TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Ninh Tri Nhiên mơ hồ nghe được tiếng hít không khí ở đầu bên kia điện thoại, tuy Hướng Vãn cực lực ẩn nhẫn, cắn chặt quai hàm, nhưng vẫn khóc không ngưng.

Ninh Tri Nhiên lo lắng, lao xuống xe, chạy như điên.

"Hướng Vãn, cô đừng khóc, tôi không cố ý, áo sơmi tôi không cần nữa, cô đừng khóc." Anh ta vừa chạy vừa nói, thở hồng hộc.

Nhưng Hướng Vãn vẫn khóc không thể ngừng,die nda nle qu yd on kỳ thật cô không muốn khóc, cô muốn quên tất cả, muốn cứ sa đọa như vậy. Nhưng bản thân lại như thế này, có một người trong đời, khiến mỗi lần nhớ tới đều đã sẽ đau lòng, chỉ là một cái tên, đều khiến cô khóc không thành tiếng.

Ninh Tri Nhiên một hơi chạy lên lầu 8, dùng lực đập cửa nhà Hướng Vãn. Kêu to vào điện thoại, "Hướng Vãn, cô mở cửa ra, tôi là Ninh Tri Nhiên, cô làm sao vậy? Vì sao cô khóc?"

Cửa vẫn không mở ra, Hướng Vãn ngồi chồm hổm ở trong góc tường, khóc vô thanh.

Ninh Tri Nhiên nóng nảy, dùng lực xô cửa, nhưng cửa chống trộm quả thật cực kỳ rắn chắc. Ninh Tri Nhiên buông tha ý nghĩ phá cửa,die nda nle qu yd on ngược lại đi gõ cửa hàng xóm. Anh ta gõ cửa giống như đi cướp bóc, một bộ dáng hung ác.

"Ai vậy? !" Hàng xóm không vui mở cửa. Mở một khe hở, Ninh Tri Nhiên liền đi vào.

"Muốn chết! Cậu là ai? Cửa nhà tôi có thù oán gì với cậu? Aizz! Cậu muốn làm gì?"

Ninh Tri Nhiên đâu có thời gian để ý tới những thứ này, chạy đến ban công, liền trèo qua, bình an nhảy vào ban công nhà Hướng Vãn.

"Oa! Thực đẹp trai! Người dơi?" Hàng xóm trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Tri Nhiên.

Ninh Tri Nhiên nở nụ cười, "Tôi là siêu nhân điện quang. Cám ơn cô rồi !" Nói xong anh ta liền đi vào trong phòng, tìm thấy Hướng Vãn ở trong phòng tắm .

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rầm rì, Hướng Vãn ngồi ở góc tường, bộ dạng như bị thế giới vứt bỏ, tâm Ninh Tri Nhiên đột nhiên dao động, từ từ đi đến, ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng.

"Có gì thì hãy khóc đi. Không cần miễn cưỡng chính mình." Giọng nói từ tính giống như một quả bomb tấn,die nda nle qu yd on phá hủy tất cả phòng tuyến của Hướng Vãn, cô òa khóc.

Nước mắt của cô làm ướt áo anh ta, thẩm thấu vào làn da, sau đó đi vào trong máu, rồi chảy vào tim. Anh ta chỉ cảm thấy đau lòng, bề ngoài cô xinh đẹp, cũng có thời điểm yếu đuối như vậy, anh ta yêu thương cô, ôm thật chặt.

Hướng Vãn khóc đến mệt, cổ họng khàn khàn, hiện tại càng thêm nghiêm trọng rồi. Ninh Tri Nhiên vẫn ôm cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng cô, ôn nhu dỗ dành.

Mãi đến khi nước mắt Hướng Vãn khô cạn, cả người trống rỗng, cô mới ngừng khóc. Mắt sưng đỏ nhiinf Ninh Tri Nhiên, sau đó cười cười, nói: "Thực xin lỗi, để anh chế giễu rồi."

Ninh Tri Nhiên biết trong lòng cô khẳng định có tâm sự, có thể khiến một người khóc thành như vậy, tuyệt đối là đã trải qua chuyện lớn gì, nhưng anh ta biết, hỏi cô cũng không trả lời, dù sao cũng là tình cờ gặp nhau. Vì thế Ninh Tri Nhiên liền trêu ghẹo cô,die nda nle qu yd on cố ý phiền muộn nói: "Xong rồi, Hướng Vãn, cô nhìn quần áo tô đi, lại bị cô làm hỏng rồi, chiếc áo sơ mi kia còn chưa trả tôi. Giờ lại càng nghiêm trọng!"

Hướng Vãn hít hít cái mũi, "Tôi mời anh ăn cơm."

Ninh Tri Nhiên cười đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhéo nhéo mũi cô, sủng nịch nói: "Cô là quỷ lề mề, mau lau đi, tôi không thể ra ngoài với một con ốc sên."

Hướng Vãn trợn mắt nhìn anh ta, "Tôi đi rửa mặt, anh ra bên ngoài chờ tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi