TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


Người phụ nữ này luôn kiệm lời, nhưng mà tôi có thể cảm nhận được tình yêu đậm sâu bên trong con người cô ấy.

Câu nói chẳng có lãng mạn nhưng ở trong lòng tôi lại có chút ngọt ngào.

Tôi luyến tiếc quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy đứng dậy quay lưng về phía tôi, tôi nghĩ, có lẽ cô ấy cũng buồn lắm.
Trở lại phòng giam, tôi vội vàng tắm rửa sau đó lên giường nghỉ ngơi, lấy ra bức hoạ mà Dư Kiêu vẽ, tôi hôn người phụ nữ trong bức hoạ đó.

Cứ như vậy đi, có thể xuất hiện nhìn tôi một cái, tôi cũng đã thấy thoả mãn rồi.
Thế giới này đã thành công làm cho cuộc đời tôi chao đảo, tôi cố gắng giãy giụa để cho bản thân không chết tâm trong cái nơi đầy tuyệt vọng này, nếu như tôi không tái sinh, thì sẽ đi vào con đường cùng.

Trái đất vẫn cứ xoay, còn chúng tôi thì vẫn ăn ngủ, chẳng qua vào cái lúc tôi cầm hòn đá đập lên đầu Triệu Thái An, tôi coi như đã đánh cược với vận mệnh.
Tiền đặt cược chính là sự tự do của tôi, mặc kệ thắng hay thua thì nó đều rời xa tôi.

Khi trở thành người đứng đầu nhóm và được tuyên dương vào cuối năm, tôi đã trốn trong nhà vệ sinh âm thầm khóc một hồi lâu.

Đè nén trong lòng đã quá lâu, chưa bao giờ giải phóng nó ra, bây giờ khóc trong niềm vui sướng tràn đầy, cảm giác tốt hơn nhiều.

Bốn mùa thay phiên nhau kéo đến, mùa hè nóng như lửa đốt cũng đã qua, trong chớp mắt lại một mùa đông lạnh giá kéo đến.

Cũng may Soso vẫn liên tục đến thăm tôi khiến tôi cảm thấy tốt hơn những tù nhân khác nhiều.

Ít ra tôi cũng không thiếu tiền, không thiếu đồ ăn áo mặc.

Cho nên, tôi cư xử tử tế hơn.

Tôi không phải là thánh, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận những người xung quanh tôi có cuộc sống không tốt, cho dù họ chỉ là những người bạn cùng tôi cải tạo lao động.
Dư Đinh Chi mang rất nhiều đồ giữ ấm theo yêu cầu của tôi, tôi lấy lý do tặng quà giáng sinh để tặng cho các bạn cùng phòng.

Dư Kiêu nói tôi, cho dù đang ở trong tù cải tạo nhưng vẫn không quên tích đức cho bản thân.

Tôi vui vẻ chấp nhận lời khen tế nhị của cô ấy.

Tài năng vẽ tranh của Dư Kiêu đã thu hút rất nhiều bạn tù ở những phòng giam khác đến, bọn họ cũng muốn Dư Kiêu vẽ cho họ.

Cuối cùng thì chuyện này của bị trưởng đội phòng giam biết, cũng may là cảnh sát ở trại giam chúng tôi cũng không quá khắc khe thích bắt bẻ người khác, cô ấy còn nhờ Dư Kiêu vẽ một bức tranh chân dung cho cô ấy, đây cũng coi như là tìm trò tiêu khiển cho qua những ngày gian khổ.

Cuối cùng, thì cảnh sát tốt bụng cũng nhận lấy quà giáng sinh của tôi.
Vào đêm giao thừa, tất cả tù nhân quây quần bên nhau ăn một bữa sủi cảo nóng.

Quản ngục đứng trên bục cầm danh sách khen thưởng, tôi và Dư Kiêu thực may mắn khi cũng được nằm trong danh sách khen thưởng ấy.

Cái này có nghĩa là chúng tôi có cơ hội được giảm án.
Trưởng trạm giam tuyên bố.
"Hai thành viên trong phòng giam 412 của tổ hai Vương Phi Phàm và Dư Kiêu, một năm qua, các bạn đã chăm chỉ làm việc, nghiêm túc học tập giáo dưỡng, hơn nữa tuân thủ chấp hành nghiêm chỉnh nội quy trại giam.

Với sự phê duyệt của cấp trên, Vương Phi Phàm và Dư Kiêu cùng nhau được giảm 6 tháng.

Hy vọng mọi người sẽ noi gương theo hai người bọn họ, biểu hiện cải tạo cho tốt."
Sau khi xem chương trình cuối năm xong, chúng tôi trở về phòng giam, Dư Kiêu dựa vào vai tôi, giơ tay lên đếm.

"Chờ đến giữa năm sau, lại được khen thưởng lần nữa, giờ này sang năm tôi có thể được tự do."
"Tôi rất coi trọng cô."
"Tôi cũng coi trọng cô nha."
Đã hơn nửa năm kể từ lần đó tôi nhìn thấy Phoebe, khi những người bạn tôi và Soso đến thăm, bọn họ đều cẩn trọng né tránh nhắc đến Phoebe..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi