TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Bà ấy khẽ vuốt ve khung ảnh, ngón tay mềm mại dừng trên đứa bé trong bức ảnh, gật đầu nhẹ: “Đây là tấm ảnh duy nhất cả gia đình cô chụp chung với nhau, hơn hai mươi năm rồi mà chỉ có mỗi tấm này thôi, may mà vừa nãy không bị rơi.”
Tôi mỉm cười: “Cô à, cả gia đình cô đều đang ở cạnh nhau, sau này muốn chụp lúc nào cũng được mà, tương lai còn dài.”
Bỗng dưng bà ấy im bặt, nước mắt âm thầm rơi trên khung ảnh, khẽ thì thào: “Đúng vậy, tương lai còn dài, cả nhà cô chắc chắn sẽ có thể chụp chung một tấm ảnh gia đình nữa.”
Thấy bà ấy đột nhiên buồn bã, tôi bỗng thấy hơi luống cuống, muốn lên tiếng an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
May mà Lục Tuấn Kiệt đến.

Nhìn khắp phòng bừa bãi, anh ấy hơi ngẩn người, sau đó bước đến cạnh bà ấy.


Nhìn thấy album ảnh, anh ấy bất lực nói: “Mẹ, con nói mẹ đừng xem nữa rồi mà? Sao mẹ lại lấy ra xem nữa vậy? Mẹ mà còn khóc nữa là mắt mẹ sẽ gặp vấn đề thật đấy.”
Vừa nói, anh vừa cầm cuốn album ảnh để sang một bên, đỡ bà ấy đi ra ngoài.

Tôi nhìn đống bừa bộn trong phòng sách, bèn ngồi xuống thu dọn.
Chú ý tới người trong ảnh, tôi không thể không nhìn thêm vài lần, chẳng hiểu sao tôi lại thấy chiếc vòng trên cổ tay đứa bé rất quen.
“Mẹ tôi không làm cô sợ chứ?” Có tiếng nói vang lên ở cửa, tôi thoáng giật mình, quay đầu nhìn lại.
Là Lục Tuấn Kiệt.
Đặt khung ảnh xuống, tôi lắc đầu, mỉm cười nói: “Cô không sao chứ?”
Anh lắc đầu, đi tới rồi tiện tay cầm khung ảnh lên, lau lau như báu vật rồi bỏ vào ngăn kéo, quay đầu nhìn tôi nói: “Mẹ tôi không sao, chỉ là nhớ đến chuyện cũ nên hơi buồn lòng thôi.”
Tôi khẽ gật đầu, nói sang chuyện khác: “Hồi nhỏ cô Lục đáng yêu thật đấy.” Đứa bé sơ sinh trong tấm ảnh kia hẳn là Lục Như Mai khi còn nhỏ.
Anh liếc nhìn tôi, nở nụ cười: “Đó không phải là Như Mai.”
Câu nói này khiến tôi bối rối, trong chốc lát chỉ biết cười cười: “Anh còn có một cô em gái khác à!”
Không biết có phải vì tôi nhiều lời hay không mà anh không còn kiên nhẫn để buôn chuyện với tôi từng câu một, chỉ thở hắt ra một hơi rồi nói thẳng: “Ừ, nhưng nó mất tích từ năm hai tuổi rồi.”
Mất tích ư?

Dẫu sao cũng là chuyện riêng nhà anh ấy, tôi không tiện hỏi nhiều, đành ngậm miệng lại.
Đã dọn dẹp phòng sách xong.
Trong phòng khách.
Lục Tuấn Kiệt đi rửa tay, tôi ngồi trò chuyện với Lâm Khánh Ngân vài câu.

Thấy Lục Tuấn Kiệt đi ra từ phòng vệ sinh.
Tôi đứng dậy nhìn về phía Lục Tuấn Kiệt, lên tiếng: “Tổng giám đốc Lục, cảm ơn tối qua anh đã cho tôi ở nhờ.

Nếu sau này anh có cần giúp gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Vậy bây giờ tôi không làm phiền anh nữa.”
Ban đầu tôi nghĩ có lẽ anh sẽ không ghé qua, khi nào rời khỏi đây tôi sẽ đến Lục Thị hoặc là để lại tờ giấy cảm ơn anh, không ngờ anh đến đúng lúc nên tôi cảm ơn trực tiếp luôn.
Anh rút khăn giấy lau khô tay, hơi cau mày nói: “Ở đây không thoải mái à?”
Tôi vội lắc đầu: “Thoải mái chứ.”
“Vậy thì cô cứ ở đây đi, tôi rất ít khi ghé qua, để không cũng chẳng làm gì.” Anh vừa nói chuyện vừa rót nước cho tôi và Lâm Khánh Ngân.
Vốn chỉ là tình cờ gặp nhau, tôi không có lý do gì để ở lại đây cả, vả lại nếu sống ở đây thì khó tránh khỏi sẽ gặp Lục Như Mai và Cố Gia Huy.


Tôi không muốn gây thêm rắc rối, đành từ chối: “Tôi xin nhận tấm lòng của tổng giám đốc Lục, nhưng tôi có dự định riêng của mình.”
Anh nhìn tôi, hơi ngập ngừng, sau đó nhướng mày nói: “Được rồi, tôn trọng ý kiến của cô.

Cô định ở chỗ nào? Tôi đưa cô đến đó.”
Ở đây tôi không thuộc đường cho lắm nên không từ chối nữa, chỉ biết gật đầu cảm ơn.
Sau khi tạm biệt Lâm Khánh Ngân, Lục Tuấn Kiệt hỏi tôi địa chỉ, hai chúng tôi lên xe rời khỏi biệt thự.
Dọc đường đi, mới đầu Lục Tuấn Kiệt còn trò chuyện với tôi mấy câu, sau đó không ai nói gì nữa.
Cho đến khi xe dừng dưới tòa nhà ở khu chung cư Vân Đồng, tôi nhìn anh, định nói cảm ơn.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói trước: “Không cần cảm ơn đâu, cô Đường giúp tôi chuyện này là được!”
….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi