TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Anh trầm mặt, đôi mắt đen láy nhìn tôi, rõ ràng đã tức giận: “Đường Hoài An!”
Đối diện với đôi mắt đen láy của anh, tôi không chút sợ hãi, khóe mắt liếc thấy bóng dáng phía sau anh, tôi nheo mắt, chủ động tới gần anh, cố tình dịu giọng nói: “Sao anh phải tức giận vậy làm gì? Nếu hối hận vì cưới Lục Như Mai thì anh có thể ly hôn.

Sau đó quang minh chính đại cưới cô cả thật sự của nhà họ Lục là tôi đây là được thôi mà!”
Sắc mặt Cố Gia Huy sa sầm, đột nhiên dùng sức giữ chặt tôi, đôi mắt đen láy, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Đường Hoài An, cô biết cô đang nói gì không?”
“Gia Huy.


” Lục Như Mai đứng phía sau Cố Gia Huy lên tiếng
Nghe được giọng Lục Như Mai, Cố Gia Huy khựng lại một lát rồi buông tay tôi ra, quay đầu nhìn về phía Lục Như Mai vô cùng đáng thương, người đàn ông không có chút ngượng ngùng nào, chỉ nhìn cô ta với đôi mắt đen nhàn nhạt, giọng điệu nhạt nhẽo: “Sao thế?”
Vẻ mặt Lục Như Mai đầy ấm ức, nhưng cô ta vẫn ra vẻ dịu dàng hiểu chuyện nhìn Cố Gia Huy, nói: “Ba bảo anh tới phòng trà, ông ấy có vài lời muốn nói với anh.


Cố Gia Huy gật đầu, xoay người vào biệt thự.

Bóng dáng anh vừa biến mất, sự tức giận trên mặt Lục Như Mai liền không che giấu nổi nữa.

Cô ta trợn trừng mắt nhìn tôi, hùng hằng xông tới, giơ tay muốn tát tôi.

Từng chịu thiệt một lần rồi, sao tôi có thể chịu thiệt lần nữa? Tôi chặn tay cô ta lại, lạnh lùng nhìn cô ta: “Lục Như Mai, cô sống như vậy không thấy mệt à?”
Cô ta tức giận đến mức hai mắt đỏ gằn: “Đường Hoài An, cô không biết xấu hổ! Không ngờ cô lại quyến rũ đàn ông đã có vợ!”
“Ha!” Tôi bật cười: “Con mắt nào của cô thấy tôi quyến rũ anh ta thế? Nếu tôi muốn quyến rũ anh ta cũng sẽ không chọn nơi này đâu, mà đã sớm tìm mọi cách dẫn anh ta vào phòng rồi.



“Đường Hoài An, cô vô liêm sỉ!” Cô ta tức muốn hộc máu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, độc ác nói: “Đường Hoài An, loại người như cô không nên tồn tại, cô đi chết đi!”
Vừa nói, cô ta vừa lao vào đẩy tôi, tôi sớm đã có chuẩn bị, đột nhiên lui về phía sau một bước, tránh khỏi động tác đẩy của cô ta, cô ta nhào vào khoảng không, tự mình ngã vào bể bơi.

“Ùm.

” Nước trong bể bơi bắn tung tóe.

“Cứu với.


Lục Như Mai ngã xuống hồ, lớn tiếng kêu cứu, động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của mọi người trong biệt thự.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, một bóng dáng lướt qua tôi, nhanh chóng nhảy vào hồ bơi, động tác dứt khoát nhanh nhẹn kéo Lục Như Mai đang giãy giụa trong hồ lên bờ.

Đưa Lục Như Mai lên bờ, bộ vest màu đen của Cố Gia Huy đã ướt đẫm, giọt nước chảy dọc từ tóc xuống gương mặt góc cạnh của anh, nhìn rất gợi cảm.


Không lâu sau, bên bờ đã đứng đầy người, nhà họ Lục có bác sĩ riêng, nghe thấy động tĩnh, lập tức vội vàng chạy tới, sau đó hô hấp nhân tạo cho Lục Như Mai.

Cố Gia Huy nhíu mày đứng bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng, có nôn nóng, có bất an, có tất cả cảm xúc mà một người chồng nên có.

“Phụt.

” Một lát sau, Lục Như Mai sặc ra một ngụm nước, chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt mơ màng ngập nước nhìn về phía Cố Gia Huy đầu tiên, giọng nói ấm ức đáng thương: “Gia Huy.


….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi