TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


Khi đó, Phoebe còn chưa đủ trưởng thành để nhắm mắt làm ngơ với tình yêu, chúng tôi bắt đầu liên hệ với nhau, đứng trên tháp Eiffel nhắm nhìn thành phố Paris bé nhỏ, đến đại lộ Champs-Élysées để nghe những nghệ sĩ lang thang chơi guitar, còn dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, ngồi trên sân cỏ ở trong khuôn viên trường phơi nắng.

Tình yêu của chúng tôi rất bình lặng, gần như không có bất kỳ gợn sóng nào.

Những thứ kích thích cuộc sống dường như chẳng có, cái loại sinh hoạt bình dị nhưng lại không hề nhàm chán, cô ấy còn hài lòng với bữa sáng do tôi làm.
Cho đến khi cô ấy học xong về nước, đêm đó cô ấy nằm trong vòng tay của tôi, chỉ im lặng không nói gì, tôi biết cô ấy không muốn đưa câu hỏi làm tôi lựa chọn.
Tôi biết, đó là lựa chọn bước đi tiếp du ngoạn ở bên ngoài hay quay trở về trong vòng tay ấm áp của nhau, là lựa chọn giữa tự do và tình yêu.

Tôi đã nghiêm túc nói với cô ấy tôi cần một mái ấm, không cần gì lớn lao, ở đó có tôi và cô ấy là đủ."
Tôi nghe Tố Duy bình tĩnh kể lại hồi ức của hai người, tôi miễn cưỡng cười nhưng trong lồng lại an tâm, hai người thuận theo tự nhiên mà yêu nhau, còn tôi thì không có tư cách để yêu Phoebe.

Tựa đầu vào vai Tố Duy, tôi đau nhưng mà lại muốn biết nhiều hơn.
"Chị biết rất nhiều về cuộc sống con người của cô ấy, cho thấy ở trong lòng cô ấy chị có một vị trí rất quan trọng."
"Tôi đã đánh mất cô ấy nhiều năm, cho nên bây giờ chúng tôi là người bạn cũ không phải là người yêu."
"Ý chị là sao?"
"Tôi đã theo Phoebe về Trung Quốc, cũng lần đầu tiên đi vào khách sạn Kiệt Thế.

Nhìn thấy hàng người cúi đầu chào cô ấy, tôi biết tình yêu của chúng tôi sắp có sóng gió.


Mặc dù, cô ấy rất tinh tế, không cho phép bất kỳ ai có cơ hội chế nhạo xuất thân bình thường của tôi, nhưng mà tôi vẫn có cảm giác tự ti, tự ti từ trong ra ngoài.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu được, tại sao môn đăng hộ đối lại có thể dễ dàng lấy đi nhiều cuộc tình đáng lý ra có cái kết đẹp.

Ngay cả ba mẹ Phoebe cũng không ngoại lệ.

Cô ấy ra vào Kiệt Thế ngày càng nhiều hơn, còn tôi thì ngây ngốc đứng ở trước tòa cao ốc đợi cô ấy.
Cô ấy hỏi tôi tại sao tôi không vào và tìm cô ấy.

Tôi cũng không nói cho cô ấy biết, có biết bao lần tôi đến muốn lên văn phòng cô ấy nhưng đều bị bảo vệ nói người không liên quan xin mời ra ngoài.

Tôi bắt đầu tĩnh lặng, đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn."
"Chị Tố Duy, vì lý do mà chị lại không kiên trì tiếp?"
"Tình yêu nào cũng vậy, người ta sẽ luôn lý tưởng hóa nó vô bờ bến, nhưng đôi bên không đẹp như người ta vẫn nghĩ.

Tôi và Phoebe cũng vậy.

Tại cuộc họp thường niên của Kiệt Thế, tôi bị vợ cả dội cho một ly rượu vang đỏ lên mặt, sau đó còn nói sẽ công bố mối quan hệ của tôi và Phoebe trước mặt mọi người.
Sau khi về lại Trung Quốc, mọi thứ dường như quá khó khăn, tôi sợ tình yêu của chúng tôi bị phơi bày trước mặt mọi người.

Người Trung Quốc không hề cởi mở như người nước ngoài, ở Paris, cho dù chúng tôi có ôm ấp như thế nào cũng sẽ không thu hút sự chú ý.

Thậm chí còn có người chúc phúc cho chúng tôi.

Nhưng mà ở đây không giống thế, chúng tôi phản cẩn thận từng li từng tí mới không chịu tổn thương.
Cô ấy đã không làm tôi thất vọng, thừa nhận mối quan hệ của cô ấy với tôi trước mặt mọi người.

Cũng vì thế, trên khắp các tờ báo luôn có bài tin tức về mối quan hệ của chúng tôi, có người nói tôi là chó con, có người nói tôi hám tài.

Cho đến khi dư luận ảnh hưởng đến tập đoàn họ Lam, Phoebe mới chặn đứng các tin tức.
Có phải cô cảm thấy, đã đến nước này rồi thì chúng tôi có thể đường đường chính chính ở bên nhau không? Sai rồi, chúng tôi đều sai.

Đây chỉ mới là bắt đầu cho cái sai.
Ông nội của Phoebe đã gặp tôi, hơn nữa còn đem thân phận của Phoebe nói cho tôi nghe.


Tôi không hiểu tại sao ông ấy lại nói cho tôi nghe những thứ đó, nhưng mà tôi biết, con đường sau này của Phoebe đi là do chính ba mẹ của cô ấy đã hi sinh mà trải ra cho ấy đi, vì vậy con đường này mang một sứ mệnh, ông Lam không trông chờ gì hai đứa cháu trai.

Ngược lại, Phoebe thì không làm cho ai thất vọng, nếu tôi yêu cô ấy thì hãy từ bỏ cô ấy thay vì dần dần hủy hoại cô ấy.
Lần cuối cùng, tôi đứng một mình bên ngoài tòa cao ốc Kiệt Thế, chỉ một tòa nhà này, có biết bao nhiêu người và gia đình ở trong đó, trên vai Phoebe đang gánh cuộc sống của biết bao nhiêu người, Phoebe là người mà bọn họ trông cậy.

Sự tồn tại của tôi liệu có dư thừa không?
Cho nên, lần cuối cùng gặp nhau, chúng tôi đã phá vỡ mối quan hệ này, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy không màng đến hình tượng mà ở trước mặt tôi lớn tiếng, trong nhà mọi thứ cũng hỗn loạn, mà tôi chẳng qua cũng chỉ thăm dò cô ấy, nói muốn tiếp tục cuộc hành trình du ngoạn của tôi, không ngờ phản ứng của cô ấy lại kịch liệt đến vậy."
Nhìn người phụ nữ rất giống tôi, vẻ mặt bình thản, tôi không biết cô ấy đã dùng bao nhiêu dũng khí để kể câu chuyện xưa của bản thân một cách nhẹ nhàng như vậy.

Tôi cũng không thể hiểu cô ấy có bao nhiêu dứt khoát từ bỏ Phoebe, một người xứng đáng được yêu.

"Lòng chị vẫn còn đau chứ?"
Khi Tố Duy nghe câu hỏi của tôi, cô ấy cười thoải mái.
"Không còn đau nữa.

Cô ấy đáng giá để tôi từ bỏ, cũng đáng giá để tôi rời đi.

Cô ấy chưa từng làm tôi thất vọng."
"Lần này về, chị cũng đừng đi nữa."
Trong miệng chua xót không nói nên lời, người đau khổ lúc này chính là tôi.

Tôi đã đưa ra một quyết định khó khăn khi cố gắng hết sức để giúp Tố Duy tìm lại Phoebe.

Đừng đùa, tôi không vĩ đại, chỉ là tôi không muốn mình quá ích kỷ.
"Này, cô bị đập vào đầu làm cho ngốc rồi à.


Người cũ, danh xưng như nghĩa của nó, một khi đã là quá khứ rồi thì không thể nào quay lại.

Dù sao thì tôi vẫn sẽ đi, mang theo chiếc ba lô và máy ảnh rời khỏi thành phố này.

Nếu có thể, tôi muốn trở thành bong bóng trong giấc mơ của cô ấy.

Chứ không muốn tồn tại chân thật như vậy.

Tôi đi du lịch khắp nơi để ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới, cũng nghe bọn họ kể lại tình yêu của đời họ, cùng với niềm vui hay nỗi buồn, cũng từng tổn thương sau đó lại hồi sinh, coi như đã mãn nguyện."
"Chị có hối hận không?"
"Khoảnh khắc bước chân vào phòng chờ máy bay, tôi biết rằng từ nay chúng tôi không còn được gặp nhau nữa, mà dù có thì cũng chỉ vội vã lướt qua.

Nhưng tôi không hối hận.

Trên đời này có quá nhiều thứ để lựa chọn, nhưng cái ôm của Phoebe vẫn không thể bẫy được trái tim thấp thỏm của tôi.

Cho nên giữa tình yêu và tự do, tôi đã từ bỏ cái đầu tiên.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi