TÌNH SAI THÂM CUNG NGỌC NHAN TOÁI: ĐẠI TỘI TÙ PHI

"Hoàng Thượng say rồi." Ta vội tiến lên giữ chặt thân mình hắn, không biết vì sao, lời hắn nói khiến ta vô cớ cảm thấy sự tình bắt đầu phức tạp. Có điều, hắn sao có thể nói tiên đế còn sống? Nói như vậy không phải rất vô lý sao?

Linh Khuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta. Ta đứng cạnh hắn, bị bà ấy nhìn tới hốt hoảng. Bà ấy buông tay ôm hắn, xông tới, vung tay cho ta cái tát.

"Bang!" Một tiếng, ta quả thật bị đánh tới ngây ra.

"Là ngươi cản ngài ấy, không cho ngài ấy tới gặp ta có đúng không?" Bà ấy gào lên, "Nghê Thượng Trang, ngươi rõ ràng muốn độc chiếm ngài ấy!" Dứt lời, bà ấy lại giơ tay muốn đánh ta.

Ta còn chưa hoàn hồn, thân thể đã bị bàn tay hữu lực của nam tử kéo qua, cái đánh của Linh Khuyết dừng ở ngực Nguyên Thừa Hạo, hắn nhíu mày, hừ một tiếng.

"Linh Khuyết!" Dương tướng quân tới kéo bà ấy, "Không được hồ nháo!"

Linh Khuyết khóc lóc kêu: "Các ngươi đều đứng về phía ả! Các ngươi đều đứng về phía ả..."

Ta không màng nóng rát trên mặt, vội hỏi Nguyên Thừa Hạo: "Không sao chứ?"

Hắn lắc đầu, lại trách cứ ta: "An phận một chút cho trẫm!"

Ngạc nhiên nhìn hắn, sao lại là ta không an phận?

Linh Khuyết lại nhìn Nguyên Thừa Hạo, bà bỗng nhiên không còn náo loạn nữa, gương mặt ngược lại còn lộ chút lo lắng, vội kéo tay Dương tướng quân: "Thái y tới chưa? Hoàng Thượng bị thương ở lồng ngực, sao còn để ngài ấy ra ngoài?"

Ta thật sự bị bà ấy dọa sợ, ngước mắt hỏi: "Một cước của tiểu vương gia lợi hại tới thế?"

Hắn không khỏi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Nàng cho rằng trẫm là gốm sứ hả!"

Lời hắn nói khiến ta thanh tỉnh lại. Cúi đầu, ta khẽ cười, ta đây là làm sao vậy? Thật khờ đúng không? Hoàng Thượng mà Linh Khuyết nhắc đến căn bản không phải Nguyên Thừa Hạo.

"A! Tướng quân!" Phía sau lại truyền tới tiếng của một nha hoàn, sau đó là tiếng bước chân vội vàng của nàng. Ta ngước mắt nhìn, nàng đã quỳ xuống, "Giảo Nhi không biết tướng quân tới."

Nàng nhìn Linh Khuyết lệ rơi đầy mặt, kinh ngạc hỏi: "Tiểu thư sao vậy?"

Lại nhìn ta và Nguyên Thừa Hạo, nàng không biết chúng ta, chỉ có chút giật mình.

"Sau này chờ nàng ấy ngủ, ngươi mới được ngủ!" Dương tướng quân trầm giọng, "Dìu nàng ấy vào trong."

"Vâng, nô tỳ biết rồi." Giảo Nhi vội gật đầu, đứng dậy dìu Linh Khuyết, dỗ dành: "Tiểu thư, chúng ta vào trong đi."

Bà bắt lấy tay nàng, cười nói: "Ngươi đoán xem hôm nay ta gặp ai?" Bà bỗng nhiên tỏ vẻ thần thần bí bí, thì thầm bên tai nàng, "Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng!"

Giảo Nhi theo bản năng quay đầu nhìn chúng ta, cười đáp: "Vâng, nô tỳ sớm đã nói Hoàng Thượng sẽ tới thăm người."

Linh Khuyết dường như nghĩ tới chuyện gì đó, nhanh chóng chạy về phòng: "Mau giúp ta trang điểm, mặc y phục đẹp nhất!"

Dương tướng quân giao đồ cho Giảo Nhi, lúc này mới xoay người đối diện với chúng ta.

"Người Hoàng Thượng muốn gặp cũng đã gặp, có thể hồi cung chưa?"

Hắn đứng một lát, lúc này mới ôm ta xoay người ra ngoài.

Dương tướng quân đi theo, hắn nghiêng đầu nhìn ông ấy, thấp giọng: "Xem ra người sư phụ nguyện ý trung thành không phải Thái Hoàng Thái Hậu, cũng không phải trẫm."

Ta nhíu mày nhìn hắn, vậy là ai? Chẳng lẽ là tiên đế đã băng hà nhiều năm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi