TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Editor: hoa hồng

Beta: THO THO

Xe bus lắc lư, so với buổi sáng ít người hơn nhiều. Mỗi dãy cũng chỉ ngồi một người, đại đa số ghế đều trống không. Xe bus đi qua ba trạm, cánh cửa mở ra, đi lên là một đôi tình lữ. Nam sinh là người Châu Á, nhìn cách ăn mặc, không phải người Hàn Quốc thì cũng là người Nhật Bản, nữ sinh là người da trắng chính gốc, một đầu tóc màu vàng kim gợn sóng, dáng người uyển chuyển. Sở dĩ Hướng Vãn để ý đến bọn họ, là bởi vì hai người họ mặc trang phục đôi, phía trên in hình cá heo, hình ảnh con cá heo này hết sức sinh động, ngay cả vẻ mặt đều giống như đúc, cho nên Hướng Vãn mới nhìn bọn họ thêm mấy lần. Nữ sinh nhìn xung quanh một vòng, trên xe đã không còn chỗ ngồi dành cho hai người, nam sinh bảo cô ấy hai người tách ra ngồi riêng, nữ sinh nhất quyết không chịu, đang làm nũng ở trong ngực bạn trai. Nam sinh cưng chìu nhìn bạn gái mình cười, đối diện với ánh mắt của Hướng Vãn, có lẽ cảm thấy đều là người da vàng, tương đối dễ nói chuyện hơn, cho nên anh ấy cười với Hướng Vãn, dùng tiếng Anh nói: "Tiểu thư, có thể làm phiền cô nhường chỗ ngồi được hay không? Tôi biết rõ đề nghị như vậy, hơi quá đáng, chỉ là, bạn gái của tôi rất muốn ngồi chung với tôi."

Nữ sinh nũng nịu đánh anh ấy một cái: "Chẳng lẽ không phải anh muốn ngồi chung với em sao?"

Nam sinh thân mật ôm eo của cô, hôn lên mặt cô gái một cái. Nữ sinh xoay người lại ôm lấy anh, hôn môi anh. Nam sinh cười đẩy cô gái ra: "Đừng làm rộn."

Hướng Vãn đứng lên, chống lên chỗ ngồi, dịch người về chỗ phía sau, nhường chỗ ngồi cho hai người lại.

"Cám ơn." Nam sinh cười nói với Hướng Vãn. Hướng Vãn lễ phép lắc đầu mỉm cười. Xe bus lại chạy chừng bốn mươi phút đồng hồ, rốt cuộc tới trấn nhỏ, trạm xe cách nhà Hướng Vãn cũng không xa, đi vài bước đã đến. Chỗ cô xuống xe cũng không phải trạm cuối, đôi tình lữ kia cũng xuống xe theo, nam sinh cười với Hướng Vãn, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: "Thật trùng hợp, tôi đoán cô là người Trung Quốc đúng không?"

Hướng Vãn cũng theo đó cười một tiếng, gật đầu một cái: "Anh là người Hàn Quốc."

Nam sinh gật đầu, nữ sinh thản nhiên nhìn Hướng Vãn, lôi kéo anh ấy đi. Hướng Vãn không thể nhịn được cười, xem ra phụ nữ dù là chủng tộc gì, ghen đều là không thể tránh khỏi. Đẩy cửa ra, Mộ Dung Kiêu đã trở lại, đang ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi, nhìn thấy Hướng Vãn đã vội vàng đứng lên: "Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống!" Anh lôi kéo Hướng Vãn ngồi trên ghế sofa, vội hỏi: "Phỏng vấn thế nào rồi?"

"Tôi tới trễ." Hướng Vãn thành thật trả lời. Mộ Dung Kiêu trợn to hai mắt, mày kiếm dựng thẳng: "Cô... Cô… Cô! Thức dậy sớm như vậy, lại còn tới trễ sao?"

"Kẹt xe, tôi cũng đành chịu thôi. Chẳng qua quản lý bộ phận nhân sự của tôi nói cho tôi biết, ngày mai đi làm." Hướng Vãn nói xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Kiêu, nở nụ cười ha ha.

"Nói chuyện với cô thật tức đến thở không ra hơi!" Mộ Dung Kiêu bị cô chọc tức điên. Hướng Vãn thu lại nụ cười, không hề trêu chọc anh nữa, Mộ Dung Kiêu này tuyệt đối là một người tốt, Hướng Vãn không ghét anh, cô gần như không có bạn bè, tình bạn bè đối với cô mà nói, cũng coi như là xa xỉ. Nhưng bây giờ Mộ Dung Kiêu này, hiển nhiên ăn ý với Hướng Vãn, hai người này khác nhau một trời một vực, nhưng lại có tiếng nói chung. Bọn họ đang cười đùa, trên lầu đi xuống hai người, trong tay một nam một nữ xách theo bốn túi hành lý. Nam sinh thấy Hướng Vãn, không khỏi kinh ngạc: "Thật trùng hợp! Cô cũng ở chỗ này sao?"

Lại là đôi tình lữ kia, xem ra thật sự rất trùng hợp. Vẻ mặt nữ sinh nhìn Hướng Vãn, vẫn chưa phải là bạn bè, nhưng cũng không đến nỗi tràn đầy địch ý. Hướng Vãn biết nữ sinh không thích mình và bạn trai của cô ấy qua lại gần, vì vậy cũng không nói tiếng nào, gật đầu một cái, coi như là chào hỏi. Mộ Dung Kiêu đứng dậy, mỉm cười với đôi tình lữ kia, dùng tiếng Anh nói: "Thu dọn xong rồi sao? Có cần giúp một tay hay không?"

Nam sinh lắc đầu: "Cám ơn, không cần."

Mộ Dung Kiêu gật đầu: "Sau này có thời gian trở lại chơi nhé!"

"Ừ, nhất định. Vậy chúng tôi đi nhé."

Mộ Dung Kiêu tiễn bọn họ ra cửa, thuận tiện giúp bọn họ thuê xe. Làm xong sau đó mới trở về nói với Hướng Vãn: "Hai người kia ở gian phòng đối diện với cô, hôm nay gọi điện thoại nói chuyển đi. Các người biết nhau sao?"

"Không có, gặp nhau trên xe bus." Hướng Vãn lắc đầu, nói đơn giản chuyện trên xe bus. Mộ Dung Kiêu gật đầu: "Dù sao cũng đã dọn đi, nữ sinh kia tôi cũng vẫn không thích. Đúng rồi ngày mai sẽ đón khách trọ mới đến, vẫn ở gian phòng đối diện với cô, là một người đàn ông."

Hướng Vãn ồ một tiếng: "Phòng của anh rất dễ cho thuê nhỉ, sao không để Chu Lỵ và Ngải Mễ vào đây ở?"

Mộ Dung Kiêu thu biểu cảm lại, Hướng Vãn tự biết lỡ lời, dường như bọn họ quen biết mới nửa tháng, quan hệ của bọn họ dường như còn chưa thân như vậy. Hơn nữa, Mộ Dung Kiêu cũng sẽ không đần độn đến mức không biết hai con bé kia, thật ra thì cũng hoặc nhiều hoặc ít thích mình.

"Haizzz. . . . . ." Mộ Dung Kiêu than thở một tiếng, chỉ vào cái trán Hướng Vãn nói: "Cô ấy à, luôn thích tự vạch áo cho người xem lưng. Nếu hai con bé kia vào ở, nhất định tôi sẽ chết sớm mất thôi!"

Bữa ăn tối là Mộ Dung Kiêu mời khách, anh nói muốn ăn mừng Hướng Vãn tìm được công việc, vốn Hướng Vãn tưởng rằng là bữa tiệc lớn, kết quả vẫn là thức ăn nhanh, thật ra thì cũng không phải là không đoán trước được, người trong ngôi nhà này, không có một người nào biết nấu cơm. Ăn cơm xong Hướng Vãn ngủ thật sớm, ngày mai phải dậy sớm nửa giờ để tránh kẹt xe. Không phải là cô không hoài nghi, tại sao người quản lý kia mâu thuẫn trước sau như vậy, nhưng bây giờ cô cần một công việc, ở thế giới này, không có tiền, nửa bước không thể đi, Mộ Dung Kiêu không có nghĩa vụ nuôi cô, chi tiêu ăn mặc, như vậy cũng phải cần tiền, thực tế một chút. Bộ đồ trắng thuần, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác vàng nhạt. Hôm nay Mộ Dung Kiêu không có tiết học, cho nên rất khuya tối hôm qua anh mới trở về, đoán chừng có thể ngủ đến trưa, là đã rất không tồi rồi. Hướng Vãn để bụng rỗng, buồn ngủ ngồi ở trên xe bus. Lần này cuối cùng cô không có tới trễ, lúc bước vào phòng làm việc của quản lý bộ phận nhân sự, vừa đúng chín giờ. Quản lý đứng dậy, cười với Hướng Vãn: "Mời ngồi. Tới thật sớm nhỉ, trên đường cực khổ rồi."

Hướng Vãn không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Cám ơn quản lý quan tâm."

"Ăn sáng chưa?" Quản lý lại hỏi. Hả? Hướng Vãn càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ nói vận may của cô thật sự quá tốt, gặp được một quản lý biết chăm lo cho cấp dưới? Quản lý nhíu mày: "Đừng ỷ vào mình trẻ tuổi, không ăn bữa sáng, thân thể sẽ không chịu nổi. Nếu không, cho cô nghỉ nửa ngày, cô đi ăn cơm trước?"

Quả thật Hướng Vãn được sủng ái mà lo sợ, nói liên tục: "Cám ơn quản lý quan tâm, tôi không sao. Công việc của tôi là gì? Tôi muốn nhanh chóng làm quen một chút, tôi không có kinh nghiệm, còn cần quản lý chỉ điểm nhiều hơn."

"Đâu có đâu có, Tôn tiểu thư quá khiêm nhượng rồi, cô thấy đi bộ phận hành chính thì thế nào?"

Đây là đang thương lượng với mình sao? Đột nhiên Hướng Vãn cảm thấy người đàn ông trung niên mắt xanh tóc vàng này, đang nịnh hót mình. Là cô hiểu sai sao? Cô là một người mới, ông ta là một người quản lý, sao khách sáo với cô như thế? Quá kỳ lạ.

"Sao vậy, Tôn tiểu thư không hài lòng sao? Thật ra thì công việc của bộ phận hành chính rất thoải mái, đừng lo lắng mình không làm được, tôi rất có lòng tin với cô!" Quản lý vỗ vỗ bả vai Hướng Vãn, ngôn từ tha thiết.

"Hả?" Hướng Vãn phục hồi tinh thần lại, "Cám ơn quản lý. Tôi rất hài lòng."

Quản lý như trút được gánh nặng thở dài: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Tôi sẽ bảo thư ký đưa cô đi."

Đến bộ phận hành chính, Hướng Vãn mới hiểu được, nếu nói bộ phận hành chính, thật ra thì chính là bộ phận thư ký, chỉ là đều phục vụ cho một mình tổng giám đốc, trợ giúp quyết định sách lược của ông chủ, cũng có thể nói là đoàn cố vấn. Trong đầu Hướng Vãn ông ông lên, công việc nơi này, mình có thể đảm nhiệm thì sẽ trở thành quỷ mất!

Thư ký của quản lý bộ phận nhân sự, giao Hướng Vãn cho người phụ trách của bộ phận hành chính. Cũng là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp.

"Tôn tiểu thư, đây chính là phòng làm việc của cô." Người mang cô tới, đẩy cửa một căn phòng làm việc ra, cười nói với Hướng Vãn.

Phòng làm việc không phải quá lớn, quét dọn không dính một hạt bụi, có ánh mặt trời sung túc, trên bệ cửa sổ còn bày mấy chậu Tulip. Hướng Vãn ngơ ngác nhìn tất cả, mặc dù cô không có kinh nghiệm làm thành phần trí thức, nhưng cũng mơ hồ biết, những thứ đãi ngộ này, đối với một người mới như cô mà nói, quả thực là lời nói vô căn cứ.

Cô kéo cô gái tóc vàng đó hỏi: "Xin hỏi, tôi cần phải làm gì?"

"Tôn tiểu thư, hình như cô chưa ăn sáng đúng không? Như thế này nhé, tôi sẽ bảo người đưa tới một phần bữa sáng, công việc sáng hôm nay của cô chính là ăn bữa sáng. Dĩ nhiên nếu như cô nguyện ý, còn có thể chơi trò chơi một lát, hoặc là xem phim ...."

Cô là tới hưởng thụ ư? Ông chủ của công ty này, có phải đầu óc bị nhúng nước hay không? Bỏ ra nhiều tiền mời người như mình, hơn nữa, còn giống như hoàng đế vậy phái người tới hầu hạ mình. Chỉ là ăn và uống thế này, trải qua mỗi tháng ư? Đãi ngộ như vậy, ngoại trừ loại công việc giàu có này ra, đoán chừng sẽ không có nữa rồi!

Cô tóc vàng khom người cười nói với Hướng Vãn: "Đúng rồi, tôi tên là Cindy, Tôn tiểu thư có gì cần cứ việc tìm tôi. Vậy cô làm việc trước, tôi đi ra ngoài."

"Chờ một chút!" Hướng Vãn lên tiếng gọi cô ấy lại.

Cindy xoay người trở lại, nhưng trên mặt vẫn luôn là nụ cười vui vẻ: "Tôn tiểu thư còn có chuyện gì sao?"

"Ông chủ của công ty này là ai?" Cô không thể không hoài nghi, đối xử quá ưu việt này, không phải cô nên hưởng thụ.

Cindy có chút kinh ngạc: "Cô không biết sao?"

Hướng Vãn thành thật lắc đầu, cô không biết một chút gì về châu báu, dù công ty này rất nổi danh trong giới, cô cũng không biết.

Cindy chợt nở nụ cười, nói: "Tôi nghĩ vẫn nên để tự Tổng giám đốc nói cho cô biết sẽ tốt hơn. Tổng giám đốc đang trong phòng làm việc gặp một vị khách, tạm thời không thể tới gặp cô. Sẽ xử lý rất nhanh thôi, Tôn tiểu thư, xin kiên nhẫn chờ đợi."

Cô đoán trúng sao? Là anh sao?

Quậy một trận như vậy, cô cũng không có ý định ăn cơm, hơn nữa cô không thích bữa ăn sáng kiểu phương Tây, cho nên thức ăn Cindy đưa tới, cô cũng không đụng tới một chút. Cho đến khi có đồ ăn Trung Quốc, Cindy tới đây gọi cô cùng nhau đi xuống ăn, cô mới chợt phát giác, mình đói bụng.

Nhà ăn của công ty giống như vẫn còn rất nhiều, bởi vì người của công ty, trời nam đất bắc, vì hiệu suất làm việc cao, cho nên trên phương diện ăn uống, công ty tận lực thỏa mãn nhân viên.

Hướng Vãn lựa chọn dĩ nhiên là đồ ăn Trung Quốc, cô tìm một chỗ ngồi xuống, Cindy đi theo ở bên cạnh.

Giữa trưa ánh mặt trời rất sung túc, trong phòng ăn ấm áp. Hướng Vãn cúi đầu, hăng hái chiến đấu với miếng sườn. Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị chặn lại, một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: "Anh có thể ngồi ở chỗ này không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi