Trần Minh Nhật bị đập trúng, cả người đau đớn ngã xuống đất.
Người đàn ông kia thấy đã đánh lén thành công, thừa dịp Trần Minh Nhật không có sức đánh trả, gã lại cầm lấy cái ghế chân cao định nện lên người Trần Minh Nhật.
Theo bản năng, tôi cầm ly rượu trên bàn ném về phía người đàn ông kia.
“Choang!” Sau khi đập vào người đàn ông, ly rượu rơi xuống đất rồi vỡ nát.
Dù sao cũng chỉ là ly rượu, lực sát thương cũng không lớn.
Người đàn ông kia bị đau, quay đầu nhìn về hướng tôi, mặt mày dữ tợn: “Con khốn kia, mày dám chọi bố mày à.”
Nói rồi, gã đột nhiên quăng cái ghế trong tay về phía tôi.
Khoảng cách vốn dĩ đã không xa, mặc dù tôi phản ứng nhanh nhưng vẫn bị đập trúng vào cánh tay.
Bỗng chốc, tôi đau đến nỗi muốn bật khóc.
Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì người đàn ông kia đã bước tới bên cạnh tôi.
Gã kéo tóc tôi, ăn nói lỗ mãng: “Mày là bạn gái của thằng ranh con kia à? Nhìn cũng ngon nghẻ vãi đấy.
Tối nay tiếp tao một đêm, tao sẽ chừa cho thằng ranh kia một mạng.”
Không đợi tôi lên tiếng, gã đã đánh mắt nhìn Trần Minh Nhật đang bị mấy người đàn ông đè xuống đất rồi nói: “Ranh con, ông đưa con bé này đi.
Tối nay tha cho mày một mạng.” Sau đó kéo tóc tôi, lôi tôi ra bên ngoài.
Toàn bộ da đầu tôi bị kéo đến đau nhức.
Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi tay gã, không ngờ gã đột nhiên dừng bước, giơ tay tát tôi: “Con khốn này, mày ngoan ngoãn một chút cho tao.”
Cũng may cái tát này của gã không hạ xuống được.
Không biết Cố Gia Huy đã cản tay gã lại từ lúc nào, vẻ mặt u ám: “Anh Đường chơi lớn quá đấy.”
Thấy rõ là Cố Gia Huy, mặt người đàn ông biến mặt, lập tức nói: “Tổng giám đốc Cố, anh cũng ở đây à? Đúng là trùng hợp quá.” Gã dừng lại một chút, sau đó làm bộ nhìn thoáng qua quán bar đã hoàn toàn không còn như ban đầu, giả lả nói: “Ôi trời, tổng giám đốc Cố, làm phiền anh uống rượu mất rồi.
Thật sự xin lỗi, tôi sẽ lập tức sắp xếp người, mời anh lên băng ghế ở tầng hai, anh cứ tiếp tục chơi nhé.”
Cố Gia Huy liếc mắt nhìn gã, hất cánh tay gã ra rồi rút một tờ giấy chậm rãi lau tay, nhìn gã nói: “Rượu thì không uống đâu, giao người cho tôi là được.”
Người đàn ông kia sửng sốt: “Người à?” Sau đó mới kịp nhận ra là tôi.
Gã vội vàng buông lỏng bàn tay đang kéo tóc tôi ra, nịnh nọt nói: “Hóa ra là người tổng giám đốc Cố coi trọng à.
Đúng là đánh vỡ đầu mới nhận ra người quen, người một nhà cả, thật sự xin lỗi.”
Gã cúi đầu khom lưng nói một tràng, Cố Gia Huy chưa từng liếc gã lấy một cái, kéo tôi đi thẳng ra ngoài.
Tôi bị Cố Gia Huy kéo đi vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại.
Anh cau mày nhìn tôi, giọng nói trầm thấp: “Không muốn đi?”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía Trần Minh Nhật bị đánh đến gần như thoi thóp trên sàn nhảy, nói với Cố Gia Huy: “Cậu ta bị thương rồi, nếu không đưa đến bệnh viện thì sẽ chết mất.”
Anh nhìn lướt qua Trần Minh Nhật, trong đôi mắt đen chứa mấy phần chế giễu: “Không có bản lĩnh còn muốn cứng đầu.
Đường Hoài An, mắt nhìn của cô không phải kém bình thường thôi đâu.”
Tôi không phản bác lại mà chỉ nhìn anh, giọng điệu hơi mang chút van nài: “Có thể đưa cậu ta đến bệnh viện không?”
Anh không để ý đến tôi mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hữu Thịnh đang đứng bên cạnh hóng chuyện.
Thẩm Hữu Thịnh sửng sốt, hùng hổ nói: “Cố Gia Huy, không phải anh định để tôi lo vụ này đấy chứ?”
“Cậu có thể chọn nhắm mắt làm ngơ.” Nói xong, Cố Gia Huy lập tức kéo tôi ra khỏi Quỷ Mị.
Giọng nói gắt gỏng của Thẩm Hữu Thịnh truyền đến từ phía sau: “Cố Gia Huy, tiên sư nhà anh.
Cậu đây là bác sĩ, có thể thấy chết mà không cứu chắc?”
Tôi bị Cố Gia Huy ném lên xe.
Thấy anh khởi động xe, tôi nhìn về phía anh.
Mặt anh tối sầm lại, giống như đang kìm nén cơn tức giận.
Xe chạy được một lúc, tôi không nhịn được, lên tiếng: “Cố Gia Huy, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
….