Đúng như những gì Thu Cầm đã nói, Âu Lãnh Thiên đã chấp nhận mối hôn sự giữa anh và tiểu thư của Chung gia.
Hai bên gia đình đã gặp nhau và bàn chuyện hôn sự.
Cuối cùng họ quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn cho Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân vào tuần sau.
Cả buổi Âu Lãnh Thiên chỉ ngồi trầm mặt xuống, chẳng nói gì.
Mọi người bàn chuyện với nhau rất rôm rả, vui vẻ, nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì điều anh quan tâm bây giờ chỉ là Giai Tuệ.
Chỉ cần Giai Tuệ muốn dù là cả thế giới đi chăng nữa anh cũng mang về cho cô.
Chỉ cần Giai Tuệ hạnh phúc anh chấp nhận hy sinh cả tính mạng của anh chỉ để nhìn thấy nụ cười trên môi cô.
Chỉ cần Giai Tuệ được vui anh nguyện đánh đổi cả đời của anh, cưới người anh không yêu chỉ để chiều theo ý cô mà thôi.
* * *
Sáng hôm sau.
Vì thời gian tổ chức cho lễ đính hôn rất gấp rút nên ngay ngày hôm sau Thu Cầm đã hẹn Chung Tư Hân đến nhà để chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới.
"Tư Hân, con xem đi, đây là những mẫu váy mới nhất của năm nay, con xem hình nếu thích mẫu nào thì nói với mẹ, mẹ sẽ đặt mua cho con."
"Dạ, con cảm ơn bác."
"Sao giờ này còn gọi bác, phải gọi mẹ để cho quen đi chứ." Thấy Chung Tư Hân xưng hô như thế Thu Cầm không bằng lòng, vội bảo Chung Tư Hân sửa lại.
"Dạ..
mẹ." Chung Tư Hân mở nụ cười ngượng ngùng, mắc cỡ đúng chuẩn con dâu lần đầu về nhà chồng.
Lúc này, Âu Lãnh Thiên đang ngồi trên ghế sofa, mới sáng sớm Thu Cầm đã gọi anh thức dậy để cùng bà chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn kia.
Chung Tư Hân bước lại chỗ Âu Lãnh Thiên đang ngồi mà ngồi xuống kế bên anh, Âu Lãnh Thiên thấy Chung Hân bước lại khiến anh thấy khó chịu mà khẽ chau mày, nhưng nghĩ lại hành động của cô ta cũng không có gì sai, cô ta là vợ sắp cưới của anh, lại ngồi kế bên thì cũng là chuyện bình thường và điều quan trọng là có mặt Thu Cầm ở đây nên anh không thể đuổi cô ta ngay trước mặt bà.
Thu Cầm nhìn Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân ngồi kế nhau, cùng chọn váy cưới khiến bà rất vui mà khẽ mỉm cười.
Giai Tuệ từ trong phòng bếp bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mặt khiến trái tim cô se thắt lại, mà nhói lên từng hồi đau đớn, cô cố gắng hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại rồi mới dám bước tiếp.
Tay Giai Tuệ bây giờ đang cầm khay trà, vì những người giúp việc trong nhà điêù đang rất bận rộn để chuẩn bị cho lễ đính hôn của đại thiếu gia của họ nên Giai Tuệ phải tự mình mang trà ra đã khách.
"Mời mẹ, anh..
chị hai dùng trà."
Trong câu nói của Giai Tuệ bị ngắt quãng do phải điều chế cảm xúc của mình, chỉ nói có vài từ thôi, vậy mà tại sao cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, khó chịu nhất là khi cô nói ra ba từ "anh chị hai" cách xưng hô này khiến cô và anh bỗng nhiên trở nên thật xa cách, cứ như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách giữa hai người, có thể nhìn thấy nhau đó nhưng lại không được chạm vào nhau.
"À..
Giai Tuệ, em ngồi xuống đây chọn váy giúp anh, chị đi, từ nãy đến giờ, chị chỉ mẫu nào anh ấy cũng gật đầu khiến chị không biết nên chọn bộ nào nữa..
em là con gái chắc chắn mắt thẩm mỹ của em sẽ hơn anh ấy."
"Không đâu..
mắt thẩm mỹ của em kém lắm.." Giai Tuệ xua tay từ chối.
"Con ngồi xuống chọn váy giúp chị dâu con đi." Thu Cầm thấy Giai Tuệ từ chối liền không hài lòng mà kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, hướng đối diện với Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân.
Thu Cầm đã lên tiếng, Giai Tuệ không dám từ chối mà ngồi xuống.
Chọn váy cho lễ đính hôn của người mình yêu, quả thật đây là chuyện điên rồ nhất mà cô từng làm.
Từ khi Giai Tuệ ngồi xuống ghế, Âu Lãnh Thiên chỉ cúi mặt xuống không hề nhìn cô, đôi lúc Chung Tư Hân quay qua hỏi anh, anh chỉ khẽ mỉm cười một cách gượng gạo rồi trở về ngay nét lạnh lùng vốn có.
* * *
Giai Tuệ vì không thể chịu nổi cảnh tượng mọi người rộn ràng, hồ hởi chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới nên đã tìm đại một lý do để trốn ra ngoài, cô đi ra sau vườn, đứng một mình rồi bật khóc nức nở.
Phải mất một lúc lâu sau Giai Tuệ mới có thể bình tĩnh lại được, cô chuẩn bị bước vào nhà thì gặp Âu Lãnh Thiên đang bước ra.
Hai người vô tình chạm mặt nhau, đôi mắt đều nhìn chăm chú vào đối phương, giờ đây hai người, hai suy nghĩ khác nhau nhưng lại cùng chung một nỗi buồn.
"Anh đã làm theo ý của em rồi đấy..
chấp nhận mối hôn sự này." Âu Lãnh Thiên nhìn vào Giai Tuệ khẽ mỉm cười, ánh mắt toát lên nét đượm buồn.
Đây là anh cam tâm tình nguyện làm nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy rất buồn, rất hụt hẫng, anh dường như vẫn không thể chấp nhận nỗi hiện thực này.
Giai Tuệ nhìn anh thật sự cô muốn nói với anh rằng "Cô không muốn anh lấy vợ, không muốn anh đính hôn với cô gái kia, tất cả mọi chuyện đều là ý của mẹ anh chứ không phải của cô", nhưng cô lại không thể nói cho anh biết được.
"Sau khi đính hôn xong, anh sẽ dọn ra ngoài sống, anh không ở đây để làm phiền em nữa đâu, không còn ở đây trêu chọc em làm cho em bực mình nữa, không còn suốt ngày bám theo phía sau em như một cái đuôi, nói lời yêu em nữa..
khi anh đi rồi, có gặp khó khăn gì thì cứ nói với ba nhờ ba giúp đỡ, chứ đừng chuyện gì cũng chịu đựng một mình như lúc trước nữa, có biết không?"
"Tại sao anh lại tốt với em đến như vậy? Không giận em sao, không ghét em sao?"
Âu Lãnh Thiên nhìn vào người cô, đôi mắt tràn đầy tình yêu thương, nhưng cũng lắm nỗi thê lương: "Có! Nhiều lúc giận đến không muốn nhìn mặt, ghét đến không muốn quan tâm..
nhưng, trái tim anh lại không cho phép anh làm như vậy..
có lẽ tình yêu anh giành cho em nó quá lớn, lớn đến nỗi nó khiến anh không phân biệt được đúng sai, phải trái, khiến anh quên đi cả bản thân mình mà cứ đâm đầu vào chiều theo ý muốn của em, làm cho em vui."
Anh dừng lại vài giây, rồi nói tiếp.
"Một tuần thôi, chỉ còn một tuần thôi, qua tuần sau anh sẽ không còn là của em nữa..
anh sẽ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho em, lúc đó nhớ phải tìm một người đàn ông khác để thay anh chăm sóc cho em đó, có biết không? Nhưng nhất định người đó phải yêu thương em thật lòng, chứ đừng vì cô đơn mà đi tìm đại một người không thương mình, vì anh không thể chịu được khi nhìn thấy người khác làm tổn thương em!"
"Đừng nói nữa!" Giai Tuệ bịt chặt tai của cô lại mà hét lớn.
Cô không thể nghe những lời của anh được nữa, anh càng quan tâm cô, càng yêu thương cô bảo nhiêu thì cô chỉ cảm thấy bản thân mình tội lỗi bấy nhiêu.
Anh bảo cô nên tìm một người thay thế anh chăm sóc cho cô, nhưng trên thế giới này không ai có thể yêu cô bằng anh, không ai có thể hy sinh cho cô nhiều như anh đã làm, thử hỏi cô phải tìm đâu ra một người có thể thay thế anh để lấp vào khoảng trống trong tim cô đây?
Bỗng nhiên Âu Lãnh Thiên bước lại, ôm Giai Tuệ vào lòng, vô cùng dịu dàng, nâng niu cô trong vòng tay anh mà thì thầm vào tai cô: "Tạm biệt Giai Tuệ, tạm biệt tình yêu của anh, em được tự do rồi, em đã có thể thoát khỏi tình yêu của anh..
sau này em cứ việc sống một cuộc đời bình yên và hạnh phúc, còn việc của anh đó là không cho phép bản thân mình được nhớ em nữa."
Anh từ từ buông lỏng vòng tay đang ôm lấy Giai Tuệ, nhìn cô nở một nụ cười, nhưng trên khoé mắt lúc này lại trào ra một dòng lệ nóng..
đây là lần cuối cùng anh được phép ôm cô với tư cách là một đôi tình nhân..