TÌNH SÓI CHI DAO

Nhiên Kỳ cùng Duệ Tú vừa vặn về đến khách điếm, liền lên giang phòng thu thập đồ đạt, rời khỏi nơi địa phương.

Họ không thể ở lại, vì sáng mai không chừng sẽ có quan binh đến tra hỏi.

Hai người các nàng ly khai khách điếm khi bầu trời còn một mảnh đen kịt.

Nhiên Kỳ cùng Duệ Tú đi theo đường bờ rừng để đến thôn trấn khác không xa nơi này.

Trên đường đi, Duệ Tú không ít lần vấp phải đá nhỏ cùng gốc cây bên đường. Dù nàng đã khắm mệt nhưng không muốn Nhiên Kỳ biết. Nàng sợ chính mình làm Nhiên Kỳ lo lắng. Cùng lộ trình hai người cũng không thể chậm trễ, nên đã tự quyết chính mình giữ im lặng,cố gắng đi theo người phía trước.

Nhiên Kỳ cảm nhận cả hai đã rời khỏi trấn Vĩnh An khá xa, nên giảm chậm cước bộ, không đi quá nhanh nữa. Nàng không thể sử kinh linh hệ, hay bất kể phát lực nào nơi này, thứ nhất vừa rồi đã dùng toàn bộ hệ linh công lên người tên đầu lĩnh cấp hắn chết, thứ hai là nơi này không giống linh giới, dù sử dụng được năng lực hệ linh, nhưng ít nhiều sẽ hạn chế công dụng sức mạnh của nó.Thế nên ở nơi đây, nàng không nhất thiết dùng nhiều đến linh khí hệ, vì không chừng sử dụng lại giống lúc này, không còn sức mạnh, linh lực đều tiêu tan.

Nhiên Kỳ cùng Duệ Tú cả hai chọn mỗi người cổ thụ cây, dừng chân nghỉ ngơi.

Vì quá nhìu chuyện xảy ra, khiến Duệ Tú mệt mỏi bất giác ngủ thiếp đi.

Nhiên Kỳ ngồi cách nàng không xa, tiến gần ngồi bên cạnh nàng. Nhiên Kỳ nhìn Duệ Tú dựa vào thân cây ngủ thiếp, gương mặt trắng nỏn vẫn còn có chút xưng, lòng ngực cảm giác đau nhói, tay khẽ chạm gương mặt nàng nói nhỏ.

" Ta thật vô dụng..."

" Nếu.. không vì ta...nhất định nàng sẽ không đến.."

Lời còn chưa dứt, tay cảm nhận được nước ấm thấm ướt tay mình, nghĩ " Là đang khóc sao..".

Trong cơn mệt mỏi, Duệ Tú nghe được lời của Nhiên Kỳ. Nàng biết Nhiên Kỳ cùng mình có chung cảm giác,chỉ là.

Nhiên Kỳ trong mọi lúc, đều luôn luôn bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, lo lắng, quan tâm nàng rất nhìu. Dù cho, nàng cùng mình biết nhau không lâu thời gian. Nhưng nàng không xem Nhiên Kỳ là tiểu muội muội đơn thuần nữa. Ngược lại dần đã xem, nàng là người quan trọng đối với chính mình.

Phong Kỳ đưa tay lên mi mắt nàng lâu đi giọt nước ấm, chậm rãi bên tai nàng nói.

" Bảo bối.. Ngoan..nàng đừng khóc... "

" Ta Triệu Nhiên Kỳ, hứa sẽ không ly khai khỏi nàng, hảo hảo bồi bên cạnh. Không để nàng thêm chịu ủy uất, sẽ không đâu..".

NhiênKỳ nói xong đặt lên trán Duệ Tú nụ hôn, cho nàng cảm giác an toàn khi có mình bên cạnh.

Duệ Tú không khóc nữa thay vào đó là tiếng hít thở đều đều của nàng.

NhiênKỳ đặc nàng vào lòng ngực mình, nàng luồn tay qua cổ và chân bế bỗng Duệ Tú. Nàng nãy mình, hất nhẹ tạo cái tư thế, sau đứng vững người. Trên tay bế Duệ Tú còn đang ngủ say, tiêu soái nghênh bước phía trước.

Từng động tác của Nhiên Kỳ tuy rất nhanh nhưng cực nhẹ nhàng. Nàng là sợ người trong lòng tỉnh giấc, nên mọi thứ đều cẩn thận. Nàng cứ thế mà đi cho đến khi người trong lòng tỉnh giấc, gương mặt đáng yêu người nọ bắt đầu đỏ, sau ra sức giãy dụa không cho nàng tiếp tục bế tiếp.

Duệ Tú đang bị Nhiên Kỳ bế mang đi trên đường, dù rằng không có ai, nhưng tư thế này của các nàng thật quỷ dị đến nỗi nàng thật muốn kiếm một cái lỗ để chui vào a.

Duệ Tú bắt đầu không hợp tác cùng Phong Kỳ tư thế lãng mạn tiêu soái mà đi, nàng ấy bắt đầu ra sức giãy dụa trong lòng Nhiên Kỳ, để nàng có thể hiểu ý, thả mình xuống đất.

Không quan tâm đến việc Duệ Tú có ra sức giãy dụa bao nhiêu, Nhiên Kỳ vẫn một mực đứng vững, giữ chặt tay, tư thế cẩn thận không làm cả hai té ngã.

Càng giử, khoản trống giữa hai người các nàng càng gần hơn. Gần đến nỗi, Duệ Tú có thể cảm nhận được mùi hương trên người Nhiên Kỳ ra sao. Suy nghĩ thơm mát của nàng khiến trái bé bỏng, chóc lát gia tăng nhịp đập. Biến cả gương mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, không thể làm gì chỉ biết ngừng việc giãy dụa của mình, ngượng ngùng trong lòng nàng mà an tỉnh.

Nhiên Kỳ đắc ý cười vui vẻ, nàng hiện có được tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn an phận trong lòng, nghĩ sẽ thưởng Duệ Tú chút ngọt ngào nên.

*chụt*

Nhiên Kỳ cuối đầu hướng môi Duệ Tú khẽ chạm hôn. Không hiểu sao vừa chạm lại có cảm giác thích thú như vậy, cả hai không tài nào tách nhau ra được. Cứ thế hai người hôn nhau cho đến hô hấp khó khăn mới chịu chấm dứt.

Nhiên Kỳ nhìn sắc mặt Duệ Tú không khỏi bậc cười. Nàng hết lần này đến lần khác đều bị chính mình trêu chọc.

Vì Nhiên Kỳ mãi cười không ngừng, nên đã chọc cho Duệ Tú nàng tức giận lần nữa tiếp tục giãy dụa, quyết tâm không để Nhiên Kỳ tiếp tục thoải mãn đắc ý.

Duệ Tú không ngờ bị Nhiên Kỳ như vậy hôn môi. Vừa rồi bị nàng như vậy khi dể, xấu hổ chẳng dám nói sao, dù là một chút cũng không thể!.

Nhớ đến cả hai vẫn chưa định sẽ đến địa phương nào. Nên đành phá vỡ không khí hỏi Nhiên Kỳ nơi

" Chúng ta sẽ đến nơi địa phương nào tiếp theo!?"

Nhưng là vừa mới ngẩn đầu nhìn. Nhiên Kỳ nàng ấy, đã cấp nàng nụ hôn chết người!

Dù tuổi Nhiên Kỳ nhỏ hơn nàng nhưng những động tác quá mức điêu luyện đi rồi a~. Nhiên Kỳ hôn thật sự giỏi, khiến cả người nàng trong phúc chốc trở nên mềm nhũn,vô lực chẳng còn nhớ khi nãy nàng đã nói chuyện gì.

Duệ Tú bỗng nghe tiếng cười đặc biệt vang lên của người nọ, biết được đó không ai khác chính là nàng!.

Nhiên Kỳ càng cười cáng sản khoái, khiến Duệ Tú khó chịu, thẹn quá hoá giận, dùng sức lực cuối cùng của mình trốn thoát khỏi tay y.

Duệ Tú không biết rằng, khi cô dùng sức giãy khỏi Nhiên Kỳ, vô tình làm trật đi cổ tay cô. Khiến Nhiên Kỳ đau đến thân mồ hôi lạnh tuông ra.

Dù rất đau, nhưng Nhiên Kỳ cố giữ cả hai không phải ngã. Thế nhưng, các nàng không thể tránh khỏi ý trời.

Do cả hai bám xác vào nhau, nên khi Nhiên Kỳ bước đệm phía trước, vô tình khiến cả hai cùng ngã xuống một hang sâu.

Duệ Tú cả người đều được Nhiên Kỳ bao lấy, nên hầu như tiếp đất, nàng không có chút thương tổn nào.

Còn về phần Nhiên Kỳ.. Lúc rơi,do để mình làm đệm an toàn cho Duệ Tú, khi xuống đấy hang lưng trực tiếp hẳn cùng mặt đất thân mật. Tạo cú va chạm mạnh động đến phổi đằng sau, khi tiếp đất, chính nàng an toàn, còn bản thân luôn ho liên tục không ngừng. Ho đến độ, phun cả ngụm máu trên đất tay vẫn luôn ôm chặt Duệ Tú bảo hộ nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi