TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Thân thể cao lớn + dáng người hoàn mỹ + khí chất phi phàm + xuất thân tốt + có nhiều tiền = đàn ông tốt sao? Đương nhiên không phải rồi!

Cho nên Ninh Tri Nhiên không được cho là đàn ông tốt rồi, nguyên nhân rất đơn giản. Thứ nhất, vài lần anh gặp mặt Hướng Vãn, đều cực kỳ xấu hổ. Thứ hai, anh đã trợ giúp Hướng Vãn hai lần. Ha ha, đây không phải là đàn ông tốt sao?

Thấy chết mà không cứu mới được tính là đàn ông tốt sao? Đương nhiên không phải, nếu chỉ như thế này cũng được, điểm chết người chính là người đàn ông này, nở nụ cười rõ ràng cực kỳ không có ý tốt, ánh mắt Hướng Vãn cũng không biết là cận thị hay là yếu kém, cứ cảm thấy anh là châm chọc, là cười nhạo. Cho nên ấn tượng là rất kém rồi!

Ninh Tri Nhiên nhìn chằm chằm cô, anh nhìn cô là vì cô nhìn anh, ánh mắt kia, giống như mua thịt heo, kén cá chọn canh không nói, lại còn ép giá!

"Nhìn cái gì vậy?!"

Ninh Tri Nhiên cười khổ, nhìn xem đi, cô gái không dễ chọc, cắn ngược lại anh một miếng! Ninh Tri Nhiên không uống nhiều rượu, liền tự mình lái xe, đuổi thư kí trở về.

"Lên xe đi!"

Hướng Vãn trừng mắt nhìn anh, sau đó lên xe, dùng lực đóng cửa xe.

Ninh Tri Nhiên lên xe, sau đó hỏi cô: "Đi đâu?"

Hướng Vãn quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Quán rượu gần đây." Giọng nói của cô từ trước đến nay đều là ngọt ngào mà có khí phách, bây giờ, hiển nhiên khiến hai người kinh hãi rồi.

Ninh Tri Nhiên muốn cười, nhưng thấy biểu tình oán hận kia của cô, liền nhịn xuống, "Đó, tôi hỏi cô, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về nhà, không có ý tứ gì khác."

Hướng Vãn liếc anh một cái, sau đó nhàn nhạt nói ra địa chỉ. Ninh Tri Nhiên liền yên lặng lái xe, hai người rõ ràng dựa vào gần như thế, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa đến vô tận.

Thật lâu về sau, Ninh Tri Nhiên cầm tay Hướng Vãn, em xem, nếu lúc ấy tôi cứ bắt em lại như vậy, có phải sẽ không có nhiều lầm lẫn hỗn độn hay không?

Thời điểm đi qua một ngôi nhà nhỏ, Hướng Vãn vội vàng nói: "Dừng xe!"

Vốn trong xe im ắng, cô vừa kêu anh liền nhảy dựng lên, một cái dừng ngay, hai người đồng thời nhao về phía trước. Hướng Vãn lại trợn mắt nhìn anh, sau đó liền là một màn mèo vờn chuột với cái cửa xe, nhưng vẫn không mở ra được.

Ninh Tri Nhiên lên tiếng nói: "Muốn mua cái gì? Tôi đi mua giúp cô, cô ở trên xe chờ đi."

Hướng Vãn vẫn đang đấu tranh với cái cửa xe, nghe anh hỏi như vậy, liền lấy tức giận đối với cửa xe, dồn hết lên người anh, "Thuốc tránh thai, anh mua giúp tôi sao?"

Ninh Tri Nhiên cười nói: "Được, cô muốn bao nhiêu?"

Nói gì vậy? Tới cùng anh ta có biết thuốc tránh thai dùng làm gì hay không, muốn bao nhiêu? Anh ta cho là mua đường sao? "Voi ăn được bao nhiêu, anh mưa tưng đấy về cho tôi!" Cô vẫn tức giận.

Ninh Tri Nhiên không buồn bực, mở cửa xe đi xuống.

Khi dễ người! Dựa vào cái gì anh ta mở ra được? Đây quả nhiên là ma cũ bắt nạt ma mới! Hướng Vãn tức giận, hung hăng đạp mấy đá, nào biết, bốp một tiếng thanh thúy tiếng vang, gót giầy bị gãy. Gặp xui hết sức, nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, cái gì không tốt đều tới.

Thôi, gãy rồi thì cho gãy hết luôn đi, coi như giày đế bằng cũng được. Đôi giầy kia, tử trận dễ dàng như thế, nhưng đến phiên chiếc này, sao đá cũng không gãy. Kéo, túm, chặt, Hướng Vãn chỉ kém chút nữa là không cắn, nhưng cái giầy kia vẫn đứng vững không ngã.

Hướng Vãn mắng, lúc này, mày còn anh hùng cái gì, lại vẫn đối kháng thượng với ta! Thôi, kệ, Hướng Vãn triệt để buông tha rồi. Chẳng qua chân không!

Ninh Tri Nhiên ở trong quán tiện dụng đi vài vòng, nhưng xấu hổ không mở miệng hỏi thuốc tránh thai ở nơi nào. Tựa như vào một cái mê cung, dù thế nào, cung không tìm thấy cái được gọi là thuốc tránh thai, loại cảm giác này, có phần thần bí, giống như cảm giác Hướng Vãn cho anh vậy. Bất đắc dĩ, anh đến hỏi người thu ngân.

Người thu ngân nhìn nhìn trên mặt anh, cực kỳ tự nhiên liền liên tưởng đến, trên giường chưa toại nguyện. Cười hì hì, từ phía sau giá để hàng cầm một hộp đưa cho anh. Khó trách anh tìm không thấy, thì ra là để ở chỗ người khác không nhìn thấy, trên mặt Ninh Tri Nhiên nhất thời nóng rát.

Đừng hiểu lầm, không phải vì thẹn thùng, dù sao anh cũng là đàn ông trưởng thành, cũng đã trải qua những truyện này rồi. Mặt anh, bị Hướng Vãn bắt lấy, hiện tại cảm giác thấy đau rồi. Ninh Tri Nhiên nghĩ một chút lại nói: "Có băng keo cá nhân không? Đưa tôi mấy cái."

Người thu ngân đưa thứ anh cần cho anh, mỉm cười nói: "Anh cẩn thận thân thể vào!" Lời này, khiến cho Ninh Tri Nhiên đổ mồ hôi.

Hiểu lầm rồi. Anh với cô là trong sạch!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi