kế 21 trong 36 kế

025: nữ cương trực sợ nam dây dưa.

026: chuyện đương nhiên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi