TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Nghĩ đến chuyện năm đó bị nghìn người chỉ trỏ nhục mạ nên bây giờ cô không dám gặp bạn bè thời đại học, bởi vì chỉ cần gặp là cô sẽ bị chỉ thẳng vào mặt mắng là "Không biết xấu hổ".

Ngũ Vận Uyển từng cho rằng mình sẽ không bao giờ có can đảm nhắc đến chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao khi nằm trong lòng Nam Ngự, cô lại có sức mạnh nói ra mọi chuyện.

Nghe thấy lời Ngũ Vận Uyển, ánh mắt Nam Ngự càng thêm u ám, cuối cùng anh khẽ hỏi: "Khách sạn nào vậy?"
"Khách sạn Thế Kỷ" Ngũ Vận Uyển trả lời theo phản xạ, nhưng vừa nói xong cô liền sững sờ, nhìn về phía Nam Ngự, "Anh hỏi để làm gì?"
"Không có gì" Nam Ngự vẫn giữ vẻ bình thản, "Chẳng lẽ em không nghĩ rằng lúc đó có người hại em à?"
Cô bị chuốc thuốc, đưa vào phòng khách sạn, sau đó có người giống trống khua chiêng thông báo với trường học, rõ ràng có ai đó cố ý hãm hại cô.

"Tôi không rõ, tôi cũng từng điều tra.


Nhưng không điều tra được gì cả" Ngũ Vận Uyển nói, nhưng cô chợt ý thức được điều gì đó, đưa mắt nhìn Nam Ngự, "Nam Ngự, anh tin lời tôi nói không?"
Nam Ngự nghiêng đầu, phát hiện Ngũ Vận Uyển vẫn đang dựa sát vào vai mình, điều này khiến tâm trạng anh không khỏi tốt hơn hẳn, anh khẽ nói: "Em là vợ tôi, sao tôi lại không tin em cơ chứ?"
Chỉ một câu đơn giản được thốt ra từ miệng anh như điều hiển nhiên nhưng lại có sức nặng ngàn cân đè lên trái tim Ngũ Vận Uyển.

Anh tin cô.

Cô và Nam Bá yêu nhau ngần ấy năm, nhưng anh ta chưa bao giờ tin cô, vậy mà Nam Ngự lại nói anh tin cô.

"Vậy?" Ngũ Vận Uyển nói bằng giọng hơi run rẩy, "Vậy anh có ghét tôi không?"
Chuyện hai năm trước vẫn luôn là cái gai trong lòng Ngũ Vận Uyển.


Cô từng có một lần tuyệt vọng cho rằng cả đời này sẽ chẳng ai muốn cưới cô.

"Không đầu" Nam Ngự hơi nhíu mày, "Đây không phải lỗi của em, sao có thể trách em được?"
Phải bắt người có lỗi thực sự trả giá đắt mới đúng.

Nửa cầu sau Nam Ngự không nói ra mà chỉ tự nhủ trong lòng, âm thẩm quyết định.

Ngũ Vận Uyển nói xong những chuyện này thì mệt lả người, bèn vào phòng nghỉ ngơi.

Đêm nay có Nam Ngự ở bên cạnh, Ngũ Vận Uyển chìm vào giấc ngủ nhanh hơn mấy ngày trước.

Ngũ Vận Uyển nằm trên giường, trong lúc ngủ đôi mày thanh tú vẫn nhíu chặt, Nam Ngự đứng bên cạnh giường thấy vậy không nhịn được đưa tay vuốt cho nó giãn ra.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự móc điện thoại ra bấm số của Dương Tá..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi