TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Bà ấy kéo tôi hết ngắm lại nhìn, rồi mới cực kỳ hài lòng dẫn tôi đến đại sảnh khách sạn.

Giằng co một hồi, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, sau khi Lâm Khánh Ngân và tôi bước vào sảnh tiệc, bởi vì phải sắp xếp quá trình nhận người thân tiếp đấy, còn có các câu hỏi của phóng viên truyền thông nên sau khi dặn dò tôi bà ấy rời đi luôn.

Người đến tham dự buổi tiệc đều là người trong giới quyền quý và danh nhân ở thủ đô, đa số toàn người tôi không quen.

Nhìn xung quanh, vốn dĩ tôi định tìm Hàn Trung Kiên, nhưng đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu nên tôi đến khu thức ăn tìm đồ ăn.

Trong mấy bữa tiệc cao cấp như này không có mấy món ngon, nhưng lại rất tinh tế và ngon miệng, tôi chưa ăn cơm tối, thấy những miếng bánh ngọt tinh xảo nhỏ xinh kia là lại không che giấu nổi bản chất tham ăn ẩn sâu trong xương cốt.

Bởi vì tất cả sự chú ý đã đặt hết lên chỗ đồ ăn, nên tất nhiên tôi cũng không nhìn thấy Phương Mỹ Trúc đang đến gần tôi.


Mãi đến khi bà ta cố tình đổ ly rượu vang đỏ trong tay lên làn váy của tôi, tôi mới giật mình vội vàng tránh đi nhưng không kịp nữa, một lượng lớn rượu vang đỏ bị đổ lên làn váy lộng lẫy vốn sạch sẽ, nhìn cực kỳ khó chịu.

“Ồ, gà rừng cũng có thể đến mấy bữa tiệc cao cấp như này sao, Đường Hoài An, cô lại đi câu kết với cậu ấm kia à? Quần áo mặc trông cũng ra gì đấy, nhưng đáng tiếc.

” Phương Mỹ Trúc lắc lắc chút rượu vang đỏ còn sót lại trong ly rượu, vẻ mặt nhìn tôi đầy đắc ý, tiếp tục nói: “Giá trị bộ lễ phục này đắt đỏ, rượu vang đỏ này cũng rất khó giặt sạch.


Tâm trạng vốn đang tốt lại bị bà ta phá hỏng, tôi bỏ bánh ngọt trong tay xuống, cúi đầu nhìn nơi bị rượu đổ đỏ thẫm, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nén lại cơn giận, không để ý đến bà ta, chuẩn bị lên tầng nhờ nhà thiết kế thay cho một bộ khác.

Nhưng bà ta lại chặn đường tôi đi, bà ta tưởng tôi sợ bà ta nên bà ta được đằng chân lân đằng đầu: “Tránh cái gì? Không phải lúc trước cô rất kiêu ngạo sao? Sao thế? Tự biết bản thân đến mức nào nên định kẹp chặt đuôi làm người ở đây à?”
Tôi mím môi nhìn bà ta, cố giữ bình tĩnh nói: “Bà muốn làm gì?”
Bà ta cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo đầy khinh thường: “Tôi không định làm gì cả, tôi chỉ muốn cô thấy khó chịu thôi, bởi vì đồ đê tiện như cô nên Gia Huy với Như Mai mới ly hôn, cô thì hay rồi, bây giờ cô còn xinh đẹp rạng rỡ ở đây quyến rũ người khác.

Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho loại phụ nữ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như cô được yên đâu.


Phá hoại gia đình người khác?
Tôi?
Chợt tôi cười mỉa mai nhìn bà ta: “Bà Cố, tôi còn có việc, đi trước.



Thấy tôi không cãi lại bà ta, bà ta dẫm lên giày cao gót đi theo sau tôi thấp giọng mắng: “Đường Hoài An, tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ như cô cả đời này không sánh được với Như Mai đâu, số của cô là đồ thấp kém, vĩnh viễn không thành công nổi đâu.


Điển hình của thẹn quá hoá giận.

Tôi không để ý đến bà ta, bước nhanh hơn lên tầng hai, vốn dĩ bà ta còn muốn đi lên theo nhưng cửa tầng hai có vệ sĩ đứng trông, khi tôi đi ngang qua hai vệ sĩ, nhẹ giọng nói một câu: “Đừng để người không phận sự đi lên.


Tiếp đấy, Phương Mỹ Trúc còn muốn đi theo sau tôi mắng bị hai vệ sĩ cản lại: “Thưa bà, xin hãy dừng bước.


Vẻ mặt Phương Mỹ Trúc giận dữ, chỉ vào tôi nói: “Sao nó lại được lên?”
Vệ sĩ nhìn tôi rồi nói với bà ta: “Cô Đường không phải người không phận sự.


Nói cách khác, Phương Mỹ Trúc là người không phận sự.

Phương Mỹ Trúc tức giận đến mức vẻ mặt bà ta trông có vẻ hơi dữ tợn, tôi liếc nhìn bà ta, không nói thêm câu nào, lát nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, tôi phải nhanh chóng thay một bộ lễ phục mới.

May mà lễ phục mà nhà thiết kế chuẩn bị cũng nhiều, sau khi tôi đi lên lại chọn lại một bộ sườn xám màu xanh đậm.

Lúc xuống tầng, khách trong đại sảnh đã đến gần đủ, người dẫn chương trình trên sân khấu đang nói lời dạo đầu, Lâm Khánh Ngân vội vàng tìm tôi khắp nơi, lúc nhìn thấy tôi bà ấy vội vàng kéo tôi nói: “Hoài An, con đi đâu thế? Mẹ với ba con tìm con khắp nơi đấy.



“Vừa nãy lễ phục bị bẩn, cháu đi lên thay một bộ khác.

” Tôi nói, khi đang nói tôi đã bị Lâm Khánh Ngân kéo vào giữa đám người.

Nghe thấy tôi nói vậy, bà ấy quay đầu lại nhìn sườn xám trên người tôi, dừng một lúc nói: “Sao lại làm bẩn rồi?”
“Không cẩn thận.

” Tôi thuận miệng trả lời.

Bà ấy vừa nói vừa kéo tôi vào trong đám người, bởi vì bữa tiệc hôm nay là tiệc nhận người thân, cho nên lúc này Lâm Khánh Ngân thân mật với tôi như vậy, tất nhiên sẽ thu hút ánh mắt của không ít người.

Phương Mỹ Trúc vốn đang cầm ly rượu nói chuyện với đồng nghiệp, nhìn thấy Lâm Khánh Vân bà ta lập tức chậm rãi bước trên giày cao gót đến, cười chào hỏi với bà ấy.

Sau khi Lâm Khánh Vân đáp lại bà ta một câu, thì bà ấy không nói gì thêm nữa.

Nhưng Phương Mỹ Trúc lại không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Lâm Khánh Ngân kéo tay tôi, bà ta nhìn Lâm Khánh Ngân nói: “Từ bao giờ mà ánh mắt nhà họ Lục kém thế, đến cả một người phụ nữ chẳng ra gì như vậy mà cũng có thể qua lại được với nhà họ Lục.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi