TÌNH SÓI CHI DAO

" Ngaooo!!! Grừuu!! "

" ha- Đích thị ngươi là yêu! Lần này ta liền thay trời hành đạo! Xem đây! "- La khương vung kiếm hướng nàng tấn công.

Nhược Hàn cả khinh được thú nhân che chắn, nhất thời quên đi phản ứng nên làm gì.

" Hàn! Nhìn ta, nàng không được ra khỏi ma phát! Bất luận thế nào, cũng không thể! Hiểu chưa! " - Nhiên Kỳ nói với nàng, nhận được cái gật đầu liền chạy phía trái tránh đi đường kiếm.

Lưỡi kiếm *xoẹt* cái ở cánh tay nàng cắt đứt mảnh. Nhưng đối vòng tròn là vô cùng vô biện pháp.

Nhược Hàn nghe lời trong kết ấn Nhiên Kỳ tạo ra, nhìn nhưng không động, nàng biết người kia chính là nàng!

Lúc đầu nàng nghĩ mình sẽ giải cứu Nhiên Kỳ cùng nhau rời khỏi, không nghĩ đến tài nghệ nam nhân này lại muốn hơn nàng rất rất nhiều. Có thể đã thương được người trên đời chỉ có một người là sư phụ,nay có thêm cái nam nhân lợi hại công phu, thật khó trách vì sao lúc ấy lại câm ghét Nhiên Kỳ nàng đến vậy.

Một người một thú cư nhiên phá nát hơn phân nữa khu rừng. Trận chiến kịch liệt kéo dài nhiều giờ, cứ đánh rồi đỡ, hai người thiếu điều như muốn một mất một còn.

" ha- đã ngắm thuốc còn cố sức theo ta giao chiến,ngươi liền hôm nay chết đi! "

" Có chết là ngươi đi -ngaooo grừuuu "

*ầm ầm* *bịch bịch*

...

" hha..cuối cùng..cuối cùng..cũng..kết thúc rồi..hha.."- thở hơi thở kiệt sức.

Trận chiến kết thúc, toàn bộ khu rừng cây cối gãy đôi, nền đất máu me như thật nhiều người chết ở. Nhiên Kỳ ngã sấp ở đất lưu về dạng nữa người nữa thú. Tai và đuôi do tốn nhiều linh khí mà không đủ dùng thu vào. Trần trụi thân mình tiếp xuống, Nhược Hàn thấy tình hình không ổn, liền nhanh chạy sang bắt lấy y. Phải nói La Khương là một đối thủ rất mạnh, có đan, nội công, bí thuật, cấm thuật..chỉ là so với Kỳ hắn còn tốn không biết dịch chuyển thuật mà thôi.

" Thần Thần tỉnh tỉnh, nàng sao vậy Th-..."

Nhiên Kỳ chỉ nghe đến đây cơ thể đã hoàn toàn mất đi tri giác.

Nhược Hàn mang cái y phục trên người cởi bớt, che chắn Nhiên Kỳ, kiềm chế tay đau cõng nàng trên vai một đường đi đến lâu khách gần đó.

Nhược Hàn lao vào đầu tiên là mang bạc trong người toàn bộ phóng tất cả cho lão bản, xong liền nhanh đi tầng trên tự mình tìm phòng trống.

" Thần, nàng sao rồi..Ta giúp nàng thay cái y phục nhé.."

Nhiên Kỳ vốn không có tỉnh lại, Nhược Hàn giúp nàng kêu người mang mộc dũng cùng cấp xiêm y mặc nam tử. Về bạc lão bản các ông do nhận quá nhiều nên khi nàng gọi ông đã trả lại,chỉ lấy phần của mình.

...

vài ngày sau..

Thông tin đế vương nước Lữ bị thích khách gϊếŧ đi làm nỗi sóng bao nhiêu chư hầu. Lữ quốc một đêm như rắn mất đầu, cho cái hoàng nhi nhỏ, 5 tuổi, làm đế vương, Cúc Âm vương hậu đứng sau bảo hộ giúp tiểu vương đế khỏi cái âm mưu của hoàng thúc các nàng. Chiến tranh vì Lữ đế mà kết thúc, Minh triều vì thế thoát khỏi uy hiếp thu quân lui về, thắng lợi vang vẽ..

" Thần nàng ăn đi..cái này...cái này..cả cái này nữa.." - Nhược Hàn gấp từng đôi thức ăn cho Nhiên Kỳ, nhìn nàng lúc ăn đôi tai cùng đui nhỏ phấn khích càng khiến cô sủng nịch tăng thêm.

Nhiên Kỳ khi tỉnh lại tri thức không biết do va chạm lại giống như đứa nhỏ 5tuổi mất rồi. Có nhận biết nàng là ai, nhưng luôn miệng kêu nàng tỷ tỷ..

" Hàn tỷ tỷ món này ăn rất ngon.." - Nhiên Kỳ hiếp mắt đưa thức ăn nơi bát bỏ vào miệng.

" Hảo hảo, ngon liền ăn nhiều, ăn nhiều một chút.." - Nhược Hàn cưng chiều mang Nhiên Kỳ cấp ăn rất no.

...

Thời hạn năm ngày đã qua hơn, nhưng Nhiên Kỳ vẫn chưa về, làm các nàng hết thẩy lo lắng.

" Hoàng tỷ,nàng khi nào quay lại.." - Như Yên cùng mấy nữ nhân đồng dạng câu hướng Lam Băng lại hỏi.

" Nàng bảo với ta 5 ngày, nhưng.."

" Chúng ta có thể đi tìm Kỳ nhi không.."

" Điều này.."

" Trưởng công chúa người chẳng phải nói hiện tại đã hòa bình rồi sao..chúng ta..chúng ta có thể đi tìm nàng.."

" Thôi được, các ngươi thu thập một chút, ta ngày mai mang các ngươi tìm nàng.."

" Được! "

Đồng thanh vang lên, Lam Băng lắc đầu mang theo Như Yên rời khỏi.

..

" Hàn tỷ tỷ, tỷ xem..ta trong thật xấu xí.." - nàng nhìn trong gương trên đỉnh đầu lại có hai tai lông nhỏ, bất mãn thở dài.

" Đâu có, Thần nhi nàng là xinh đẹp nhất. Cái kia..ai chê ngươi, ta liền đem hắn đánh tan mông nhi! " - Nhược Hàn xoa cái đầu y. Thuận tay đùa nghịch chút tai nhỏ, làm người bên dưới mềm nhủn ai oán xoay đầu mắt long lanh nhìn nàng.

" Hàn tỷ khi dễ  ta~ *ư~* "- giọng có chút nghẹn nêu tội danh Nhược Hàn.

" Ngoan ngoan, không khi dễ ngươi, ta cùng nhau ra ngoài mang kẹo đường ăn ngon,được chứ!? " - cười cười bù trừ, lại dụ dỗ người này cái ham ăn đồ vật, liền thấy y sáng mắt muốn nhảy lên ôm chằm nàng mau đi.

" Được được, Hàn tỷ tỷ Thần nhi muốn 5 xâu~ "

" Tiểu ngốc nghếch ăn nhìu lắm sẽ đau răng a~ "

" Không sao ~không sao, răng răng của Kỳ Kỳ là chắc khỏe nhất, tỷ xem~ " - nàng nhe răng mình chứng minh, rằng mình nói không sai. Răng nha vừa đều vừa trắng lại có 4 cây nhỏ nhọn, cười liền trong rất đáng yêu.

" hì- Tiểu ngốc, nàng làm ta say mê thế này, làm sao từ chối nàng đây.."

Thế là tiểu ngốc cùng tỷ tỷ xinh đẹp của nàng lăng tăng qua khắp nơi con ngỏ, mang xâu kẹo mua ăn tất. Nhược Hàn khuyên không được mặc nàng ăn bao nhiêu thì ăn,đến đềm trở về cùng ngủ, sói con quằn quại *huhu* ôm cái miệng đau nhức  không thể ngủ được, ngày sau bị Nhược Hàn lệnh cấm miễn dùng kẹo đường trong 1năm! Sói con đành gạt lệ chấp nhận sự thật đó.

...

Lữ Quốc 3tháng sau...

*híiii*

" Ngao ô~ "

" Có chuyện gì!? " - bên trong kiệu phát ra tiếng nói.

" Bẫm là một tiểu nam hài kì lạ vừa va vào kiệu xe của chúng ta.." - xa phu trả lời.

" Ngao ô~ *hic* đau quá đi~ " -  nam hài bị va vào không đứng ôm chân mình than đau.

Trong kiệu thấy vậy cũng chẳng muốn liên lụy,  kêu xa phu cho hắn một ít ngân lượng rồi rời đi, thì bên kia có thanh âm vang đến.

" Ngốc ngốc có sao không, tự dưng lại ngồi ở đất thế này!? " - Nhược Hàn từ xa chạy đến, vẫn luôn để mắt Nhiên Kỳ,nhưng vừa xoay liền cả người đã chạy đâu mất.

" Hàn tỷ tỷ, Kỳ Kỳ đau~ngao ô~*hic* " - Nhiên Kỳ ăn đau tố giác lời.

" Xe này ngựa trúng ta chân đau lắm.." - vừa nói tay kéo lên phần quần trong rõ thấy một cái bầm xanh to lớn.

" Các người thúc xe kiểu gì vậy, không rõ thấy người sao! "- tức giận Nhược Hàn hét lên.

" Cô nương oan uổng, lão phu là đi rõ chậm, chỉ là vị tiểu hài này xe đang đi chẳng tránh mà va nên mới thế... " - xa phu giải thích.

" Hàn tỷ tỷ, về thôi ngươi đừng nóng, Kỳ Kỳ không sao đâu.. "- cố đẩy mình tránh chân đau bò dậy,an ủi nữ nhân hướng nàng giải thích.

Hàn nghe Nhiên Kỳ không muốn tri tố, cũng không thêm đề gì chỉ là.

" Các người đi đi, chuyện của nàng ta không tri cứ- "

" Vĩnh Thần!? "

" Nhiên Kỳ!? "

" Tướng công!?

" Chủ nhân!! "

Cả bốn từ kiệu xe mang đầu dời ra, liền gặp được chính là không phải nàng, nhưng lại giống nàng một hài tử khoản chừng 5 tuổi dáng vóc.

Cả bốn nhanh phóng ra ngoài, người nhanh nhất muốn ôm Nhiên Kỳ, xém chút nàng làm bị thương.

*grừ*

Tai cùng đui như muốn xù lông hình dạng, mắt lại nhanh đổi sang đỏ trạng thái.

" Mọi người! "- Nhược Hàn thấy tứ đại nữ nhân là các nàng cũng không nói gì thêm,chỉ có phản ứng của Nhiên Kỳ là không đúng.

Nhiên Kỳ nấp ở sau  Nhược Hàn, miệng thì nhe nanh trợn mắt bộ dạng, hướng Duệ Tú đang muốn phóng đến ôm nàng mà ngừng trệ.

" Thần ngoan, các nàng đều là nữ nhân của nàng nha,không phải kẻ thù.." - Nhược Hàn bất đắc dĩ xoa đầu nàng an ủi. Nàng cũng chẳng biết sao lại thế này,nhưng từ khi tỉnh lại Nhiên Kỳ chỉ nhận biết Nhược Hàn là người thân, còn lại ai thì cứ hể đến gần nàng đều như thế.

" Chuyện này là thế nào.." - Lam Băng nhìn ra hành động khác thường của nàng, cũng không muốn dài dòng trực tiếp đem ra hỏi.

" Về khách lâu rồi nói. "

Đơn giản một câu bỏ lại, nàng bế theo Nhiên Kỳ một đoạn,  xong cũng chẳng cần nữa vì vết thương tiểu ngốc đã hồi lành. Mấy cái nữ nhân đi sau các nàng trở về khách điếm. Cũng chẳng quản ánh mắt mọi người cả 6 cùng nhau ở một gian phòng trò chuyện.

Nhược Hàn nhìn Nhiên Kỳ vẫn còn trạng thái kia thì thở dài, mang trong túi có chứa 2-3 cái hồ lô đường lúc nãy mua đến trước mặt cho nàng.

Nhiên Kỳ vừa thấy cái kẹo lô liền vui vẽ hiếp mắt mỉm cười cầm số lô kẹo vào trong gian trong ngoan ngoãn thượng dùng.

Nhược Hàn thấy đã ổn, cũng hướng các nàng bàn tròn ngồi đi.

" Nàng là bị sao!? " - Lam Băng lại hỏi.

" Mất trí ý thức vóc dáng cùng tiểu hài 5tuổi không sai biệt. " -Nhược Hàn nhấp ngụm trà trả lời.

" Tại sao như vậy, còn có hình dạng của nàng!? "

" Ân, là bị thương. Lúc nàng đánh nhau với kẻ thù mà có. "

" Là ai làm, ta lập tức gϊếŧ hắn! " - Lam Băng lữa nóng muốn hơn đập bàn kiên nghị.

" Chết rồi. Nếu hắn còn sống, ta e cả ngươi cũng chẳng là đối thủ! " - Nhược Hàn cười khinh hướng Lam Băng liếc nhìn.

" Ngươi! "

" Được rồi hai vị tỷ tỷ đừng nóng được không. Hiện tại Nhiên Kỳ đã không nhớ chúng ta, các tỷ còn muốn gây nhau đến bao giờ.." - Khả Trân lên tiếng cản ra hai người.

" Trong lúc nàng mất trí ta có hỏi nàng những gì ta chưa biết, thì nàng nói rằng chính mình là người thuộc bộ tộc sói, còn là người sói kế thừa ngai vị. Nàng có phụ thân ghét bỏ nhưng mẫu thân là cái rất sủng nàng, nàng thuộc là dị dạng sói nên từ nhỏ không ai muốn cùng chơi với nàng..."

Những chuyện lúc nhỏ Nhiên Kỳ đều nói cho Nhược Hàn nghe. Nhưng những gì hiện tại rõ ràng, nàng không tài nào nhớ nỗi.

" Giờ thì nàng là cái hài nhi tri thức, ta cũng không muốn nàng về sau căm ghét chuyện ta làm. Chỉ muốn một mình cùng nàng đến hết đời.. "

" Ngươi rõ ràng là ít kỉ! Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi lo cho an nguy của nàng ư? "

" Phải! Là các người hoàng gia thế hệ chuyện, mới khiến nàng nguy hiểm, lại khiến nàng chịu lớn tổn thương thế này!!"

" Ngươi! "

" Hàn Hàn đi ngủ thôi, Kỳ Kỳ buồn ngủ rồi~ " - tay dụi mắt hướng các nàng nháo nói chuyện.

Nhược Hàn cùng các nàng thấy y như vậy cũng không lớn tiếng nữa. Yên phận lui ra cho lão bản tìm vài căn phòng ở đó.

Nhược Hàn một đêm ngủ không trôi. Nàng xoay người đặt tay xoa mặt cô một cái, nghĩ " Thần, ta làm vậy là sai sao.."

Cuối cùng vì mệt mỏi mà thiếp đi. Nhiên Kỳ nghe được thì thầm của nàng, nhưng lời người lớn, nàng nghe không hiểu, đành mang nữ nhân ôm chặt hơn xem như an ủi.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi