TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Theo phản xạ tôi vội vàng xoay người định ra ngoài, không ngờ giám đốc Lý đang cúi đầu rót rượu cho Cố Gia Huy đã nhìn thấy tôi.

Không để tôi nghĩ nhiều, ông ta lập tức bất mãn nói: “Tôi bảo quản lý của các cô gọi bốn năm cô em đến rồi cơ mà? Sao chỉ có mình cô thế này? Làm cái trò gì thế? Thích chơi luân phiên à?”
Sắc mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, dĩ nhiên là hiểu ông ta có ý gì.

Lúc này tôi đã quên mất mục đích tới đây, vội cúi người nói xin lỗi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng tên giám đốc Lý này đã coi tôi là gái tiếp rượu rồi, xông đến tóm lấy tôi rồi nói: “Thôi bỏ đi, cô đến tiếp tổng giám đốc Cố mấy ly trước đã, tôi sẽ đi gặp quản lý yêu cầu bổ sung thêm người.”

Nói rồi, ông ta lôi tôi lại, đẩy xuống bên cạnh Cố Gia Huy.
Trong đầu tôi lúc này đã rối tung cả lên, vừa ngồi vững thì bất chợt đối diện với ánh mắt thâm trầm của Cố Gia Huy.

Tôi thầm hoảng hốt, vội hé miệng nói: “Tôi tới có công chuyện!”
Anh nhìn tôi, mặt không chút cảm xúc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thiếu tiền à?”
Trái tim tôi hụt một nhịp, trong lòng dấy lên cảm giác đau đớn khó hiểu, vậy là anh cũng nghĩ tôi đi bán thân sao?
“Ừ!” Tôi lên tiếng, sau đó nói tiếp: “Không phải tôi tới kiếm tiền, tôi tới có việc!” Tôi không biết câu này là để cho anh nghe hay là cho chính tôi nghe nữa.
Anh nhíu mày, dường như chẳng hề quan tâm rốt cuộc tôi tới đây làm gì.
Với tình hình này, e rằng giám đốc Lý sẽ không cho tôi có cơ hội nói chuyện với ông ta.

Vậy là tôi dứt khoát đứng dậy định bỏ đi.
Nhưng còn chưa đứng lên thì quản lý hộp đêm đã hớn hở dẫn theo một nhóm cô gái ăn mặc quyến rũ đi vào.

Mấy cô gái xinh đẹp đứng trước bàn rượu, giống như những món ăn đang chờ khách hàng thưởng thức.

“Tôi dẫn người tới cho các sếp rồi đây.

Mấy cô em này đều là những cô em xinh tươi nhất của Quỷ Mị chúng tôi, thích em nào thì cứ chọn thoải mái, các sếp phải chơi vui vẻ, chơi cho thật đã đấy nhé.” Quản lý cười đến nỗi mắt tít lại thành một đường dài.
Giám đốc Lý thấy thắc mắc, bèn đưa mắt nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn quản lý, nói: “Bây giờ cậu mới dẫn người đến cho chúng tôi đấy à?”
Quản lý cười gượng: “Để sếp phải đợi lâu rồi, lát nữa tôi sẽ tặng sếp hai chai rượu ngon, chắc chắn sẽ khiến các sếp vui vẻ.”
Giám đốc Lý nheo mắt nhìn tôi, sau đó tươi cười nhìn Cố Gia Huy nói: “Tổng giám đốc Cố, anh xem có ưng cô nào không?”
Cố Gia Huy còn chẳng buồn ngước mắt lên, lạnh nhạt trả lời: “Không!”
Thấy anh có vẻ không hứng thú, mấy người đàn ông khác chọn đại một cô đến ngồi bên cạnh mình, sau đó đuổi quản lý đi.
Trong phòng bao tiếng hát vang vọng, giám đốc Lý quay ra nhìn tôi, mắt hơi híp lại.

Thấy Cố Gia Huy uống rượu với vẻ mặt thờ ơ, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Ông ta híp mắt nhìn về phía tôi, lên tiếng hỏi: “Người đẹp đi nhầm phòng à?”
Tôi vốn định rời đi nhưng lúc này bỗng nhiên lại thay đổi ý định, vội nói với giám đốc Lý: “Chào giám đốc Lý, tôi là Đường Hoài An, con gái của Đường Quốc Sơn.


Tôi tới để gặp ông, mong ông đừng truy tố ba tôi.

Em trai tôi vẫn đang nằm viện chờ tiền chữa bệnh, hôm đó tại ba tôi quá nóng vội nên mới lỡ tay làm người ta bị thương.”
Nghe tôi nói xong, vẻ mặt giám đốc Lý chợt biến sắc, tỏ ra lúng túng.

Sau đấy ông ta bỗng đẩy mạnh tôi xuống đất, nổi nóng với tôi: “Luyên thuyên cái gì thế, cái cô này, muốn lừa tiền thì đi chỗ khác, đừng có ở đây chọc tôi nổi điên.”
Mấy người đàn ông ở bên thấy to tiếng cũng nhìn sang, trong đó có một người đàn ông điển trai, thái độ dễ gần, hỏi giám đốc Lý: “Có chuyện gì thế?”
Giám đốc Lý có vẻ rất luống cuống, đáp lại người đàn ông kia: “Tổng giám đốc Lục, anh cứ yên tâm chơi đi, cái cô này vừa nhìn là biết lừa đảo rồi, để tôi xử lý cho.”
Tổng giám đốc Lục?
….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi