TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Nhã Uyển? Tôi chợt sực hiểu được lời anh nói, là căn biệt thự đó.
Tôi chần chừ một lúc, hít một hơi rồi nói: “Tôi bị người ta bắt cóc tới đó.”
Anh cau mày, nheo đôi mắt đen láy lại: “Bị bắt cóc?” Giọng nói đầy vẻ nghi ngờ: “Bị bắt từ thủ đô đến Giang Hoài?”
Tôi biết sẽ chẳng có ai tin loại chuyện này xảy ra cả.

Tôi khựng lại một lúc rồi vẫn nói tiếp: “Tôi về Giang Hoài dự đám tang của ba tôi, tiễn ông ấy lần cuối.


Mấy hôm trước tôi bị người ta bắt nhốt sau đó mới bị đưa tới biệt thự.”
Nếu tôi nói với anh rằng mọi chuyện đều do Lục Như Mai làm, e rằng anh sẽ không bao giờ tin, tôi cần gì phải làm chuyện dư thừa.
Anh chau mày, rõ ràng không tin lời tôi nói, nhưng trước giờ anh rất kiệm lời, càng ít nói với tôi.

Ngừng một lát, anh đứng dậy: “Người của Hàn Trung Kiên sẽ không gây phiền phức cho cô, sau này nếu không muốn chết thì núp kỹ dưới cánh của nhà họ Lục đi.”.

Đam Mỹ Cổ Đại
Thấy anh chuẩn bị rời đi, không biết tại sao tôi lại lên tiếng: “Cố Gia Huy, anh sẽ tin lời tôi nói chứ?”
Anh cau mày, quay đầu nhìn tôi: “Cô muốn nói gì?”
Tôi nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh, tuy giọng hơi khàn nhưng câu chữ rành mạch: “Là Lục Như Mai bắt cóc tôi đấy.”
Anh nhíu mày: “Lý do?”
Tôi cười mỉa, giọng hơi lạc đi: “Anh tưởng cô ta không hề biết gì về mối quan hệ giữa tôi và anh ư? Tôi trở thành con gái của nhà họ Lục, anh cảm thấy cô ta thật sự tốt bụng như những gì anh thấy, sẽ dang rộng vòng tay chào đón tôi về nhà họ Lục giành vị trí của cô ta ư? Cố Gia Huy, cô ta không tốt đẹp như anh thấy đâu.”

Anh mím môi, không trả lời tôi mà lên tiếng: “Dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Thấy anh bước ra khỏi phòng bệnh chẳng thèm ngoảnh lại, tôi đột nhiên cảm thấy những lời mình nói thật sự rất dư thừa.
Tôi biết rõ anh không tin, vậy mà còn nói ra những lời buồn cười này.
Sau đó, Cố Gia Huy cũng không xuất hiện nữa.
Ngược lại tới buổi tối, trong phòng bệnh có một vị khách không mời mà tới - Hàn Trung Kiên.
Người đàn ông còn mang theo một chút quà trong tay, tao nhã đặt đồ xuống, nhìn tôi rồi nhướng mày: “Đường Hoài An?”
Tôi gật đầu, chỉ im lặng nhìn anh ta.
Còn anh ta lại hoàn toàn không bận tâm tới phản ứng của tôi, vẫn nhìn tôi bằng khuôn mặt yêu nghiệt đó: “Hàn Trung Kiên, chúng ta vừa gặp nhau.”
Nếu không có việc gì thì anh ta đã chẳng đến đây.

Anh ta tới chứng tỏ là có chuyện, tôi nhìn anh ta rồi hỏi: “Tổng giám đốc Hàn có việc gì à?”
Anh ta lại không hề bất ngờ, ngồi xuống giường bệnh của tôi, nhìn tôi rồi nói: “Con gái thì đừng hung dữ như thế, dịu dàng một chút, trai xinh tới thăm gái đẹp bị bệnh, cô thấy tôi có việc gì không?”
Tôi không cảm thấy anh ta tìm tôi là có chuyện gì tốt, thẳng thừng đuổi khách: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn tới thăm tôi, nhưng tôi và anh không thân không thiết, không có gì để bàn cả.


Mời anh về cho, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Anh ta hoàn toàn phớt lờ lời tôi nói, đứng dậy rót nước rồi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống rất tự nhiên, nhìn tôi và nói: “Được, cô nghỉ ngơi đi.

Đợi cô nghỉ ngơi xong thì chúng ta trò chuyện tiếp.”
Tôi không khỏi nhíu mày, nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Hàn muốn nói chuyện gì?”
Anh ta khẽ nhấp một ngụm nước, nhìn tôi rồi híp mắt, thoáng mỉm cười: “Nói chuyện của cô và Cố Gia Huy, thế nào?”
Tôi thấy hơi khó hiểu, bèn nói thẳng: “Tôi và anh ấy không quen biết.”
Nhưng anh ta lại mở miệng mà không cần suy nghĩ tẹo nào: “Nói vậy là tôi có thể hẹn hò với cô Đường đúng không?”
Tôi bị anh ta làm giật mình, nhìn anh ta, cảm thấy đầu óc của người này có vấn đề..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi