TÌNH NỒNG NGƯỜI KHÔNG BIẾT


 
Chương 56
 
Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen

 
Thời Thiển mấp máy môi như muốn nói cái gì nhưng hai vai cô lại run đến mức dường như một chữ cũng không nói ra được, cả người như nóng bừng lên, nước mắt thấm nhòe đôi mắt, khóe miệng lại nhếch lên chút ý cười.
 
Tùy Cẩn Tri ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người cô, anh rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc mềm mượt của cô, bàn tay nâng cằm cô lên, nhẹ giọng dỗ dành: “Thời Thiển, anh thích em lâu như vậy nhưng lại giống như mới ngày hôm qua, mỗi ngày anh thấy càng yêu em hơn, nét đẹp của em không phải là một phiếu ưu tiên nhưng em ở trong mắt anh, nghiêm túc với công việc, chân thành với bạn bè, nỗ lực phát triển, rộng lượng dịu dàng, em bằng lòng chia sẻ những vui buồn của em, cũng chấp nhận anh bước vào thế giới của em….”
 
Mỗi chữ anh nói đều là tha thiết chân thành, không có một chút gì là ngôn từ màu mè điêu ngoa nhưng lại có thể khơi gợi lên cảm xúc rung động mạnh mẽ trong lòng người.
 
“Căn nhà này là do em thiết kế, anh cũng có đóng góp một chút ý kiến bởi vì anh hy vọng đây là nơi hai chúng ta cùng nhau sinh sống trong tương lai, có thể làm cho chúng ta đều tìm được ‘tổ ấm’ của mình, đương nhiên là có em mới thật sự trở thành một tổ ấm được.”
 
Thời Thiển không chờ anh dứt lời đã bước về phía trước, nhào thẳng vào trong lòng ngực anh, giọng nói của anh từ phía trên vang lên: “Sau này chúng ta cùng nhau sinh sống, cùng nhau cố gắng làm việc, cùng nhau trải nghiệm có được không em?”
 
Không phải mỗi ngày sau này đều vừa lòng đẹp ý, tình yêu đôi khi có chút tiếng mưa tiếng gió nhưng mặc kệ là những vui buồn hờn dỗi thì bọn họ đều sẽ cùng nhau vượt qua.
 
Đôi mắt Thời Thiển cong lên, nét cười như gió xuân ấm áp không nhiễm chút bụi trần nào: “Được, em bằng lòng.”

 

Anh đè thấp giọng nói, trán tựa vào trán cô, hát theo ca khúc vẫn còn bật ở phòng khách, ngâm nga theo: “forever true there and you….”
 
Giọng nói của đại thần Bác Diễn trước sau vẫn mê hoặc lòng người như vậy, càng đừng nói đến mang theo một chút tình cảm trong đó, róc rách như tiếng suối reo.
 
Thời Thiển ôm chặt lấy anh mà Tùy Cẩn Tri lại thuận thế hôn lên môi cô, cánh môi hơi lạnh bị anh li3m m*t, đầu lưỡi tham lam vươn vào trong tùy ý đốt lửa, làm cho cô ngứa ngáy khó chịu khẽ run người, chủ động rướn người lên phối hợp với anh.
 
Hơi thở nóng hổi đã bao trùm khắp cơ thể, môi lưỡi hai người day dưa không dứt, ngón tay của anh không biết đã luồn vào trong quần áo cô từ lúc nào, khẽ vuốt v e nơi da thịt non mềm trong chốc lát.
 
Ngón tay của Thời Thiển nhẹ nhàng quấn lấy cổ anh, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên cổ cô, cô cười nói: “Trong hôn lễ chúng ta mở bài hát này đi.”
 
Tùy Cẩn Tri tương đối vừa lòng với đề nghị này, anh còn chưa lấy nhẫn ra mà nữ thần Diều Giấy của anh đã nghĩ đến hôn lễ trong tương lai rồi, biểu hiện vô cùng tự giác, rất đáng khen.
 
Mà Thời Thiển làm cho đại thần Bác Diễn mê muội lúc này hoàn toàn bị tiếng hát bên ngoài dụ hoặc rồi.
 
Bài hát này vốn được phát lúc chạy phần giới thiệu tên người tham gia ở cuối bộ phim điện ảnh, đừng nói đến là anh hát quá hay mà bản chất là nó quá hợp, vô cùng thích hợp để biểu đạt tình cảm sâu nặng không biết mỏi mệt của anh.
 
Giống như truyền lại cho đời sau biết được cuộc tình này là mối lương duyên được kết thành trong kiếp người này, chỉ có ta và ngươi biết được, rốt cuộc đã được thuyết minh một cách hoàn hảo rồi.
 
……
 
Chi nhánh công ty thiết kế của Tạ Thanh Sam ở thành phố khác đã được lên kế hoạch sơ bộ y như lệnh điều động nhân sự lúc trước, Uông Mạn Quyên sẽ bị điều qua bên kia làm.
 
Mọi người dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau một thời gian nên có người đề xuất đi ăn một buổi tiệc chia tay, Tạ Thanh Sam sau khi biết được lại lập tức đồng ý còn nói là anh làm chủ sẽ mời mọi người.
 
Mọi người lúc này đang hoan hô nhảy nhót, sáng nay còn không có tâm tình đi làm thì lúc này đang sôi nổi thảo luận xem nên đến nhà hàng nào mới ăn ngon nhất, nghe nói mấy món bánh bao nước súp, bánh bao kim sa dạo này đang rất được ưa chuộng.
 
Tâm tình Thời Thiển rất tốt, có điều cô là bởi vì chuyện chung thân đại sự của mình.
 
Sau khi cô và Tùy Cẩn Tri ‘đính hôn’ thì vẫn chưa thông báo với người ngoài, chút hạnh phúc nhỏ nhoi này quá đẹp đẽ, thậm chí còn muốn để muộn một chút mới thông báo với mọi người bởi vì giây phút mà chỉ có hai người biết này sẽ kết thúc đầy luyến tiếc khi có người ngoài biết, bọn họ muốn giữ lại lâu một chút chuyện bí ẩn ngọt ngào này.
 
Buổi tối mọi người cùng nhau chia nhóm để đi nhờ xe đến nhà hàng, sau khi Uông Mạn Quyên từ văn phòng Tạ Thanh Sam bước ra, lúc nhìn thẳng người khác thì cô ta hơi ngẩng cao đầu, tươi cười tự nhiên nhưng thật sự rất đẹp.
 
Thời Thiển nói: “Mạn Quyên, cô và tôi đi chung một xe của tôi đi.”
 
Uông Mạn Quyên hơi ngây người, “Không cần đâu chị Thời, tôi đi với nhóm người Tiểu Như là được rồi….”
 
“Các cô ấy đã đủ một xe rồi.”
 

Nét cười trên mặt Thời Thiển rất rạng rỡ, tuy rằng Uông Mạn Quyên cảm thấy có hơi hoang mang nhưng cô ta vẫn duy trì quan hệ bên ngoài này, hai người lái xe ra khỏi công ty trước tiên.
 
Trên đường đi không ai nói thêm điều gì làm cho trong lòng Uông Mạn Quyên càng trở nên bồn chồn, cô cứ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
 
Chờ đến khi hai người bước vào trong căn phòng riêng dành cho 20 người thì Thời Thiển mới ngồi xuống, người phục vụ bên cạnh đã pha sẵn một bình trà rót cho từng người.
 
Thời Thiển bung ly trà lên, thổi đi lớp hơi nóng chính là loại hồng trà Chính Sơn mà cô thích nhất, "Mọi người ra ngoài trước đi, chúng tôi có chuyện muốn nói." Cô bỗng nhiên nói với người phục vụ.
 
Đáy lòng Uông Mạn Quyên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
 
Chờ đến khi người phục vụ lui xuống thì Thời Thiển ngoảnh đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng, “Mạn Quyên, nếu người đã lui xuống rồi thì có một số việc…. Tôi thấy cần phải nói rõ ràng.”
 
Ngón tay Uông Mạn Quyên bị bỏng do ly nước trà nên bất giác đặt ly trà xuống, cười mỉa: “Chị Thời lại muốn nói chuyện gì đây?”
 
