TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Editdor: Hangbaobinh

Trong ấn tượng của cô, ánh sáng đèn của hành lang khách sạn từ trước tới giờ đều là tối mờ. Ngọn đèn màu cam càng tôn lên sự mập mờ của bống tối. Thảm có chất lượng rất tốt, đi lên cũng không có phát ra tiếng vang nào. Hướng Vãn đứng ở trước cửa phòng 3037, liên tục do dự cũng không có dũng khí để mà đi gõ cái cánh cửa đó. Hiện tại cùng với quá khứ không có giống nhau, hôm nay cô đã không còn là “tiểu thư” nữa rồi, lại muốn ở trong trí nhớ của Lâm Mạc Tịch giữ được một ấn tượng tốt, để cho anh ta cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt. Nhưng hôm nay đã bị Bạch Sở nắm điểm yếu này ở trong lòng bàn tay, cô làm sao có thể có thể giống như ngày xưa được nữa? Huống chi, Bạch Sở, người này còn là một người bạn tốt của Lâm Mạc Tịch thì Hướng Vãn càng không thể coi anh ta như một người khách hàng được. Hướng Vãn do dự một lát, cửa đột nhiên mở ra, cơ hồ cái gì cũng chưa nhìn thấy rõ ràng thì Hướng Vãn đột nhiên bị ôm lấy, sau đó là một đôi môi nóng bỏng áp lên môi của cô. Cọ sát với nhau một lúc lâu, Bạch Sở mới thả Hướng Vãn ra, sau đó mới quay lại đóng cửa.

“Chị, làm sao bây giờ chị mới đến nha, không phải đã hẹn là tám giờ rồi sao? Chị xem một chút nha, bây giờ là tám giờ rưỡi rồi, chị đã đi muộn nửa tiếng rồi nha. Chị phải chịu trừng phạt.” Bạch Sở đưa cổ tay của mình đến trước mắt của Hướng Vãn. Lời nói này có mùi vị của sự nũng nịu, trên thực tế, người đàn ông này là một quỷ linh tinh, đựng tưởng rằng tuổi của anh ta còn nhỏ, nhìn giống như thiện nam tín nữ, giống như Bạch Sở a, đã là người nhiều năm qua không còn ăn chay nữa rồi. Hướng Vãn hơn anh ta năm tuổi, đây cũng coi như là hai thể hệ khác nhau đi. Cho nên tâm lý của Bạch Sở nhất thời cô không có đoán ra, đoán không ra. Phòng ngủ từ trước tới giờ đều nhìn như đơn giản hào phóng, nhưng trên thực tế thì cực kỳ mập mờ, ngọn đèn mờ nhạt, vách tường vàng nhạt, gường lớn vừa rộng rãi lại thoải mái, cả người nằm trên đó có thể làm cho giường trũng xuống. Bạch Sở cười hì hì lôi kéo Hướng Vãn ngồi trên giường, sua đó thuận thế nằm ở trên đùi của cô. Ôm hông của Hướng Vãn liền bắt đầu làm nũng: “Chị, đầu của tôi bị đau, chị xoa bóp cho tôi nha.”

Hướng Vãn cau mày, cô gặp rất nhiều loại đàn ông, những người đàn ông biết làm nũng cô cũng đã nhìn thấy, thế nhưng đây là lần đầu tiền việc như thế này xảy ra trên người của mình, tại sao có thể làm ra những chuyện buồn nôn giống như thế này, đây coi cô như là trâu già gặm cỏ non sao? Nếu không làm theo lời anh ta thì giằng co như vậy cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng nếu làm theo lời của anh ta thì đây chính là một cái động không đáy, nếu như để cho anh ta đạt được mục đích một lần thì về sau sẽ cũng anh ta dây dưa không rõ dàng. Hướng Vãn đang do dự, Bạch Sở cười một cái rồi nói: “Chị, tôi cùng Mạc Tịch là bạn tốt, chị nói xem nếu cậu ta biết chúng ta ở chung một chỗ thì sẽ rất vui vẻ nha.”

Hướng Vãn cau mày, vội vàng đè huyệt thái dương của anh ta lại. Ngón tay của cô có chút lạnh lẽo, đặt trên huyệt thái dương của anh ta nhẹ nhàng ôn nhu, giống như ánh mặt trời chói chang lại có một cơn mưa phùn rơi xuống, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng lại có người ngại không có đủ, trong lòng cảm thấy ngưa ngứa. Bạch Sở đột nhiên bắt lấy tay của Hướng Vãn, đặt lên trên mắt của mình, Hướng Vãn bị động tác này của anh ta làm cho sợ hết hồn. Vẻ mặt này tự nhiên làm cho Bạch Sở rất vui vẻ, cầm lấy tay cô, hôn lên trên mu bàn tay một cái, trên mu bàn tay trắng nõn của cô ngay lập tức xuất hiện một vết màu hồng. Hướng Vãn vừa giận vừa hờn, tuy nhiên không có làm gì được, bị người ta bắt được nhược điểm nên cảm thấy rất khó khăn.

“Chị Hướng Vãn, chị có biết hay không, Mạc Tịch bây giờ rất thuận lợi nha, là một người rất nổi tiếng thì danh tiếng rất là quan trọng, nếu thân phận của chị bị người ta biết được thì đó là một tin rất bùng nổ nha.”

“Cậu muốn thế nào?”

“Đừng nóng vội, thật ra thì người biết công việc của chị đang làm cũng không có ít nha, dù sao chị cũng là người có tiếng. Nhưng người biết chị là chị của Mạc Tịch thì đoán chừng cũng chỉ có tôi mà thôi.”

“Cho nên?”

“Chị xem. Chị là một người rất nóng nảy nha. Tôi vẫn cho rằng chị là một người luôn bình tĩnh, nhưng người như vậy đâu mất rồi, vì cái nét mặt này của chị nên có phần thưởng.” Bạch Sở ôm cổ Hướng Vãn, lật người đè cô xuống, hưng hăng hôn cô. Anh ta hôn rất dùng sức, lúc hôn còn phát ra tiếng, lông mi của anh ta rất dài, cong lên, cùng với hàng lông mày hẹp và dài, đôi mắt giống như mắt của hồ ly. Hướng Vãn bình tĩnh nhìn anh ta, một tia phản ứng cũng không có. Giống như tất cả mọi việc đang xảy ra không phải là xảy ra trên người của cô, không sai, cô chỉ cho rằng đây là đang bị chó cắn. Bạch Sở triền miên hôn, thật lâu cũng không được đáp lại, lúc này mới rời khỏi môi của cô, bĩu môi nói: “Chị, tính tình của lạnh nhạt sao?”

Hướng Vãn thiếu chút nữa thì bị những lời nói này của anh ta làm cho nghẹn chết, Bạch Sở nhếch môi cười: “Không tệ không tệ, vẫn có biểu tình nha. Người chị rất mê người đâu rồi, chị xem tôi nha, vừa mới nói trừng phạt chị nhưng một hồi thì tôi lại quên nha.”

Anh ta nằm trên người của Hướng Vãn dùng sức hít một hơi: “Loại sữa tắm nào vậy? Thật là dễ ngửi. Tắm trước vẫn tốt hơn, tiết kiệm làm cho chị bây giờ không phải đi tắm lại, cũng tiết kiệm thời gian nữa.”

Hướng Vãn đẩy anh ta một cái: “Bạch Sở, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”

“Tôi biết rõ chị muốn nói gì, đợi lát nữa rồi nói. Tôi muốn ăn kem, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Kem? Tại sao Hướng Vãn lại có một dự cảm xấu vậy? Bạch Sở tạm thời được coi là một người đàn ông làm cho cô nhức đầu nhất. Không phải ứng phó rất khó khăn, Lê Thiên Qua cô còn ứng phó được, chỉ là người này có chuyện có thể uy hiếp được ngươi, vừa lúc làm cho ngươi lo lắng hãi hùng, cho nên rất khó để có thể giải quyết được.

Chén thuỷ tinh hình bát giác, có khắc hoa, mới vừa từ trong tủ lạnh lấy ra, gặp không khí ấm áp trong phòng làm cho quanh nó có hơi nước, lấy ra một chén kem lớn, có ba màu hồng xanh lá vàng quện vào với nhau. Bạch Sở ngồi trên giường, lại làm cho Hướng Vãn nằm thẳng người ra, làm cho Hướng Vãn rất khó hiểu, Bạch Sở nhíu nhíu mày: “Chị tự mình cởi quần áo hay là tôi giúp chị cởi?”

Hướng Vãn sửng sốt một chút, chậm chạp không có động đậy. Bạch Sở cười cười: “Thôi, để tôi giúp đi, chính chị cởi thì sẽ rất xấu hổ. Tôi cởi giúp chị thì chị không được tránh đâu đấy.”

Bạch Sở nói xong liền vươn tay đến gần Hướng Vãn, Hướng Vãn theo bản năng tránh né. Bạch Sở nhíu mày nói: “Nói là không được tránh cơ mà, làm sao chị lại tránh đi vậy.”

“Cậu muốn làm gì?”

“Ăn kem nha, chị chưa từng nghe nói qua thân thể con người là một bữa tiệc sao? Cởi nhanh một chút, chị nhanh lên một chút.” Bạch Sở lắc lắc cánh tay của cô, Hướng Vãn vừa lạnh người vừa buồn nôn. Dù sao thì khi tới đây đã ôm quyết tâm phải chết, bằng bất cứ giá nào. Hướng Vãn đứng dậy, từ từ cới bỏ quần áo của mình. Đột nhiên Bạch Sở kêu lên một tiếng sợ hãi: “Nha! Kem tan hết rồi! Thôi, để tôi giúp chị.”

Bị bắt buộc một lúc, Hướng Vãn bị anh ta cởi hết quần áo trên người, nằm ở trên giường. Bạch Sở vui vẻ cầm chén thuỷ tinh, xúc một muỗng, nhìn chằm chằm cơ thể Hướng Vãn cẩn thận xem xét: “Bắt đầu ăn từ nơi nào trước đây? Miệng?”

Kem lành lạnh man mát đặt ở trên môi Hướng Vãn, ngay sau đó môi của Bạch Sở liền bao trùm lên môi của cô, đầu lưỡi liếm từng vòng một, từ từ ăn hết muỗng kem này. Đầu lưỡi của anh ta nóng như lửa, cùng kem lạnh ở chung một chỗ, làm cho cả người Hướng Vãn run rẩy. Bạch Sở mở miệng trách: “Ăn thật là ngon hơn bình thường. Kế tiếp ăn ở chỗ nào đây? Ăn ở xương quai xanh thôi.”

Bạch Sở lại đặt một muỗng lên xương quai xanh của Hướng Vãn, lại cúi đầu bắt đầu liếm láp.

“Bạch Sở, chúng ta nói chuyện một chút thôi.”

“Ừm, chị nói, tôi nghe.” Bạch Sở vừa gặm xương quai xanh của cô vừa nói.

“Mạc Tịch xác thực không biết tôi đã từng làm qua việc gì, mặc kệ cậu có tin hay không thì những việc đó không phải là ý muốn của tôi. Đúng như cậu nói, Mạc Tịch hiện tại không biết tình trạng của tôi.........A.” Hướng Vãn kêu khẽ một tiếng. Bạch Sở cười hắc hắc: “Quả nhiên vẫn là bộ ngực ăn ngon nhất.”

Vừa dứt lời thì anh ta lại lấy một muỗng đặt lên trên ngực trái của cô, đầu lưỡi liếm một vòng, rồi há miệng nuốt một chút, rồi nhẹ nhàng bắt đầu cắn xé nụ hoa của cô. Hướng Vãn xấu hổ cự kỳ, người đàn ông này đúng là thích chơi. Cô có chút tức giận: “Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói hay không?”

“Ừ” Anh ta mơ hồ không rõ đáp lời.

Hướng Vãn cắn môi, than thở nói tiếp: “Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ kín bí mật này. Không để cho Mạc Tịch biết quá khứ của tôi.”

Rốt cuộc thì Bạch Sở cũng ăn xong, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Vậy thì tôi có được lợi ích gì?”

Hướng Vãn há miệng, á khẩu không trả lời được, cắn môi, nóng nảy nhưng lại không biết làm thế nào.

Bạch Sở hôn lên mặt cô một cái: “Nhìn bộ dáng của chị này, sao nhanh muốn khóc vậy, không đùa chị nữa, chỉ cần chị tốt với tôi thì tôi sẽ giúp chị giữ bí mật này. Chị, mỗi tuần chị cùng ăn kem với tôi, chị phải đồng ý thì tôi liền giữ kín như bưng bí mật này.”

Không phải nói nghệ sĩ rất bận rộn sao, làm sao nhìn Bạch Sở lại có thể rảnh rỗi như vậy.

Vì muốn người ta gật đầu một cái, mặc dù không tình nguyện, thế nhưng đây đúng là con đường duy nhất.

Bạch Sở sớm biết cô sẽ gật đầu, anh ta đã nhìn ra, Lâm Mạc Tịch đối với Hướng Vãn mà nói thì chính là một cây xương sườn mềm. Đừng trách anh ta không có hiền hậu, có lúc đối với phụ nữ không có chút thương tiếc nào, cũng không thể vì thương hoa tiếc ngọc mà không thể được ăn a? Mặc dù uy hiếp người ta là một thủ đoạn rất hèn hạ, nhưng lại rất có hiệu quả.

Bạch Sở lấy điện thoại di động ra, sau đó nằm bên cạnh người của Hướng Vãn:

“Chị cười lên một chút a.”

“Cậu muốn làm gì?”

“Đương nhiên là chụp ảnh nha, tránh để cho về sau chị không có thừa nhận. Chị chống chế nói, ai cùng ăn kem với ngươi.” Anh ta cười hắc hắc, nhìn vẻ mặt như ngây thơ nhưng lại lộ ra vẻ tà mị, viên kim cương ở bên mũi anh ta toả sáng lấp lánh.

Nếu như vậy mà Hướng Vãn cũng có thể cười được thì thật sự đã tu luyện thành tiên rồi.

Bạch Sở cùng Hướng Vãn chụp chung một kiểu, sau đó chụp một mình Hướng

Vãn.

Thân thể giống như bạch ngọc, ở trong ống kính giống như toả ra ánh hào quang, Bạch Sở chụp mấy tấm. Chu môi một cái nói: “Làm sao lại đều không có cười a, như vậy nhìn không có tốt, cười một cái, chụp vài bức ảnh thật đẹp đi.”

Hướng Vãn nhìn chằm chằm anh ta, á khẩu không trả lời được.

Bạch Sở cong môi, làm ra vẻ đáng thương: “Vậy thì chúng ta liền kéo dài một chút, cho đến khi chị cười lên thì mới thôi, tôi ở bên cạnh nhìn.”

Hướng Vãn bất đắc dĩ, ngoắc ngoắc khoé môi.

Bạch Sở cau mày: “Chị muốn làm qua loa sao.”

Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, nhìn vào màn hình nở nụ cười, không thể nói là ngọt ngào nhưng mà cũng động lòng người.

Bạch Sở lại ở trên môi của cô hôn một cái: “Ngoan, cười thêm một cái nữa, vừa rồi chị cười đẹp quá tôi quên chụp rồi.”

Hướng Vãn âm thầm thề, về sau kiên quyết không bao giờ cùng giao thiệp với đàn ông nhỏ tuổi hơn mình! Quá khó chơi, nhất định là giống cao da chó, nếu bị dính lên người thì khi lột xuống nhất định sẽ lột một lớp da.

Phải lặp lại mấy chục lần thì Bạch Sở mới tha cho cô. Dựa vào đầu giường nhìn Hướng Vãn từ từ mặc quần áo.

Chuyện này bị người ta nhìn chằm chằm thì cảm thấy hết sức khó chịu, Hướng Vãn cảm thấy mình giống như một diễn viên ở dưới ánh sáng, đang có một máy quay phim quay cô, còn là đang quay loại phim con heo. Vậy thì làm sao có thể tốt cho được đây?

Bạch Sở nhếch môi cười, đột nhiên nhào qua Hướng Vãn hung hăng hôn môi Hướng Vãn, một đôi tay trắng muốt đang từ từ thăm dò vào quần áo của cô, vuốt ve thân thể sáng bóng của cô.

Ngón tay của anh ta từ từ di chuyển trên thân thể của cô, vuốt ve qua từng tấc da, nhẹ nhàng, rỉ tai nói với Hướng Vãn: “Xem ra tính tình của chị thật sự rất là lạnh nhạt đấy. Chị, không nên quên mỗi tuần đều phải tới tìm tôi đó, ở tại căn phòng này, tôi chờ chị.”

Hướng Vãn chỉ cho là không có nghe thấy, tuỳ tiền ứng phó một chút, cô chỉ muốn Lâm Mạc Tịch nhanh một chút rời khỏi thành phố này.

Hết chương 36.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi