Nhìn anh, tôi có một loại xúc động muốn chết.
Ánh mắt của người đàn ông này dường như có thể giết người: “Đường Hoài An, tốt nhất là cô nên giải thích đi.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, tôi có một loại ảo giác nếu như không phải pháp luật cho phép, có lẽ là lúc này anh đã bóp chết tôi rồi.
Tôi đột nhiên thấy hối hận rằng tại sao hôm qua tôi lại mở cửa cho anh vào, nếu như tôi nói quần áo là do anh tự thay, anh có tin không?
Trong nhà không có camera, tôi căn bản không thể giải thích rõ ràng.
Trong ánh mắt giết người của anh, tôi vẫn thuật lại chuyện ngày hôm qua cho anh nghe một cách cặn kẽ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt anh tái xanh, khí tràng trên người gần như có thể đóng băng cả căn phòng.
Tôi khóc không ra nước mắt: “Cố Gia Huy, tối qua thật sự là do anh.”
“Đủ rồi!” Anh mở miệng đánh gãy lời tôi, lạnh lùng nhìn tôi rồi nói: “Giữ miệng mình cho kín vào.”
Sau đó liền xoay người đi khỏi.
“Rầm!” Trước khi đi còn đập cửa nhà tôi làm một cái rầm thật to, tôi nhất thời im lặng, nếu biết vậy thì ngày hôm qua có chết cũng sẽ không cho anh thay đồ, để anh ở trần cũng không thể để anh mặc đồ của tôi.
Trần Minh Nhật chết thì vẫn còn đang cười trên nỗi đau của người khác, cười không thèm che giấu chút nào, tôi mở cửa nhìn cậu ta nằm ôm bụng cười dưới đất, cười đến nỗi cơ mặt vặn vẹo, tôi nói: “Cậu cứ tiếp tục cười nữa đi, Cố Gia Huy chắc chắn sẽ tìm người đến đây dạy cậu cách làm người như thế nào.”
Cậu ta nín cười, ôm bụng nói: “Được rồi, tôi đi ngay đây.”
Nhìn cậu ta rời đi, đầu óc tôi càng đau hơn.
Một ngày tốt đẹp lại bị hủy diệt như thế, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi bôi thuốc, vết thương trên mặt khép lại gần hết rồi, nhưng dù sao vẫn là ở trên mặt, để lại sẹo hơi rõ, tôi đeo khẩu trang rồi mới đi ra ngoài.
Mới đến công ty vừa ngồi xuống, tôi liền phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc không bình thường, tôi bỗng chốc không biết có chuyện gì xảy ra nên chỉ đành giữ im lặng, tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng chưa đến năm phút, sau khi Lưu Thanh Tâm bước ra khỏi phòng làm việc của Lục Tuấn Kiệt với cặp mắt đỏ bừng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, trong tay chị ta còn cầm một sấp tài liệu.
Lúc nhìn thấy tôi lại cắn chặt môi, dường như là có oán khí vô cùng lớn.
Tôi chỉ thản nhiên nhìn chị ta, sau đó cúi đầu làm chuyện của mình.
Không bao lâu sau, trợ lý Lục Tuấn Kiệt liền đến thông báo với mọi người trong bộ phận, nói là Lưu Thanh Tâm bị điều đến công ty chi nhánh, chủ quản mới của bộ phận được đổi thành một ông chú trung niên.
Mấy chuyện công sở luôn thay đổi khôn lường, trong phòng làm việc có mấy người nhỏ giọng bàn tán tại sao Lưu Thanh Tâm đột ngột bị đều đi, thỉnh thoảng có người ném ánh mắt về phía tôi.
Tôi không quan tâm, cúi đầu bận việc của mình.
Giữa trưa, Lục Tuấn Kiệt gọi tôi vào phòng làm việc của anh ta, là Lâm Khánh Ngân đưa bữa trưa tới.
Bởi vì buổi tối tôi ngủ không ngon, ăn được mấy muỗng liền tạm biệt bọn họ rồi chuẩn bị về văn phòng nghỉ ngơi một hồi.
Đang là giờ nghỉ trưa nên trong văn phòng không có ai, rất yên tĩnh, thích hợp để ngủ trưa.
Nhưng mà không khéo lại chạm mặt Lưu Thanh Tâm đang thu dọn đồ đạc, tôi có chút bất ngờ, sau đó liền dứt khoát trở về chỗ ngồi của mình rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Đường Hoài An.” Lưu Thanh Tâm lên tiếng, ôm đống đồ đã dọn xong xuôi đứng bên cạnh tôi, trong giọng nói đầy oán khí và bất mãn: “Tại sao, cũng bởi vì tôi nói xấu cô trong nhà vệ sinh, cô lại lấy công báo thù tư, cô xúi tổng giám đốc Lục điều tôi đi? Là đồng nghiệp với nhau, tôi không ngờ cô lại ác độc như thế, cho dù tôi có không tốt thì trong công việc tôi tự nhận là mình rất tán dương cô.”
Tôi ôm gối ôm, biết rằng có một số việc nếu như mình không nói thì e rằng giấc ngủ trưa này của tôi sẽ không có cách nào ngủ tiếp.
Tôi nhìn chị ta, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Chị bị điều đi không phải là ý của tôi.
Thứ nhất, tôi không có bản lĩnh này, thứ hai, tôi sẽ không làm loại chuyện này, sau khi công trình Tinh Diệu xảy ra chuyện, tổng giám đốc Lục đã kêu tôi kiểm tra lại tư liệu công trình vào mấy năm trước, kêu tôi báo cáo vấn đề mà mình phát hiện cho anh ta biết.
Đây là công việc của tôi, tôi không cảm thấy mình lấy chuyện công báo thù tư, nếu như cô khăng khăng muốn tìm nguyên nhân, vậy có phải cô nên tự xem lại chính mình không? Những tài liệu mà cô đã xét duyệt có bao nhiêu thứ là không hợp lệ, trong lòng cô biết rất rõ ràng.
Tổng giám đốc Lục không đuổi việc cô, ít nhất cô cũng nên thấy may mắn đi.”.