“Cô đã làm gì thì tự cô biết rõ nhất, trước đó trong group chat của văn phòng lan truyền tin đồn xấu của tôi, sau đó cô lại lấy điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho Mai Tiểu Như.”
 
Lời này chọc đúng chỗ đau của Uông Mạn Quyên làm cho cô chợt căng cứng hai vai, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, “Lời này không thể nói bậy, con mắt của chị nhìn thấy tôi làm mấy chuyện đó?”
 
“À, nếu mấy chuyện đó cô không chịu thừa nhận vậy lúc hợp tác với tập đoàn Bác Viễn, cô nói dối đối phương, nói nhân phẩm của tôi không đoan chính, chuyện này cô không thể phủ nhận được, nếu còn muốn phản bác thì….”
 
Thời Thiển giống như đang suy tư điều gì mà cười cười, giống như đang giấu diếm huyền cơ, “Bây giờ tôi có thể gọi cho phu nhân của vị giám đốc bên kia, để cho bà ấy tới đây giáp mặt đối chất với cô, tôi đã hỏi qua bà ấy trước rồi, bà ấy nói rằng mình có rất nhiều chứng cứ.”
 
Uông Mạn Quyên đã biết từ sớm mối quan hệ của cô và Tùy Cẩn Tri nên chính xác là không dám đụng đến mầm họa ở điểm mấu chốt này, cuối cùng quyết định dùng sự im lặng để ứng phó với cô ta, còn cười lạnh lùng: “Cô muốn thế nào?”
 
"Muốn cô đưa đơn từ chức rời khỏi công ty." Thời Thiển gằn từng chữ một không hề có chút nào do dự với cô, nói thẳng vào vấn đề: "Ngoài ra tôi còn hy vọng cô thừa nhận những việc mình đã làm, nếu không tôi còn có biện pháp khác để đối phó với cô."
 
Uông Mạn Quyên ở công ty không dám lộ quá rõ bản chất thật của con người mình thì bây giờ đã bị lột tr@n lớp mặt nạ, cô bất chấp tất cả, nhịp tim đập một cách vững vàng, nói: “Cô nói đùa à? Cho dù tính là tôi đã làm những việc này đi thì cô cũng không có bản lĩnh đuổi tôi đi!.... Bằng không thì cô nói thẳng ra quan hệ của cô và Tạ Thanh Sam ở đây luôn đi.”
 
Thời Thiển uống một hớp trà, giọng nói bình thản, ngay cả hơi thở cũng rất vững vàng: “Uông Mạn Quyên, tôi chỉ là muốn cho cô nhận thức được tất cả những chuyện này đều do cô gieo gió gặt bão. Chẳng lẽ cô cho rằng cho người điều tra lịch sử cuộc gọi sẽ không phát hiện ra sao?”
 
Sắc mặt cô đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, trong chất giọng mềm mại nữ tính có pha lẫn một chút sắc bén, giống như một lưỡi dao nhọn.
 
“Từ điện thoại của tôi có thể lấy được chứng cứ cô đã từng chạm vào nó, có một ít chuyện vần là nhờ đến quan hệ của ‘chồng chưa cưới’ của tôi, bao gồm cả những tài liệu do chính miệng ông chủ của các công ty kia thừa nhận, cô có muốn xem qua một chút hay không?”
 
Trong lòng Uông Mạn Quyên như bị ai đó nắm thóp, lúc này cô mới phát hiện ra những bí mật của mình đã bị phơi bày từ sớm…. Là do cô quá khinh địch rồi.
 
Những tài liệu mà cô giới thiệu cho khách hàng trước đó đúng là có dựa trên mối quan hệ lợi ích nhưng cũng không đáng kể, trong ngành này ai cũng như ai nhưng cô lại cố tình chọc trúng cô gái này.
 
Thời Thiển không có cách nào bao dung cho cô ấy hết lần này đến lần khác.

 
Uông Mạn Quyên còn nghĩ rằng mình có thể mang theo quỷ kế mà rời đi nhưng cô lại không ngờ được Thời Thiển đã sớm đợi cô ở chỗ này.
 
Nói cho cùng thì tất cả đều cho cô tự mình tạo nghiệp mà thôi.
 
“Thời Thiển, tôi thừa nhận mình đã làm, vậy thì sao chứ?” Giọng nói của Uông Mạn Quyên trở nên đanh đá hơn, sắc mặt cũng trắng hơn một chút, “Cô thật sự cho rằng mọi người đều thích cô hay sao? Dựa vào đâu mà mọi chuyện tốt đề dành cho cố hết?”
 
“Uông Mạn Quyên, tôi thật sự hy vọng mình có thể thuyết phục được cô nhưng tôi lại không có năng lực này.”
 
Thời Thiển không có cách nào chu toàn được cho cô ta cô chỉ muốn giải quyết dứt khoát chuyện này, “Ai rồi cũng sẽ đố kỵ với người khác nhưng chẳng qua cô lại vì những cảm xúc đó của mình mà đi làm tổn hại cho người khác sao? Khi cô cảm thấy thua kém người khác thì thay vì cố gắng trở nên tốt hơn, nghĩ thoáng ra, cố gắng làm cho tốt chuyện của mình…. thì cô lại trăm phương nghìn kế tìm cách để hạ bệ người khác, cô không thể chịu được mặt trái cảm xúc của mọi người trong xã hội này sao?”
 
Bĩnh tĩnh mà nói thì Thời Thiển chưa từng khoe khoang hay làm chuyện gì công kích cô nhưng tâm tư phụ nữ nhạy cảm, có những suy nghĩ như vậy là chuyện bình thường, có điều ai mà không có sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của mình?
 
Ý cười trên mặt cô lạnh dần, nhìn trong đáy mắt của mình Uông Mạn Quyên phát hiện bản thân có chút đáng buồn.
 
“Đúng vậy, cho nên tôi đúng ra không nên bôi nhọ cô, không nên để người khác đến mắng cô? Nhưng tôi lại cảm thấy rất thoải mái, chỉ có như vậy mới làm cho lòng tôi thoải mái cân bằng lại!”
 
“Lúc tôi cố gắng đến đêm hôm khuya khoắt sao cô không cảm thấy là tôi xứng đáng với những chuyện đó?” Đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết của Thời Thiển đong đầy sự lạnh lẽo, “Tạ Thanh Sam và bên phía đối tác khen bản vẽ của tôi biết cân nhắc đến người sử dụng, nói những ý tưởng thiết kế khác người của tôi đều là bởi vì vẻ bề ngoài của tôi hay sao?! Cô chỉ biết bản thân mình muốn gì, trước đến nay đều như vậy!”
 
Chờ cô nói xong thì Uông Mạn Quyên mở miệng muốn cãi lại nhưng từ trong khóe mắt phát hiện ra Tạ Thanh Sam và các đồng nghiệp trong công ty đã xuất hiện ở cửa.
 
Lúc nhìn thấy bọn họ thì cô đã biết bản thân đã vào tròng rồi….
 
Trong lòng Uông Mạn Quyên nảy ra sự ghen ghét nhục nhã, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sếp Tạ…. Mọi người, đến từ lúc nào vậy?”
 
Gương mặt Tạ Thanh Sam không chút biểu cảm mà nói: “Không lâu, từ khi cô nói ‘tôi thừa nhận là tôi làm’ thôi.”
 
Uông Mạn Quyên cắn đôi môi đỏ đến mức muốn tứa máu, cô cười lại một tiếng rồi nói: “Sếp Tạ, tôi không muốn đến chi nhánh của công ty, tôi muốn từ chức, ngày mai sẽ nộp đơn cho anh.”
 
Nói xong cô ta cúi người lấy túi xách, hung hăng trừng mắt một cái với Thời Thiển rồi xông thẳng ra cửa không quay đầu lại.
 
Tầm mắt của mọi người đều mất tự nhiên dồn hết lên người Thời Thiển, cô cười cười, thản nhiên đứng dậy, trong đáy mắt là ý cười nhàn nhạt nhưng dưới ánh đèn của phòng ăn lại trở nên rực rỡ lung linh: “Mọi người đã đông đủ vậy chúng ta gọi món đi?”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi