TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Nói xong, anh ta nhìn Cố Gia Huy, ý hỏi anh có muốn ngủ cùng, nhưng Cố Gia Huy chỉ cho anh ta ánh mắt lạnh lùng, anh ta thấy vậy, dứt khoát ngậm miệng đi thẳng.

Hàn Trung Kiên uống xong thuốc tiêu viêm liền ngủ, căn hộ chỉ có một phòng, bị anh ta ngủ mất, Cố Gia Huy lại hầu như không có ý muốn đi.

Chần chờ một lát, tôi nhìn anh nói: “Nhà hết phòng rồi, nếu không thì anh…” Lời chưa nói xong.

Anh đã trực tiếp nói: “Anh ngủ sofa.



Nói xong, anh đi thẳng ra phòng khách.

Tôi…
Mấu chốt là anh ngủ sofa, vậy tôi ngủ đâu?
Hết cách, tôi chỉ đành ngồi bên giường, chuẩn bị thức trắng cả đêm.

Nhưng không bao lâu sau, Cố Gia Huy lại vào, thân thể đàn ông cao lớn thon dài đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt đen thẳm nhìn tôi, nhìn đến mức tôi phát hoảng.

Tôi không nhịn được mở miệng: “Sao vậy?”
“Ra ngoài!” Anh mở miệng, giọng trầm thấp đáng sợ, nghe như rất tức giận.

Tôi mím môi: “Tôi ở đây trông chừng anh ấy, anh ngủ đi!”
Sắc mặt anh càng thêm âm trầm: “Đường Hoài An, cô có thể tiếp tục trông anh ta, tôi cũng không ngại khiến anh ta ngày mai không tỉnh dậy được.


Lời này mang theo chút hương vị máu tanh.

Trong lòng tôi lộp bộp, nhìn anh, có chút tức giận: “Cố Gia Huy, anh bệnh à?”

Cơn giận không biết từ đâu tới, thực sự khiến người ta cạn lời.

Anh như không ngại phiền, lại nói: “Ra ngoài ngủ trên sofa, đừng ép tôi giết chết anh ta.

” Lúc nói chuyện, anh đi về phía giường.

Loại người như Cố Gia Huy, nói được, thì làm được.

Tôi lập tức đứng dậy, nhìn anh nói: “Anh đừng động vào anh ấy, tôi ra ngoài ngủ.


Nói rồi, tôi kéo anh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại, trong lòng nghẹn uất, tôi trực tiếp bò lên sofa ngủ, lười quản anh.

Nhà có chút chỗ như vậy, phòng ngủ bị Hàn Trung Kiên chiếm, sofa thì tôi nằm, anh đương nhiên không có chỗ đi, vốn tưởng anh sẽ rời đi, nhưng không nghĩ tới anh lại trực tiếp nằm cạnh tôi.

Cảm thấy sofa lún xuống, tôi quay đầu, đối diện với khuôn mặt phóng to của anh, trợn to mắt: “Cố Gia Huy, anh làm gì?”
Sofa chỉ có chút xíu chỗ, anh còn chen?
Anh lười biếng nhìn tôi một cái, mở miệng: “Câm miệng, ngủ.



Tôi?
Đây là địa bàn của tôi, anh lấy đâu ra phách lối?
Sofa không lớn, một người ngủ còn khó, chen hai người lại càng khó, toàn thân anh hầu như dán sát vào tôi, nếu là trước đây, tôi có lẽ cảm thấy như vậy rất lãng mạn, nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.

Tôi không dám nhúc nhích, sợ đụng phải nơi không nên đụng, đại khái là vì giày vò cả đêm, dù chen chúc, nhưng tôi quá mệt, không bao lâu sau ngủ thiếp đi.

Hôm sau.

Tôi bị Cố Gia Huy không an phận đánh thức, lúc phát hiện anh đặt trước ngực tôi, toàn thân tôi đều không ổn, gần như bất giác đá sang một cú.

“Shhh!” Bên tai truyền tới tiếng rít đau đớn của anh, sau đó toàn thân anh lăn xuống đất, có chút thê thảm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi