TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Về đến nhà thì trời đã tối, chú Trương và thím Vương vẫn chưa về.

Không biết có phải do Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều quá hay không, cô luôn cảm thấy dù Nam Ngự rất lịch sự với chú Trương và thím Vương, nhưng dường như anh không thích họ ở trong nhà chăm sóc anh.

"Anh chưa ăn đúng không?” Ngũ Vận Uyển cởi áo khoác, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp:
“Tôi làm chút đồ cho anh ăn”
Lúc mở tủ lạnh ra, cô bất ngờ.


Cô thấy món cơm chiên hôm qua được bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận.

“Em ăn rồi sao?” Đúng lúc này, Nam Ngự đứng dậy đi tới phía sau cô.

“Tôi đã ăn rồi” Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn:
“Tôi nấu mì cho anh
nhé.”
Nói rồi cố định đi lấy mì nhưng Nam Ngự lại nằm cổ tay cô:

“Không cần, nếu chỉ có một mình tôi ăn vậy ăn cơm chiên còn thừa lại từ hôm qua cũng được"
Sau đó, anh lấy cơm chiên trong tủ lạnh ra rồi đi đến lò vi sóng bên cạnh.

Ngũ Vận Uyển vội vàng đi theo: "Sao được, đó là đồ ăn thừa."
Nam Ngự để ý chuyện ăn uống như vậy, Ngũ Vận Uyển không dám để anh ăn cơm thừa.

Nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển muốn giật lại cơm chiên trong tay Nam Ngự, nhưng không ngờ Nam Ngự đột nhiên nâng tay lên, nhướng mày:
"Sao không ăn được? Đây là món tôi đã ăn tối qua”
Vốn Nam Ngự đã cao hơn Ngũ Vận Uyển hai cái đầu, với động tác này, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không thể với được món cơm chiên trên tay anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi