TÍNH SƯ

Hai mắt Thạch Tiểu Quang đỏ hoe, cậu ngồi xổm một mình bên cầu Tam Khuê, vừa mới đây thôi, cậu đã đích thân đưa tiễn ân nhân quan trọng nhất đời mình.

Cậu muốn khóc òa lên vì nhớ bà, nhưng nghĩ tới lời bà vừa dặn là không được khóc, không được khóc, đàn ông con trai mà khóc là người ta sẽ cười chê, cho nên cuối cùng cậu vẫn nén lệ trong hốc mắt, cứ ngồi đó lẻ loi một mình.

Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, có ngày nhỏ Tiểu Ngũ Uẩn dạy cậu tập đi, cũng có lần đầu tiên Tiểu Ngũ Uẩn tổ chức sinh nhật cho cậu. Mãi đến khi chàng thanh niên tóc trắng quen thuộc đi tới bên dưới vòm cầu, dừng lại trước mặt cậu và cất tiếng hỏi “Cậu không sao chứ””, bấy giờ Thạch Tiểu Quang mới ủ rũ lắc đầu, đáp là không sao.

Nhưng để ý thấy bên cạnh thanh niên không có bóng dáng cái người mà mình dự liệu, thằng nhỏ ngốc Thạch Tiểu Quang liền lấy làm lạ, hết nhìn chằm chằm Tấn Hành rồi lại ngó dáo dác xung quanh một chốc, thắc mắc hỏi là:

“……Tính sư, sao chỉ có mình anh lại đây? Túy Quân điện hạ đâu…… Ngài ấy vừa mới đi tìm anh mà?”

“……”

Hôm nay sở dĩ Thạch Tiểu Quang tìm được đến đây cũng là nhờ ơn của một vị Túy Quân điện hạ tự dưng tốt bụng đột xuất, cho nên tất nhiên là cậu cực kỳ cảm kích y rồi. Nghe cậu hỏi về người nào đó, chẳng hiểu sao Tấn Hành lại im re mất một lúc. Mà rốt cuộc cậu cả vẫn là một người kín đáo, cho nên hắn liền đáp tỉnh bơ:

“Anh ấy có hơi thẹn thùng nên đã đi tìm một chỗ riêng tư để bình tĩnh lại rồi.”

“Hả? Thẹn thùng? Bình tĩnh lại? Bình tĩnh cái gì cơ?”

Thạch Tiểu Quang hoàn toàn chẳng hiểu lời hắn nói nghĩa là sao. Túy Quân điện hạ xưa nay luôn mặt dày, song hôm nay tự dưng lại khác hẳn ngày thường, còn chạy đi bỏ lại một mình cậu cả. Trông cái bộ dáng ngu ngơ của Thạch Tiểu Quang, Tấn Hành đương nhiên cũng không đi giải thích chuyện phức tạp này với một đứa trẻ ngây thơ làm gì. Mà vì bận tâm đến cảm xúc hiện tại của cậu nên tiếp đó Tấn Hành không vội thúc giục cậu trở về bệnh viện, chỉ cùng cậu ngồi xuống một bên cầu, tán gẫu với nhau câu được câu không.

“Tiểu thị đi rồi, sau này cậu có tính toán gì không?”

“Tôi cũng chưa nghĩ ra…… Chắc là quay lại trường tiếp tục việc học…… Sau khi học xong thì ra ngoài kiếm việc làm, giống như bao người bình thường khác…… Có lẽ sau khi chờ những việc này trôi qua, khi mà những đau đáu trong lòng tôi đã nguôi ngoai, tôi sẽ đi gặp bố mẹ ruột của mình…… Dù sao bọn họ cũng già rồi…… Có rất nhiều chuyện không thể nói rõ là ai đúng ai sai, tôi cũng không thể so đo với họ mãi được…… Ờm, tôi nói vậy nghe có vẻ không chí khí không tính sư……”

“Không đâu, đặt ra được mục tiêu cho bản thân đã là rất tốt rồi, nếu sau này có vấn đề gì thì cậu có thể liên hệ với tôi, Tiểu thị đã nói nếu tôi không giúp đỡ chăm sóc cậu thì dù đã xuống âm ty rồi, cô ấy vẫn sẽ báo mộng cho tôi mỗi ngày.”

Tấn Hành pha trò với thái độ trịnh trọng như thế làm Thạch Tiểu Quang cũng phải bật cười. Sau khi tháo băng gạc, gương mặt cậu thiếu niên lộ ra có vẻ hơi mỏi mệt, cậu nhìn từng chiếc thuyền mái đen xuôi dòng qua cầu, đoạn thành khẩn bảo với Tấn Hành rằng:

“……Tuy có lẽ tôi đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại lần nữa. Thật sự cảm ơn anh, tính sư, thời gian qua anh đã giúp tôi quá nhiều, cũng dạy cho tôi bao điều mà trước kia tôi không biết…… Túy Quân điện hạ cũng thế, dù nhiều người nói nhân phẩm của ngài ấy không tốt…… Là một kẻ xấu xa lập dị đáng ghét, thế nhưng tôi luôn cảm thấy…… Ngài ấy không phải là người hết nước cứu chữa…… Mà ngược lại…… Ngài ấy hẳn là một người có tính cách vô cùng nhạy cảm, rất cần người khác quan tâm và để ý tới mình……”

“……”

Đã là lần thứ hai nghe thấy Thạch Tiểu Quang đánh giá ai kia như vậy, Tấn Hành đơ mặt ngồi bên cạnh lắng nghe, nhất thời cũng chẳng biết nên nói cái gì, lát sau, dường như hắn nhớ tới gì đó, bèn cất tiếng hỏi:

“Tại sao cậu lại khẳng định như vậy? Cậu và anh ấy mới gặp nhau vài lần thôi mà?”

“……Ầy, tôi nói nhỏ với anh nha, anh tuyệt đối đừng kể cho người khác biết đó tính sư……”

“Được.”

“Thật ra tôi cứ cảm thấy Túy Quân điện hạ rất giống một người.”

“Ai cơ?”

“Giống anh trai tôi.”

Tấn Hành bất giác ngẩng đầu lên, nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái, nhưng thằng nhỏ ngốc này còn đang chìm trong hồi ức và cười ngây ngô cho nên chẳng nhận ra, cậu ngắm nhìn cây cầu bên dưới, hoài niệm cảm khái:

“Tôi chưa từng kể với anh là trước đây tôi còn có một người anh trai đúng không…… Quả thật là có đấy, mặc dù anh ấy chắc chắn không phải đại nhân vật lợi hại như Túy Quân điện hạ rồi…… Vả lại khi ấy tôi mới bốn, năm tuổi thôi, nên cũng không nhớ rõ mặt mũi anh tôi cụ thể ra sao…… Hình như vóc người anh ấy dong dỏng cao, có hơi gầy, cũng không thích nói chuyện với tôi lắm, mỗi lần tôi chạy tới gọi anh ơi, anh ấy đều tỏ ra lạnh nhạt…… Có lúc còn đóng sầm cửa làm tôi giật mình nữa…… Ban đầu tôi cảm thấy anh ấy quá là đáng sợ và hung dữ, nhất định là cái đồ siêu xấu xa rồi, thành ra cũng chẳng dám bén mảng lại gần anh ấy bao giờ…… Nhưng đến ngày nọ, bỗng xảy ra một chuyện……”

Lời kể của Thạch Tiểu Quang quả thật không khác gì lời ai kia từng nói với hắn trước đây, Tấn Hành chỉ yên lặng lắng nghe, không hề phát biểu ý kiến gì, mà Thạch Tiểu Quang nói xong thì cũng lặng thinh một hồi. Đoạn, cậu thiếu niên nở nụ cười xót xa, cất lời rằng:

“Hôm ấy hình như là sinh nhật năm tuổi của tôi…… Bố mẹ chuẩn bị bánh ga tô cho tôi từ sớm, còn làm rất nhiều món ăn ngon…… Lúc chúng tôi ăn cơm tối và bánh ga tô thì anh tôi vẫn chưa về nhà…… Tôi bèn hỏi bố mẹ là anh đi đâu vậy, nhưng bọn họ chẳng buồn để ý đến tôi…… Sau đó…… Lúc ấy cũng chẳng biết tôi nghĩ thế nào, có lẽ là vì tâm tính của trẻ con, cho nên đã lén lút giấu một miếng bánh ga tô cho anh ấy…… Thế là sau nửa đêm, lúc tôi nằm trên giường sắp chợp mắt thì chợt nghe thấy tiếng cửa nhà bếp mở, bèn lặng lẽ đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy anh tôi về nhà……”

“……Sau đó thì sao?”

“……Kỳ thật đó là lần đầu tiên tôi cách gần anh ấy như vậy, trông thấy anh trai ngồi cạnh cánh cửa tối thui, một mình ăn cơm thừa canh cặn nguội ngắt, chẳng có ai ở bên cạnh, lòng tôi bỗng dâng trào một cảm giác rất khó chịu…… Tôi đi vào lấy miếng bánh ga tô giấu cạnh gối đưa cho anh ấy…… Bảo với anh ấy là anh ơi, hôm nay là sinh nhật em, anh ấy cầm miếng bánh trong tay rất lâu, mãi chẳng nói gì với tôi…… Rồi một lúc sau, anh ấy mới nói với tôi một câu……”

“Anh ấy nói gì với cậu?”

Tới đây, trong lòng Tấn Hành thật ra đã có dự cảm mơ hồ, bao gồm cả chân tướng vì sao lúc trước người nào đó lại đi cứu gia đình họ Thạch, hắn cũng đã vạch trần được một góc nho nhỏ rồi. Nhưng tất nhiên Thạch Tiểu Quang không biết điều ấy, chỉ xem đây như một chuyện nhỏ từ nhiều năm về trước, cậu nở nụ cười vui vẻ và hoài niệm:

“Anh ấy nói với tôi…… Cảm ơn em, cũng chúc em sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi, Tiểu Quang.”

……

Cuộc đối thoại với Thạch Tiểu Quang tới đây cũng kết thúc, Tấn Hành ủy thác Triệu thị chờ ở cạnh bãi bồi sông đưa cậu rời khỏi cầu Tam Khuê, sau đó còn tiễn cậu một đoạn đường xa đến tận khu chợ đêm hôm nào cũng họp đến khuya khoắt.

Những phụ nữ chèo thuyền kiếm sống gần sông ngày nào cũng bán mấy món như bánh trôi, kẹo hạt sen, củ ấu, mùi vị của vùng sông nước phương Nam dường như đều dung nhập vào trong mỗi chén canh ngọt lành nơi đây, mãi không tiêu tan, si mê chẳng dứt.

Bản thân Tấn Hành không thích mấy món ngọt lắm, song hiển nhiên điều đó không ảnh hưởng đến sở thích của một người nào đó chưa bao giờ nói với ai là mình thích ăn cái gì.

Tấn Hành nhớ hiện giờ đầu lưỡi y vẫn chưa ăn được đồ quá khó cắn, thế nên lúc đi dọc đường bờ sông, hắn cố ý dừng lại mua một chén canh nóng rồi nhanh chóng quay trở về dưới chân cầu.

Từ đằng xa, Tấn Hành trông thấy bóng lưng Túy Quân điện hạ đang ngồi một mình bên bờ sông, ngoan ngoãn chờ hắn trở về. Hắn đi tới ngồi xuống sát bên cạnh y, đặt chén canh ngọt ngào ấm áp kia vào trong tay y.

“Hơi nóng đấy, anh ủ ấm tay trước đi.”

Đôi mắt Tần Giao lấp lóe sắc xám đáng sợ, vẻ mặt cũng hơi u ám, y không trực tiếp đáp lại Tấn Hành mà chỉ nhìn chăm chú chén canh ấm nóng trong tay suốt một hồi.

Rõ ràng lúc trước Tần Giao còn không muốn cho người ta thấy mặt mình hiện tại, mãi đến khi nhiệt độ của chén canh nhỏ này từ từ ủ ấm bàn tay lạnh lẽo đến phát run của y, y mới tháo tấm mạng xám che mặt ra, để cho thanh niên tóc trắng thấy rõ nửa gương mặt tuy đã khôi phục đôi chút nhưng vẫn còn có một ít vết sẹo rụng vảy.

“Xấu không?”

“Không xấu, chẳng qua anh đang bị ốm thôi, mấy thứ này đều là bình thường.”

“Nhưng anh còn chẳng có tim, nếu như không tìm về được thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biến thành loại quái vật giống như Đăng Tâm nói.”

“Cứ từ từ tìm, anh có phải quái vật hay không, chỉ cần chính anh biết rõ, người hiểu anh cũng biết rõ, thế là được rồi.”

Hắn dường như có thiên phú dù trả lời câu hỏi nào cũng cho người ta cảm giác hết sức thành tâm, ít nhất sau khi Tần Giao nghe được lời an ủi chân thành của hắn, tâm trạng u ám mấy ngày qua quả thực đã tốt lên rất nhiều.

Khốn nỗi cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo tận sâu trong đáy lòng vẫn bủa vây lấy y, cho dù y thật sự rất muốn lại gần Tấn Hành mà mình nhung nhớ, hôn nhẹ hắn hay chạm khẽ vào hắn thôi cũng được, thế nhưng cuối cùng điều y có thể làm được chỉ là kiềm chế không để bản thân nói ra những lời độc ác cuồng loạn, phá hỏng bầu không khí vất vả lắm mới dịu lại giữa hai người.

Y ngồi mềm nhũn bên cạnh Tấn Hành, tựa như một con rắn bị lừa đến dưới ánh mặt trời ấm áp, được sưởi ấm đến nỗi chẳng mở mắt ra nổi. Cậu cả hiếm khi mới hưởng thụ cảm giác mợ nhà mình ngoan ngoãn thì sẽ tốt đẹp nhường nào, hắn còn chưa kịp gợi mở đề tài nào đó lành mạnh và tích cực đối với cả hai thì đột nhiên, hắn nghe thấy người yêu mình buồn bực nhoẻn miệng lên, nói bằng giọng điệu sởn cả gai ốc:

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ băm vằn lão già Đăng Tâm kia ra làm tám mảnh, sau đó ném ra ngoài cho chó ăn.”

Tấn Hành: “……”

Nhận thấy lúc nói ra cái câu máu me kinh dị này, trông Tần Giao có vẻ không hề đùa giỡn, Tấn Hành đang định sửa chữa tư tưởng sai lệch của y cơ mà trước khi mở miệng, hắn vẫn suy nghĩ cho vấn đề gia đình hài hòa của hai người, thế là đành nói trái lương tâm “Ừ, sớm muộn gì cũng bắt được lão ta thôi, đến lúc đó khỏi cần nương tay gì sất.”

Tần Giao vốn còn đang buồn phiền vừa chưa lấy lại được trái tim, nhưng nghe Tấn Hành chủ động tán đồng mình như thế, y liền ngạc nhiên ngước mắt lên, lát sau, hai kẻ im lặng nhìn nhau đăm đăm này mới kề sát lại gần bên nhau, nhân lúc dưới vòm cầu không có ai để mà thủ thỉ tâm tình.

“Hai hôm trước em nhảy xuống sông rồi về bị cảm đúng không? Đã khoẻ lại chưa?”

“Hử? Ai nói cho anh biết?”

“Em nghĩ thằng nhóc Trương Trường Thanh kia trông đáng tin lắm sao?”

“……Tiểu Túy Chủ kia tên là Trương Trường Thanh à?”

“Ừ, sao thế? Tên này là hồi trước bố nó nhờ anh đặt cho đấy.”

Nghe Tần Giao nói vậy, Tấn Hành thoáng khựng lại, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra là việc này có chỗ nào kỳ lạ. Hắn bèn cau mày lắc đầu, quay trở lại đề tài ban nãy:

“Em đã khỏi rồi, hôm đó vừa rời khỏi cảnh trong cửa thì tự dưng khỏi hẳn, em cũng không biết là sao, có lẽ là liên quan đến món đồ mà Tấn Thục để trong đó…… Em nghĩ lời nhắn của Tần thị cũng là có ý này……”

“Có phải lão già Tổ Long kia nói xấu về anh với em không?”

“……Không có đâu.”

“Thật không?”

“……Thật, ông ấy nói anh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, luôn ngoan ngoãn nghe lời người lớn, mặc dù về sau lầm đường lạc lối nhất thời nhưng vẫn rất có tiền đồ, bảo em sau này phải đối tối với anh, đừng tùy tiện cãi nhau với anh, có chuyện gì thì từ từ nói, chờ sau này chúng ta hợp lực đưa bọn họ ra khỏi Cửa rồi, ông ấy sẽ trả lại sừng rồng cho anh, giúp anh hóa rồng.”

Cậu cả trưng bản mặt thỏ ngây thơ vô tội ra mà nói dối không chớp mắt, lão tổ tông Tần gia nếu biết hắn bóp méo thay đổi hết lời mình nói thì chắc sẽ tức điên lên mất, thế nhưng đêm nay Túy Quân điện hạ đã hoàn toàn bị tẩy não rồi, được hắn dỗ dành ngon ngọt đến nỗi đâu còn biết trời trăng gì nữa đâu. Y nhếch miệng cười châm chọc, sau đó ung dung nói:

“Ồ? Lão ta cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi à…… Cái lão già hợm hĩnh tự phụ kia ngay cả tiếng người cũng không hiểu được, anh còn tưởng lão sẽ bảo em thẳng tay đánh anh đến khi nào chịu phục mới thôi chứ……”

Tấn Hành: “……”

Có lúc sự ngầm hiểu giữa tổ tiên với con cháu đúng là khó giải thích, Tấn Hành thật lòng thấy bất ngờ khi quan hệ giữa Tần Giao và Tổ Long gay gắt thế mà hai cụ cháu lại có cảm ứng tâm linh như vậy. Nhưng Tần Giao mà biết Tổ Long nói y hệt như vậy thì nhất định sẽ không chịu cùng hắn vào cánh cửa thứ nhất để tìm kiếm mấy lão tổ tông đâu, cho nên Tấn Hành bèn nghĩ cách lảng tránh đề tài này đi, nói với Tần Giao về việc chính mà hai người sắp phải đối mặt.

“Thời gian tiếp theo anh không ở Túy Giới, Đăng Tâm và Mi Lang có khả năng sẽ trở lại bất cứ lúc nào. Trương Trường Thanh dù sao vẫn còn nhỏ, phải qua mấy năm nữa anh mới hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm được, nếu anh sớm lấy được chân long thân thì cũng chẳng cần lo lắng đề phòng suốt ngày nữa, chỉ sợ là có vài tên sâu mọt ô hợp gây phiền phức cho anh thôi…… Cho nên sừng rồng trong tay Tổ Long rất quan trọng đối với anh, chiếc chìa khóa này cũng là ngày trước Trương Phụng Thanh đưa cho anh, nhưng nói thật bao năm qua anh vẫn chẳng nhìn ra nó có chỗ nào khác chìa khóa cửa thông thường, có lẽ chỉ khi chạm vào cánh cửa trong tay em thì mới có tác dụng chăng……”

Dứt lời, Tần Giao bèn ném chiếc chìa khóa đồng thau có vẻ bình thường kia cho Tấn Hành, Tấn Hành yên lặng quan sát nó thật kỹ, trông thấy văn tự quen mắt trên chìa khóa, hắn liền cau mày bảo:

“Trên đây hình như có một chữ.”

“Chữ gì?”

“Diêu, ý nghĩa tức là con gái của Đào Thụ, đồng thời cũng là dòng họ của nữ quân đầu tiên của Tam Thân quốc cổ đại.”

Lúc nói lời này, Tấn Hành cũng lấy “Cửa” ra để thử nghiệm, hắn ném cửa và chìa khóa trong tay vào trong dòng sông tối đen như mực, một tiếng rồng ngâm đáng sợ cất lên, cánh cửa phát sáng lơ lửng trên mặt sông vẫn không hề lay chuyển, Tần Giao đăm chiêu nhìn chăm chú cảnh tượng ấy, sau khi Tấn Hành triệu hồi cánh cửa trở về trong tay mình, y bèn nói:

“Xem ra chiếc chìa khóa này chỉ mở được cánh cửa Diêu thị mà em nói chứ với những cửa khác thì không?”

“Phải, nơi đầu tiên mà chúng ta tiến vào hẳn là Tam Thân quốc – khởi nguyên của Diêu thị trong truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng dân cư nơi đó đều có một đầu ba thân, giỏi sai khiến mãnh thú. Cơ mà đêm hôm ấy em nhìn thấy phía sau voi trắng không chỉ có một lối vào mà hình như là ba, cho nên cánh cửa thứ nhất này hẳn là không chỉ cần hai chúng ta đi vào mà nhất định phải mang theo một người hiểu rõ việc này và có thể hỗ trợ chúng ta……”

Tấn Hành còn chưa nói hết câu, Tần Giao ngồi bên cạnh hắn bỗng dưng cười rõ là quái gở, làm Tấn Hành cũng tỏ ra lúng túng, chậm rãi giải thích với y là:

“Lúc trước anh ấy hoàn toàn không biết anh là ai, cũng không hề giúp em gạt anh.”

“Nhưng sao anh nhớ hắn ta còn từng mắng anh cơ mà? Mắng anh thế nào ấy nhỉ? Đồ thần kinh đồng bóng? Ồ, thảo nào lần trước hắn tới nhà, anh cứ thấy không vừa mắt, thì ra là vì vậy.”

“……”

“……Thế cứ để hắn ta đi cùng đi, không sao đâu, vừa khéo để mọi người làm quen một lần nữa.”

“……Vậy anh không được bắt nạt anh ấy đâu đấy.”

“Anh là hồng thuỷ mãnh thú chắc? Sao anh lại muốn bắt nạt bạn thân của em chứ? Hơn nữa hắn to như con khỉ đột thế kia, anh bắt nạt hắn kiểu gì?”

Tấn Hành: “……”

Dù y cứ luôn nói sẽ không bắt nạt người ta nhưng miệng thì đã bắt đầu tiến hành công kích nhân thân theo cách ấu trĩ nhất, Tấn Hành rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc trước dù chưa vạch trần thân phận nhưng y và Liêu Phi Vân cứ có vẻ không hợp nhau lắm rồi. Đến ngày mốt, nhân lúc mọi người đều rảnh rỗi, hắn bèn tụ họp tất cả lại cùng nhau.

Sau khi tỏ tường chân tướng, Liêu Phi Vân trố hết cả mắt ra, mà Tần Giao thì cứ ngoài cười nhưng trong không cười, cả lặng lẽ đối diện nhau cách bàn ăn, bầu không khí lúng túng vô cùng. Cậu cả bày vẻ mặt phức tạp, đang định đứng ra điều giải một chút thì bỗng nhiên, Liêu Phi Vân tái mặt nghe thấy tên thần kinh biến thái kia, cái tên đồng bóng mà lúc trước anh ta hoàn toàn không nhận ra kia, cố ý nở nụ cười sâu xa với anh ta, nói rằng:

“Mẫu Nhung nói nó rất nhớ ngươi, còn nhớ cặp mông trông như cái bánh của ngươi nữa, cảnh sát Liêu nếu rảnh thì…… có muốn gặp nó một chút không?”

Liêu Phi Vân: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi