TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Nam Ngự nhìn sang, thấy Ngũ Vận Uyển ăn cơm quá vội nên khóe môi dính chút nước tương thì vươn tay lau đi.

“Tôi đi trước nhé, ngày mai lại đến.” Anh nhẹ giọng nói: “Cần gì thì nói với tôi.”
Ngũ Vận Uyển gật đầu, không thấy Nam Ngự đứng dậy nên nhíu mày: “Sao
thế?”
Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, tùy tiện ngậm ngón tay vừa lau nước tượng trên khóe môi cô vào miệng liếm sạch: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ xem cái gật đầu này của em nghiêm túc chừng nào thôi.”
Ngũ Vận Uyển nhìn động tác liếm ngón tay của Nam Ngự thì đầu muốn nổ tung, không hề nghe thấy câu nói của anh.

Cái này, cái này...!hình như hơi thân mật quá rồi?
Hơn nữa, người khác mà làm động tác như vậy, có khi Ngũ Vận Uyển còn cảm thấy mất vệ sinh.


Nhưng Nam Ngự, ngón tay thon dài kết hợp với đội môi mỏng lại vô cùng quyến rũ.

“Nghiêm túc gì chứ?” Mặt nóng bừng, cô nhìn sang chỗ khác lúng túng hỏi.

“Vậy sau này có việc cần em sẽ nói thật với tôi chứ.” Nam Ngự nhìn ánh mắt né tránh của người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, trong mắt có chút không vui, thản nhiên nắm cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình: "Ngũ Vận Uyển, tôi hy vọng em sẽ thật sự coi tôi là chồng của em."
Thật sự coi như chồng?
Ngũ Vận Uyển nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Nam Ngự, có chút lơi đễnh.

“Được.” Ngay sau đó, cô chớp mắt: “Tôi hứa với anh, nếu sau này tôi cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ nói với anh đầu tiên”
Bấy giờ khoé môi Nam Ngự mới cong lên hài lòng: "Ngoan"
Anh buông cằm Ngũ Vận Uyển ra rồi quay người đi.


Nhưng vừa tới cửa, Ngũ Vận Uyển đột nhiên gọi anh lại: “Nam Ngự!"
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Ngũ Vận Uyển, có chút ngại ngùng nói: "Lần này thật sự rất cảm ơn anh."
Lời cảm ơn đơn giản như vậy nhưng không hiểu vì sao Nam Ngư nghe xong khoé miệng lại cong lên: "Không cần"
Đêm nay Ngũ Vận Uyển ở lại bệnh viện trong cả đêm, may Nam Ngự đã đổi một phòng bệnh riêng cho mẹ cô.

Cô kê một cái giường nhỏ bên cạnh, trông cả đêm cũng không quá khó chịu.

Sáng hôm sau, một cơn ho đánh thức Ngũ Vận Uyển.

Cô lim dim mở mắt thì thấy mẹ cô đã tỉnh lại.

“Mẹ!” Ngũ Vận Uyển lập tức chạy tới bên giường: “Mẹ thấy sao rồi? Có khó chịu nữa không? Có muốn gọi bác sĩ không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi