TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


Khê Nhĩ cười đút táo cho cô ấy.
"Chịu nổi sao!"
Bầu không khí vốn dĩ đang thoải mái, nhưng mà một vài người đẩy cửa vào đã dễ dàng đánh tan bầu không khí này.
"Xin hỏi, Vương Phi Phàm có ở đây không?"
Tôi nhìn cảnh sát mặc cảnh phục, bình tĩnh đứng dậy khỏi giường.
"Là tôi."
"Chúng tôi chính thức bắt giữ cô vì tội cố ý giết người."
Phổ Kha đi đến che chở tôi.
"Lấy cái gì mà bắt? Có lệnh bắt giữ không?"
Viên cảnh sát rút lệnh bắt từ tập tài liệu trên tay.
"Chúng tôi ở hiện trường vụ án đã thu thập được hòn đá cô dùng để sát hại Triệu Thái An, trên đó không chỉ có dấu vân tay của cô mà còn có máu của cô dính trên đó.

Chúng tôi đã làm kiểm tra đối chiếu.

Mời cô đi cùng chúng tôi."
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Phổ Kha.
"Tôi nguyện ý hợp tác, nhưng anh có thể cho tôi biết, tội danh của Triệu Thái An là gì không?"
"Vụ này rất phức tạp, chúng tôi cần lấy khẩu cung của cô, anh ta cũng phạm tội cố ý giết người, mức độ nghiêm trọng hơn cô.


Đi thôi."
Tôi hít một hơi thật sâu như vậy cũng đáng, Soso gọi tôi lại.
"Phi Phàm!"
Tôi quay lại và nở một nụ cười nhẹ.
"Không sao đâu, đừng lo lắng."
"Tiểu Phàm, mình đợi cậu trở về."
Thật sự rất giống một bộ phim truyền hình chết tiệt, vành mắt tôi đỏ hoe nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
"Được nha!"
Tôi theo cảnh sát ra khỏi bệnh viện mà không ngoái lại.

Thật là một cuộc sống tuyệt vời, sống trên đời chua ngọt cay đắng gì cũng ăn, đến giờ 30 tuổi đầu lại thêm một cái biến.

Tôi đang ngồi trong xe cảnh sát, lặng lẽ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thật bình lặng, mà tâm cũng tĩnh lặng.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, nơi này vẫn còn có nhân đạo chán, cảnh sát không chỉ bắt tôi ngồi thoải mái, mà còn đưa cho tôi ấm trà.

Anh ta cầm lấy tư liệu và xem xét nó một lúc lâu trước khi nhìn lên tôi.
"Cô hãy kể lại tình huống lúc đó cho tôi nghe."
Tôi thẳng thắn kể hết lại toàn bộ sự việc không có chút nào che đậy.

Tôi biết, bọn họ đang muốn nghe xem có sơ hở nào trong lời nói của tôi không, nhưng mà những gì tôi nói đều là thật, một trải nghiệm tôi sẽ không bao giờ quên trong đời.


Cuối cùng, tôi bị tạm giam.
Nhà giam cũng không có khủng bố như trong tiểu thuyết hay trong phim, căn phòng nơi tôi bị giam giữ rất sạch sẽ nhưng rất lạnh, nơi đây như cất chứa nỗi đau của những kẻ bị xã hội lãng quên và bị hắt hủi.

Có thêm tôi ở đây thì nó vẫn thế.

Tôi nằm trằn trọc trên chiếc giường hẹp cho đến khi cảnh sát nhà giam gõ lan can.
"Vương Phi Phàm, luật sư của cô đến."
Hai tay tôi bị còng lại, từ từ đi vào trong phòng.

Lam Phi Tuấn ngồi đối diện tôi, luật sư bên cạnh cũng lịch sự gật đầu với tôi.
"Cô Vưu, mong cô sẽ kể hết những chuyện gì đã xảy ra cho tôi nghe."
Tôi kiên nhẫn lại kể ra toàn bộ câu chuyện lần nữa, luật sư nhìn Lam Phi Tuấn rồi quay đầu nhìn tôi nói với tôi đôi lời.
"Rất tốt.

Cô Vưu, cô phải nhớ kỹ, ở trên toà án khi đối mặt với thẩm phán, cô cần phải nhấn mạnh, vào lúc đó Triệu Thái An bất chấp tất cả lái xe đâm vào cô và cô Mộ, cho nên lúc đó cô không còn cách nào khác phải nên phòng vệ chính đáng cầm đá đập vào đầu Triệu Thái An.

Như vậy, ít ra đem tội danh từ cố ý giết người chuyển thành đánh người gây thương tích vì phòng vệ chính đáng.

Mức án sẽ nhẹ hơn rất nhiều."
Nói như vậy thì không đúng, nếu là người khác thì nhất định tôi sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt, dù sao thì tôi cũng đã có ý định giết người, vừa hay người bị đánh chính là Triệu Thái An, đương nhiên tôi phải đổ hết lỗi cho anh ta.
Lam Phi Tuấn đưa tay nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Phàm, em đừng lo lắng.

Tất cả sẽ ổn thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi