TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Edit: Quan Vũ - LQĐ

Beta: Ngọc Hân, Nguyệt Hoa Dạ Tuyết - LQĐ

Trên con đường ven biển, mặt trời dần dần biến mất, từ nửa vầng thái dương, biến thành một vầng sáng, cuối cùng đã biến mất tăm. Bạn xem đi, cho dù là trải qua bao nhiêu vinh quanh, bao nhiêu là tốt đẹp, bao nhiêu ấm áp, cuối cùng cũng không thể chống lại thời gian đổi dời, đều sẽ bị bóng đen và lạnh buốt thay thế. Hướng Vãn đứng ngẩn người trước cửa sổ, Chu Châu thay lễ phục cho cô, trang điểm tinh xảo, dạ phục màu đen gợi cảm và xinh đẹp. Khi tất cả không thể trở về điểm xuất phát nữa, cô chợt nghĩ thông suốt, xem ra Lê Thiên Qua đã xơi tái mình, nếu không thể chết, thế thì tìm cách sống thôi. Cô đã từng phản kháng, mặc dù yếu ớt, nhưng cô đã từng tranh thủ vì mình, Lê Thiên Qua có thể vừa đấm vừa xoa, vì sao cô không thể? Nếu phản kháng không được, vậy thì cứ thuận theo thôi. Lê Thiên Qua đi tới, lặng lẽ không tiếng động đứng sau lưng Hướng Vãn, khẽ nói: "Sao còn ngẩn người? Chúng ta nên đi ra rồi, em là nhân vật nữ chính của tối nay, sao có thể trốn chứ?"

Hướng Vãn xoay người lại, cười cười với anh, "Thấy đẹp không?"

Lê Thiên Qua ngây ngẩn cả người, đã rất lâu cô không hề cười với mình, mấy ngày nay, anh cố hết sức cải thiện quan hệ của hai người, anh dành cho cô muôn vàn sủng ái ngàn vạn tốt lành, nhưng cô không buông lời lạnh nhạt thì cũng dứt khoát coi thường. Anh đã từng ảo tưởng, chỉ cần mình vẫn đối với cô tốt, thì một ngày nào đó có thể khiến cô quên hết quá khứ, bắt đầu với mình một lần nữa. Đây là thiên phàm quá tẫn ư*? Cuối cùng cô có thể buông bỏ, tiếp nhận mình sao? Hướng Vãn thấy anh sững sờ, cúi đầu cắn môi, "Không đẹp à?"

*Thiên phàm quá tẫn: Ngàn cánh buồm lướt qua => ý nói đã trải qua nhiều thứ, kinh qua đủ mọi chuyện.

"Hướng Vãn?" Anh khó có thể tin gọi cô một tiếng.

"Rất xấu sao? Tại anh hết, tại sao phải chọn lễ phục màu đen, em đi thay đây."

Lê Thiên Qua giang hai cánh tay, ôm chặt cô vào lòng, anh vẫn luôn mong điều này, nhưng lại quá không chân thật, nó tới quá đột ngột, anh hận không thể làm cô tan chảy, hòa vào trong xương máu của mình. Đôi môi ấm áp bá đạo chặn môi của cô lại, dùng sức cắn xé, cảm giác không chân thực này quá mức mãnh liệt. Hướng Vãn cảm nhận được nhiệt tình của anh, từ từ đáp lại nụ hôn của anh. Nụ hôn của anh càng lúc càng nóng bỏng, cả người giống như sắp bị thiêu đốt vậy, hôn môi của cô, cổ của cô, nụ hôn nóng bỏng kia trượt thẳng một đường. Hai bàn tay to lướt chạy trên người của cô, vuốt ve từng tấc da tấc thịt của cô. Dục vọng của anh đè nén quá lâu, mỗi ngày cùng giường chung gối, nhưng không thể ăn cô, bây giờ anh muốn đòi lấy không thể chờ đợi nữa. Lê Thiên Qua ôm ngang người Hướng Vãn lên, đặt lên giường, sau đó cả người đè lên, cắn xé vành tai của cô, từ từ hôn hít.

"Ưm....." Cô rên rỉ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy đẩy người đàn ông đang bị tình dục làm cho mê muội trên người mình, "Không phải hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta à? Ban nãy anh còn trách em trốn, bây giờ anh thì sao nào? Không phải cũng trốn ư?"

"Hướng Vãn, em là yêu tinh!" Lê Thiên Qua cười khẽ, lại mổ một cái lên môi của cô, lúc này mới đứng dậy, vỗ vỗ tay, Chu Châu dẫn thợ trang điểm đi vào, bắt đầu trang điểm lại cho Hướng Vãn.

"Em chính là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này." Anh nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người trong gương kia, không khỏi nở nụ cười. Hướng Vãn đứng lên, chủ động kéo cánh tay của anh, "Anh đã nói cho em một lễ đính hôn long trọng."

"Đó là tất nhiên." Lê Thiên Qua suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Hướng Vãn, hôm nay Ninh Tri Nhiên cũng tới."

Hướng Vãn sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Tặng quà gì?"

Lê Thiên Qua cũng cười, anh ta đưa cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là để cho anh biết, em không có tình cảm với anh ta.

"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, để khách khứa phải đợi quá lâu, dù sao cũng không tốt."

Ban đêm ở ven biển, đèn neon lập lòe, truyền thuyết trong Đông Hải, có Long tộc canh giữ, bọn họ ở trong cung Thủy Tinh, hiện giờ thứ hiện ra ngay trước mặt Hướng Vãn chính là một tòa cung điện như pha lê. Bọn họ đi trên thảm đỏ dưới ánh sao lấp lánh, trở thành một cặp đôi được mọi người hâm mộ, trên mặt Lê Thiên Qua luôn luôn là nụ cười hạnh phúc, còn Hướng Vãn thì sao, chỉ có bản thân cô biết, phần giả dối này, cô duy trì vất vả biết bao nhiêu.

"Chúc mừng cháu trai, cuối cùng cũng ôm mỹ nhân về được rồi!" Một người đàn ông trung niên ăn mặc theo lối thời Đường mỉm cười nói, vầng trán ông ta toát lên thần thái sáng láng, trên người tản ra hơi thở lạnh thấu xương, mặc dù cười nói dịu dàng, nhưng vẫn khiến người cảm thấy người này đến không có ý tốt, tất cả nghi thức đính hôn, là kiểu phương Tây, thế mà ông ta lại mặc đồ thời Đường, khác hẳn cả hội trường, chỉ một mình một phong cách. Lê Thiên Qua thản nhiên nở nụ cười, "Chú Hàn ngài già vẫn có thể tới, cháu rất vui mừng, tối nay phải uống vài chén ạ!"

Người đàn ông được gọi là chú Hàn, vỗ bả vai Lê Thiên Qua, "Đã không còn là một thằng nhóc lỗ mãng năm đó rồi, càng ngày càng có phong thái của bố cháu. Đã có thể một mình phụ trách một mặt công tác!"

"Đâu có, là các trưởng bối thương hại. Bàn về tư chất, sao cháu có thể hơn bố được chứ. Còn chú Hàn già rồi, ngài phải chú ý thân thể, lớn tuổi, càng phải chú ý nghỉ ngơi hơn." Lê Thiên Qua nở nụ cười thoáng qua trên môi, nhìn có vẻ như là quan tâm, nhưng trên thực tế ám chỉ mang ý xấu. Chú Hàn cũng cười khẽ, "Xem ra cháu trai rất quan tâm chú nha."

"Điều này là hiển nhiên, không phải chú Hàn cũng vẫn rất quan tâm đến Thiên Qua này sao. Chú Hàn, chiêu đãi không chu toàn, xin hãy thông cảm."

"Hôm nay cháu trai là nhân vật chính, chú không quấy rầy cháu nữa, hôm nào hai chú cháu chúng ta phải uống vài chén cho thật đã mới được."

"Cảm ơn chú Hàn."

Lê Thiên Qua nói xong, ôm lấy Hướng Vãn đi mất. Xoay người một cái, nụ cười trên mặt anh đã thay đổi thành khinh thường.

"Anh rất căm ghét người kia ư?" Hướng Vãn chần chờ một chút, rồi hỏi. Lê Thiên Qua thẳng thắn gật đầu một cái: "Lão già kia, không cần để ý lão ta, cuồng vọng tự đại, lớn tuổi, lại cứ còn không chịu nhượng bộ, muốn tranh đấu với anh cũng phải có bản lãnh. Hôm nay em phải khổ cực một chút, rượu em có thể không uống thì đừng uống, anh uống thay em."

Hướng Vãn gật đầu một cái, đang định nói chuyện, chợt có người lên tiếng đằng sau lưng: "Lê tổng, chúc mừng."

Lê Thiên Qua nhìn người tới, kéo Hướng Vãn vào trong lòng theo bản năng, "Ninh tổng, cảm ơn, rất hân hạnh được đón tiếp."

Ninh Tri Nhiên cười cười với Lê Thiên Qua, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào Hướng Vãn trong lòng anh, nửa năm không gặp, cô đã gầy thành dạng này, nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người như trước. Hướng Vãn, đây chính là hạnh phúc em lựa chọn sao? Người đàn ông này thật sự có thể cho em hạnh phúc sao? So với anh, anh ta mới là chốn quay về của em ư? Ninh Tri Nhiên rất muốn mở miệng chất vấn cô, nhưng cô lại rúc vào trong lòng Lê Thiên Qua, thậm chí không hề liếc mắt nhìn mình một cái, cho dù mình đang nhìn chằm chằm vào cô, thi thoảng sóng mắt cô lại lưu chuyển, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, cô cũng chỉ thản nhiên nở nụ cười khách sáo. Biết bao nhiêu lời của anh ta, cuối cùng cũng chỉ có thể là một câu chúc mừng. Làm sao Lê Thiên Qua có thể không chú ý tới vẻ mặt Ninh Tri Nhiên, anh tỉnh bơ ngăn ở giữa bọn họ, thân mật ôm lấy Hướng Vãn, "Gần đây Ninh tổng làm ăn trên thương trường rất khấm khá, nghe nói bây giờ công ty của Ninh tổng phát triển không ngừng."

"Đâu có, Lê tổng làm ăn mới thật sự là phát triển không ngừng, Hoa Vũ khiến cho tôi theo không kịp."

"Ninh tổng khiêm tốn rồi, tối nay uống nhiều nhiều nhé, nhất định phải vui."

"Nhất định."

Lê Thiên Qua cười với anh ta, ôm Hướng Vãn đi tiếp đón những vị khách khác.

Bóng dáng của cô lại sắp biến mất ở trước mắt mình sao?

"Hướng Vãn!" Ninh Tri Nhiên không nhịn được gọi cô một tiếng.

Thân hình Hướng Vãn dừng lại, xoay người nhìn anh ta, trong sóng mắt là sự tĩnh lặng như nước tù.

"Chúc em hạnh phúc. Hướng Vãn, những lời anh từng nói, vĩnh viễn có hiệu lực."

"Cám ơn." Hướng Vãn nở nụ cười nhạt nhòa, lời anh đã từng nói, giống như sóng biển, từ từ tạt vào trong đầu mình, anh từng nói, anh vĩnh viễn là nơi em dựa vào, anh vẫn sẽ đợi em. Nhưng Ninh Tri Nhiên, anh không hề biết, thứ em cần không phải là nơi tựa vào, mà là đường sống, hoặc là cho em một kết thúc dứt khoát. Anh vẫn ưu tú như trước vậy, nhưng càng ngày em càng không xứng với anh.

Bọn họ xoay người lần nữa, đi tiếp đón những vị khách khác.

Bữa tiệc đính hôn này, vốn dĩ Ninh Tri Nhiên không muốn tới, về chuyện làm ăn, mặc dù Lê Thiên Qua và anh cũng qua lại một ít, nhưng người như Lê Thiên Qua, anh không muốn giao thiệp nhiều, bố cũng không cho phép, bởi vì dù sao xuất thân của anh ta là hắc đạo. Có điều khi anh nhìn thấy trên thiệp mời có tên của cô thì anh không thể chờ đợi, cho dù là ngắm nhìn cô từ xa cũng được, để mình biết được, trong nửa năm cô biến mất này, cuộc sống vẫn luôn rất tốt, như vậy là đủ rồi.

Lê Thiên Qua đeo chiếc nhẫn đính hôn cho cô, bọn họ ôm hôn dưới sự chúc phúc của mọi người, bọn họ cùng nhau cầm chai sâm banh, rót đầy tòa tháp rượu sâm banh.

Ăn uống linh đình, khiêu vũ phấn khởi.

Sau khi khiêu vũ mấy điệu, Hướng Vãn nói hơi choáng váng đầu, Lê Thiên Qua bảo Chu Châu đưa cô đi nghỉ ngơi.

Ra khỏi cung Thủy Tinh, Chu Châu dìu Hướng Vãn quay về biệt thự, giúp cô gỡ trang sức, mở nước tắm rửa. Sau đó xoay người đi ra ngoài, trông chừng ở cửa ra vào.

Kể từ khi chân Hướng Vãn khỏi hẳn, cô đã từ chối sự chăm sóc của Chu Châu, chuyện bình thường thì luôn tự làm, Lê Thiên Qua cưng chiều cô, luôn nghe theo cô. 

Trong phòng tắm, hơi nóng từ từ bốc lên, cô mở nước hết công suất, mở cửa phòng tắm ra, xác định bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nước chảy, lúc này mới đi thay quần áo. Cô tìm một bộ quần áo thoải mái, làm loạn cả căn phòng, làm nó giống như vừa mới bị cướp xong. Lúc nhìn mọi thứ không tệ lắm, bấy giờ mới đi ra ban công.

Cô không dùng dây thừng, như vậy sẽ bị người ta phát hiện. Độ cao hai tầng lầu, bò xuống cũng không khó. Chân của Hướng Vãn vừa mới bước ra một chân, bỗng có một bóng dáng từ trên lầu nhảy xuống, kéo cô lại. 

Hướng Vãn sợ hết hồn, che miệng mình, không để mình kinh sợ hét lên. Tới khi trông thấy rõ người tới, cô không khỏi ngạc nhiên kêu lên, "Tô Tín, sao là anh?"

Tô Tín cười cười, vẫn là cái dáng vẻ bất cần đời lúc quen biết thuở ban đầu, đè nén giọng nói: "Cũng không thể là anh sao, không bỏ được em, đến thăm em một chút. Xem điệu bộ em thế này, đang định chạy trốn?"

Hướng Vãn gật đầu một cái, khẽ nói nhỏ giống anh: "Anh tới giúp tôi sao?"

"Thật tự tin, nhưng mà em nói đúng rồi, Hướng Vãn anh dẫn em đi trốn."

Hướng Vãn cắn môi, không nói.

Tô Tín nín cười, "Đi thôi, nơi này không an toàn, phía bắc hòn đảo, anh chuẩn bị thuyền."

"Cám ơn."

"Anh chỉ là đang bồi thường, đi nhanh đi!"

Bỏ trốn mất dạng.

Hòn đảo nhỏ này nhìn như yên ả, nhưng trên thực tế khắp nơi chỗ nào cũng có người canh giữ, Tô Tín dẫn Hướng Vãn tránh trái né phải, tránh những người tuần tra kia. Hướng Vãn đến đảo lâu như vậy nhưng tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên đi xa thế, trên cơ bản cô cũng toàn ở lại trong phòng. Nếu không có Tô Tín, cô chỉ e là đã bị phát hiện từ lâu rồi. Tiếng vang sột soạt dưới lòng bàn chân, xuyên qua rừng cây, đi vòng qua vách đá phía bắc trên. Tô Tín cầm lấy tay cô, có lớp mồ hôi mỏng, xem ra ban nãy cũng khẩn trương. Tô Tín liếc mắt nhìn phía dưới, cười nói với Hướng Vãn: "Dám nhảy xuống không?" 

Hướng Vãn tiến lên một bước, nhìn xuống một cái, không cao lắm, trông chừng hai ba tầng lầu, phía dưới ngừng một chiếc ca nô nhỏ. Cô quay đầu lại nhìn ngó Tô Tín, "Có gì mà không dám, cùng lắm thì chết thôi."

Tô Tín cười ha ha, "Hướng Vãn, bây giờ em đang làm bình nứt không sợ vỡ đúng không? Yên tâm, nếu anh dám đến, thì đã chuẩn bị xong hết rồi, bên này có dây thừng. Em biết leo núi chứ?"

"Bây giờ không biết cũng phải biết! Đi thôi, em cũng không muốn sống ở chỗ này một giây phút nào nữa."

"Nắm chặt lấy dây thừng, biết không? Anh ở phía dưới đón em, nếu em nắm không được, rồi đập lên người anh, anh mà bị liệt, tàn phế rồi, có thể em phải nuôi anh!" 

Hướng Vãn cười cười, cô biết Tô Tín đang nói giỡn với mình, để thần kinh căng thẳng của mình thư giãn đôi chút. Tô Tín đi xuống trước, Hướng Vãn đi theo sau, khó hơn Hướng Vãn nghĩ một chút, cô nghe lời Tô Tín nói, siết chặt lấy dây thừng, chân đạp trên vách đá, từ từ bò xuống dưới. Tô Tín rơi xuống thuyền an toàn, kéo dây thừng, "Hướng Vãn, em nhảy qua đây, không sao hết, anh đỡ em."

Hướng Vãn gật đầu, lòng bàn chân dùng sức đạp một cái, Tô Tín giang hai cánh tay, vững vàng đón được Hướng Vãn.

"Rất lợi hại!" Tô Tín tán thưởng nhìn cô.

"Cám ơn."

"Ngồi cho vững!" Tô Tín khởi động thuyền, vèo một tiếng chiếc ca nô được lái thẳng ra ngoài. Trên biển gió thổi vù vù, mái tóc dài của Hướng Vãn bị gió thổi rối tung, cô túm lấy quần áo đang bị căng ra.

"Lạnh không? Mặc vào đi!" Tô Tín cởi Âu phục của mình ra, khoác lên trên người Hướng Vãn. Hướng Vãn liếc mắt nhìn quần áo của anh, nghi ngờ nói: "Anh tới dự tiệc sao?"

"Ừ, nếu không thì làm sao lẫn vào trên đảo?" Anh cười cười, dáng vẻ ung dung tự tại, nhưng Hướng Vãn lại biết, muốn lẫn vào đảo không khó, nhưng muốn giúp cô chạy trốn, thì rất khó khăn.

"Cám ơn."

"Hướng Vãn, hôm nay em rất thích nói cám ơn. Chờ đến khi thật sự an toàn, rồi nói cám ơn sau! Khi anh tới, đã sắp xếp xong xuôi, nước chung quanh hòn đảo nhỏ này rất cạn, không thể đậu thuyền lớn, cho nên anh mới đậu một chiếc ca nô nhỏ, thuyền chở dầu ở trước mặt, chỉ cần chúng ta lên thuyền chở dầu, thì an toàn rồi." Tô Tín vừa nói vừa gia tăng mã lực, gió biển thổi làm làn da người ta đau rát.

"Tô Tín, cuối cùng anh muốn làm cái gì? Tại sao lại giúp em?"

"Thật ra thì, anh không chắc là muốn giúp em, dù sao anh cũng không rõ lắm về tình cảm của em bây giờ đối với Lê Thiên Qua, ngộ nhỡ anh tới đây em không đi, chẳng phải anh lãng phí tình cảm à? Cũng may, em thật sự chuẩn bị muốn chạy trốn, nếu không thì mặt mũi anh không biết để đâu. Về phần anh là người như thế nào, anh đã từng nói với em, anh không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu làm mười tội nặng nhất, so với Lê Thiên Qua, anh coi như là tốt. Hướng Vãn, biết quá nhiều, thật ra thì không tốt cho em, cho dù là chuyện của anh, hay là chuyện của Lê Thiên Qua." Tô Tín nghiêng đầu nở nụ cười với cô, mắt nhìn lướt qua, chợt nhìn thấy cách bọn họ không xa có mấy con thuyền, đang đến gần. Tô Tín tái mặt, "Ngồi cho vững!" 

Hướng Vãn thấy anh vẻ mặt không bình thường, cũng quay đầu nhìn lại, mười mấy chiếc ca nô đang tiến lại gần về phía bọn họ, hơn nữa càng lúc càng gần, tạo thành khuynh hướng một vòng vây. Nhanh thế mà đã đuổi kịp rồi sao? Hướng Vãn nắm chặt lan can, nhíu mày. Lê Thiên Qua trông thấy cự ly bị kéo xa ra, tức giận đẩy người đang ngồi điều khiển chiếc ca nô này ra, đích thân đến lái, gia tăng mã lực, anh nhất định phải mang cô về. Hướng Vãn, đừng để tôi tóm được em! Khớp xương của anh trắng bệch, quả đấm nắm chặt vang lên từng tiếng răng rắc. Anh không yên tâm về Hướng Vãn, mượn cớ rời khỏi bữa tiệc, muốn về biệt thự thăm Hướng Vãn một chút. Chu Châu canh ở cửa, khi anh đẩy cửa ra, lúc trông thấy căn phòng bừa bộn, anh hoảng hồn, tìm trong lục ngoài mấy lần, thậm chí anh còn cho rằng Hướng Vãn bị hại rồi. Anh gấp đến độ sắp phát điên, kết quả thủ hạ báo cáo rằng, phát hiện có bóng dáng của một đôi nam nữ ở phía bắc. Anh còn không tin, đuổi theo tận biển, cho đến khi nhìn thấy Hướng Vãn là bình an vô sự, lúc nhìn thấy một người đàn ông khác bên cạnh cô, thậm chí anh cảm thấy may mắn, cũng may là cô an toàn. Người đàn ông kia, anh biết, té ra Hướng Vãn đang trốn. Thì ra cô đột nhiên thay đổi, đột nhiên ngoan ngoãn, đột nhiên dịu dàng, cũng chỉ là muốn để mình buông lỏng cảnh giác, dễ dàng chạy trốn, hoàn toàn thoát khỏi mình. Ầm một tiếng, Lê Thiên Qua đánh một quyền lên trên bàn điều khiển, Hướng Vãn, tôi khiến em chán ghét đến như vậy sao? Em càng muốn rời khỏi tôi, tôi lại càng muốn bắt em ở lại bên cạnh tôi!

"Dù phải trả giá thế nào, nhất định phải bắt được bọn họ cho tôi!"

Bên cạnh có một người đàn ông mặc đồ đen, thấy ông chủ tức giận, thử đề nghị, "Ông chủ có muốn đánh chìm thuyền bọn họ không!"

"Cậu ngu sao?" Hướng Vãn vốn không biết bơi lội, chìm thuyền, mình lại còn cách cô một khoảng, cô phải làm sao? Người đàn ông áo đen thấy mình đã va vào cái đinh, nên cũng không nói nữa. Tô Tín quay đầu lại liếc mắt nhìn, những người đó vẫn đang truy đuổi không buông, anh không dám thả lỏng chút nào, tiến về phía trước hết tốc lực. Anh nhìn thoáng qua dáng vẻ của Hướng Vãn, cười với cô, "Tới được tàu, chúng ta sẽ an toàn ngay."

"Lên tàu, bọn họ sẽ không đuổi nữa ư? Lê Thiên Qua sẽ bỏ qua cho em sao?" Đây là chỗ cô lo lắng, cô vốn chỉ nghĩ rằng, chỉ cần chạy đi là được rồi, hoàn toàn chưa từng nghĩ, cô chạy, Lê Thiên Qua sẽ như thế nào, có thể mặc cho mình chạy trốn hay không. Bây giờ, xem ra, Lê Thiên Qua thật sự không định bỏ qua cho mình.

"Chỉ cần lên thuyền, chúng ta sẽ an toàn, Hướng Vãn, tin tưởng anh!"

Hướng Vãn gật đầu một cái, nếu Tô Tín đã nói như vậy, cô cứ lựa chọn tin tưởng thôi. Đột nhiên Tô Tín rẽ một cái, khiến Lê Thiên Qua không kịp chuẩn bị, lại bị bỏ một khoảng cách. Cách đó không xa đèn bật sáng trưng, giống như ngọn hải đăng.

"Chúng ta đến nơi rồi?" Hướng Vãn không khỏi kéo cánh tay Tô Tín lại, cảm giác hưng phấn dường như không nói thành lời được. Tô Tín gật đầu, "Hướng Vãn, lần này vì em, anh thật sự đã dốc hết vốn liếng rồi!"

"À?" Hướng Vãn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chiếc ca nô nhỏ dâng lên từ từ, bọn họ đã bước lên thuyền chở dầu. Tô Tín kéo tay của cô, "Đi theo anh!"

Còn chưa kịp chào hỏi những người khác trên thuyền, Tô Tín đã kéo Hướng Vãn đi, chạy về phía máy bay trực thăng chuẩn bị cất cánh trên boong thuyền kia. Bỗng Hướng Vãn hiểu ra, quả là lỗ vốn!

"Tín, tốc độ thật nhanh làm sao!"

"Chung Nhạc, đợi lâu rồi!"

Người đang ở ghế lái phụ trên trực thăng chính là người đàn ông kia, Hướng Vãn nhớ đó là người đàn ông đã vội vàng đến trị liệu cho Tô Tín, vào lần Tô Tín bị thương lúc trước. Thấy người đàn ông kia quan sát mình, Hướng Vãn gật đầu với anh một cái, Chung Nhạc cũng gật đầu với Hướng Vãn, coi như là chào hỏi. Máy bay chậm rãi cất cánh cùng với trái tim thấp thỏm đã yên xuống của Hướng Vãn. Tô Tín cầm tay Hướng Vãn, không khỏi cười nói: "Ra nhiều mồ hôi như vậy à? Không tin anh sao?"

"Cám ơn. Anh giúp em, chỉ sợ là không công rồi, em không có gì có thể báo đáp anh."

"Hướng Vãn, mặc kệ trước kia, anh đối với em như thế nào, đã qua hết rồi, anh thừa nhận động cơ ban đầu của anh đối với em không thuần khiết, nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh hi vọng chúng ta có thể là bạn bè, Hướng Vãn, đừng nói cám ơn với anh." 

Chung Nhạc không nhìn nổi, xoay người sang chỗ khác nhìn phi công thao tác với máy móc. Vốn dĩ, hành động lần này, anh ta hết sức phản đối, tham gia bữa tiệc đính hôn của Lê Thiên Qua, anh ta tán thành, dù sao đó cùng nhiệm vụ có liên quan của bọn họ, ít nhiều gì cũng có thể có chút tin tức. Nhưng cứu người, anh ta không đồng ý, muốn cứu người, chẳng những nguy hiểm, hơn nữa bỏ phí cơ hội tốt để điều tra Lê Thiên Qua, đầu Tô Tín, quả là bị nước vào! 

Lúc Lê Thiên Qua nhìn chiếc máy bay trên tàu kia cất cánh, đập rất mạnh xuống bàn điều khiển, "Không tiếc giá nào! Nhất định phải diệt trừ tên Tô Tín này! Còn nữa, tôi muốn Hướng Vãn không mất cọng lông nào trở về!”

"Ông chủ, Tô Tín là con trai của nghị viên Tống, giết thì e rằng không tốt lắm đâu?"

"Là con nuôi! Tôi nói giết thì giết! Không có gì là tốt hay không tốt, tôi cũng phải sợ lão ta hay sao?! Chỉ sợ, tên Tô Tín này, không chỉ đơn giản là con trai của nghị viên Tống như vậy! Muốn đối đầu với tôi, tất cả sẽ không có kết quả tốt!"

"Ông chủ vậy bây giờ?"

"Trở về!"

Mười mấy chiếc ca nô, xếp thành một hàng, nhanh chóng trở về.

Một khi con người ta buông lỏng, cũng rất dễ ngủ say, thần kinh Hướng Vãn quá căng thẳng, cho nên vào lúc này, ngủ mãi không tỉnh. Tới khi cô tỉnh lại, phát hiện chỗ mình ở là một căn phòng xa lạ, nhìn bố cục bài trí, hẳn là khách sạn.

"Em tỉnh rồi?" Tô Tín ra khỏi phòng tắm, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, eo thon vai rộng, tỷ lệ tam giác hoàng kim, vóc dáng của người đàn ông này vẫn rất chuẩn.

Hướng Vãn gật đầu, "Đây là đâu?" Cô hơi trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Đây là thành phố nào?" Cô sợ Tô Tín trực tiếp trả lời với cô, đây là khách sạn, cho nên mới hỏi bổ sung.

"Thành phố K."

"Thành phố K?"

"Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, đạo lý này, phim truyền hình diễn đến mức nát lắm rồi, không cần anh giải thích thêm nhỉ?"

Hướng Vãn gật đầu, đạo lý này, cô hiểu.

"Sau này em có tính toán gì không?" Tô Tín kiếm một cái áo ngủ rồi mặc vào, ngồi trên ghế sa lon hỏi.

Hướng Vãn thành thực lắc đầu, về sau này, quả thật cô chưa từng nghĩ, chuyện ban đầu cô nghĩ đến, cũng chỉ có thoát khỏi hòn đảo nhỏ kia. Nhưng sau này, cô phải sống thế nào, cô phải sống bằng thân phận gì, cô chưa hề nghĩ tới tất cả những điều ấy, có lẽ ở trong tiềm thức của cô hoàn toàn không trốn thoát được, cô cũng chỉ mạnh tay đánh cược một lần.

"Tìm trấn nhỏ rồi ở lại đi, thay tên đổi họ, bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Những thứ này anh có thể giúp em làm được."

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn anh, hồi lâu sau, vẫn chỉ nói cám ơn, cô không biết nên nói gì nữa. Nói thật, cô chưa từng nghĩ Tô Tín sẽ tới cứu cô.

"Vậy cứ như thế đi, ngày mai chúng ta đi. Thu xếp ổn thỏa cho em, anh cũng công thành rút lui rồi!"

Hướng Vãn cắn môi, "Tô Tín, em có thể cầu xin anh một chuyện nữa không?"

"Chuyện của bà em?"

"Ừ, em muốn đi bái tế bà nội một lần. Có thể không?"

Tô Tín suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Em sợ bóng tối không?"

Hướng Vãn hơi kinh ngạc nhìn anh, Tô Tín lại nói: "Chúng ta đi buổi tối, ban ngày, không an toàn."

"Em không sợ, mọi chuyện nghe theo anh."

Tô Tín không thể nín được đã cười, "Ôi! Lần đầu tiên ngoan như vậy!"

"Tô Tín, thật ra thì anh là người tốt."

"Đừng có chụp mũ anh!"

"Trong những người em từng gặp, anh là người tương đối tốt."

Tô Tín đảo cặp trắng mắt dã, "Ăn chút đồ đi, đợi trời tối rồi, chúng ta sẽ đi thăm bà nội của em. Sau khi thăm bà nội của em xong thì đi ngay. Anh tính dẫn em đến khu vực duyên hải Phúc Kiến, anh nhớ chỗ đó có nhiều làng chài, thật sự là thị trấn rất nhỏ, cơ mà mọi người cũng không tệ lắm. Bắt đầu lần nữa nào!"

Thật sự có thể sống lại sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi