TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Tôi hơi ngơ ngác, sau đó mới sực nhớ tới bữa tiệc lại mặt của Lục Như Mai mà hôm qua anh ấy nói.

Cầm theo túi đồ hôm qua anh ấy đưa cho, tôi đi về phía hầm gửi xe.
Thấy tôi ngay cả quần áo cũng chưa thay, Lục Tuấn Kiệt hơi ngẩn người: “Đồ hôm qua anh đưa em không vừa à? Hay là không thích?”
Tôi lắc đầu, lên xe rồi mở miệng giải thích: “Không phải, tối qua ngủ không ngon, sáng dậy vội quá nên quên không thay.”

Anh ấy nhìn đôi mắt gấu trúc của tôi, hiểu ý nói: “Con gái đừng thức khuya nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi đáp lại một tiếng, anh ấy khởi động xe, đi thẳng tới nhà họ Lục.

Dọc đường đi không ít lần anh ấy nhắc nhở tôi có thể ngủ trên xe một lát, nhưng có lẽ do không quen, tôi không ngủ được, dựa vào ghế ngắm phong cảnh bên ngoài.
Xe đi được một đoạn, tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, lên tiếng: “Tổng giám đốc Lục, tôi có thể hỏi anh một vài chuyện được không? Chuyện công việc.”
Anh ấy gật đầu, khẽ cười: “Đương nhiên là được, chuyện gì?”
Do dự một lát, tôi nói: “Nếu vật liệu xây dựng cao cấp ban đầu bị thay bằng vật liệu kém chất lượng, điều tra ra việc này, ai sẽ phải chịu trách nhiệm?”
Anh ấy cầm lái, đôi mắt đen láy khẽ liếc nhìn về phía tôi, nheo mắt lại: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Chuyện trên công trường đều là giám đốc dự án công trình quản lý, nếu xuất hiện vấn đề này, trách nhiệm sẽ do giám đốc dự án gánh vác.”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tò mò nên muốn hỏi một chút vậy thôi.” Tôi lên tiếng, mắt nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa.
Anh ấy khẽ cười, giải thích nói: “Thường những vấn đề này mà bị điều tra ra, chỉ cần kết quả công trình không có vấn đề gì thì giám đốc dự án chỉ cần chịu trách nhiệm bồi thường chi phí những vật liệu bị cắt xén thôi.

Nếu thái độ thành khẩn, tội sẽ không nghiêm trọng, tạm thời cách chức một thời gian, không gây ra tổn thất gì, trừ khi có sự cố.”

Tôi gật đầu, không nói gì nữa.
Nhà họ Lục.
Nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, chỉ riêng biệt thự nhà họ Lục thôi mà gần như chiếm hơn phân nửa, bể bơi, vườn hoa, đình hóng gió, mọi thứ những người có tiền nên có thì nhà họ Lục đều có.
Biệt thự mang phong cách Âu Mỹ, hai cánh cửa La Mã càng khiến căn biệt thự này tăng thêm vẻ quý phái xa hoa.
Cách biệt thự to lớn không xa là một sân golf, trên mặt cỏ xanh biếc có mấy bóng dáng cầm gậy chơi, trông có vẻ là khách và trưởng bối nhà họ Lục.
Trong biệt thự, Lâm Khánh Ngân ra đón, bà ấy mặc một bộ sườn xám màu xanh lá, nhìn thấy tôi, vẻ mặt tươi cười sáng ngời: “Tới rồi à, đói không, mẹ làm chút điểm tâm, đi nếm thử xem.”
Lục Tuấn Kiệt nhìn về phía bà ấy, lên tiếng nói: “Mẹ, ông và các chú bác đều tới rồi ạ?”
Lâm Khánh Ngân gật đầu: “Đều tới cả rồi, đang đi dạo bên kia, lát nữa đưa Đường Hoài An đi gặp họ, chúng ta đi ăn trước đã.” Sợ tôi đói, Lâm Khánh Ngân kéo tôi vào biệt thự.
Nhà họ Lục xa hoa sang trọng, Lâm Khánh Ngân vừa giục tôi ăn vừa giới thiệu tình hình nhà họ Lục với tôi.

Ba Lục Thái Tuệ của Lục Tuấn Kiệt là chủ tịch Lục Thị, cũng là nhân vật quyền lực nhất ngôi nhà này.


Nhà họ Lục làm giàu từ kinh doanh nhỏ, sau đó lại với cao tới nhà họ Lâm ở thủ đô, sau khi cưới Lâm Khánh Ngân thì liền tới thủ đô, mấy năm nay ăn nên làm ra, nhà họ Lục dần lớn mạnh lên, người thân và bạn bè của Lục Thái Tuệ cũng vào Lục Thị làm việc, cũng xem như là một người làm quan cả họ được nhờ.
Sau khi hiểu đại khái tình hình nhà họ Lục, tôi cũng đã bị Lâm Khánh Ngân ép ăn đến no.
Quản gia bước vào nói Lục Như Mai và Cố Gia Huy đã về, Lâm Khánh Ngân xếp đồ ăn lên, bảo Lục Tuấn Kiệt tới sân golf gọi trưởng bối nhà họ Lục.
Tôi khoác tay Lâm Khánh Ngân, đứng ở cửa chờ Lục Như Mai và Cố Gia Huy về nhà.

Khi thấy tôi, khuôn mặt Lục Như Mai đang mỉm cười khoác tay Cố Gia Huy bỗng nhiên cứng đờ.
….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi