TINH TẾ CHI CỘNG SINH THÚ


Một cái đầu trọc đột nhiên xuất hiện trong đám người.
Răng rắc.
Tiêu Ca cầm lòng không được móc điện thoại ra chụp một bức của Diệp Quy Căn.
Vẻ mặt Quý Châu Ngọc A nhất thời suy sụp trong khoảng ngắn, cậu kêu: “Diệp Quy Căn! Tôi vì anh trả giá nhiều như vậy, còn anh lại dùng lời nói dối sứt sẹo đó thoát khỏi tôi? Anh còn là đàn ông không?”
Vẻ mặt Quý Châu Ngọc B nhất thời mờ mịt, trực tiếp từ bỏ công chính trước mắt rồi quay nhanh về phía công 2 Phó Tùy Vân và công 4 Nhậm Phi Dương.

Phó Tùy Vân và Tiêu Ca đang quen nhau đã công khai từ sớm, sau khi Tiêu Ca cướp hôn thành công thì Phó Tùy Vân không còn dịu dàng với Quý Châu Ngọc nữa.

Mà Nhậm Phi Dương thì gần đây tuyên bố hùng hồn rằng muốn cầu hôn Hạ thời Côi, còn tìm phóng viên tới đăng tin nữa.
Nhậm Phi Dương nhìn mặt mà yêu thì không lạ gì, nhưng cầu hôn thì … trước nay chưa từng có.
Mắt Quý Châu Ngọc B nheo lại ý thức được rằng người ở đây phần lớn đều không tiện làm người tiếp mâm cho cậu, người đó tốt nhất phải độc thân nếu không thì không thể lợi dụng lâu dài được, dễ dàng lộ tẩy.
Nhưng lòng tự trọng của cậu không cho phép mình bị Diệp Quy Căn từ chối đơn giản như vậy!
Vì thế ánh mắt Quý Châu Ngọc B bỗng nhiên hướng về phía ba nuôi Diệp mới từ phòng khác đến.

Ha hả, đề tài tiểu thuyết nóng nhất mấy năm gần đây không phải là gả cho chú / ba / anh trai / bác của bạn trai cũ, sau đó vả mặt bạn trai cũ sao?
Mà ba nuôi Diệp già quá rồi, là một ông già hàng thật giá thật, dù không còn trẻ nhưng đường nét rất đẹp, mắt ưng có thần, tuyệt đối là một ông lão vừa có quyền vừa có khí chất.
Nếu tóm được ba nuôi Diệp thì chẳng phải là tát mấy cái vào mặt Diệp Quy Căn sao? Hơn nữa từ đây cậu cũng có thể hành động dễ hơn tại thế giới này … Quý Châu Ngọc B không khỏi nghĩ vậy.
Đáng tiếc.

Ngay lúc môi đỏ khẽ động muốn mở miệng trước một giây, Tiêu Ca vốn vào đây để hóng dưa với vẻ thoải mái thì đột nhiên nghiêm túc, giành nói trước.

“Chờ đã!” Tiêu Ca nói, “Từ giờ trở đi mời hai Quý Châu Ngọc tạm dừng nói chuyện, nếu người nào kiên trì muốn nói thì tôi sẽ xem đấy là hàng giả, một khi nhận định thì nhóm vệ sĩ sẽ lập tức nổ súng.”
Nói xong Tiêu Ca nghiêng đầu xác nhận ý kiến Phó Tùy Vân.

Không ngoài dự đoán mặt Phó Tùy Vân vui vẻ, phá lệ thích thú với dáng vẻ cậu muốn làm gì thì làm.
Thấy thế vệ sĩ AB lập tức chuẩn bị súng.
Sắc mặt Quý Châu Ngọc B lập tức xanh mét.
Dù Tiêu Ca yêu cầu Quý Châu Ngọc thật giả tạm thời im lặng nhưng nghe thấy câu nói không ai ngờ này của cậu tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, hoang mang nhìn Tiêu Ca.
Tiêu Ca không nhanh không chậm giải thích: “Tôi đoán ra được Quý Châu Ngọc giả nhất định có thủ đoạn gì đó có thể mê hoặc tâm trí người khác, nếu không sao Hạ tổng cứ gặp cậu ta hết lần này đến lần khác mặc cho lòng không vui vẻ gì.

Nghĩ thử đi, Hạ Thời Côi đường đường là tổng tài, chưa hề vi phạm pháp luật, dù y có vài nhược điểm thì cũng có thể lừa được Quý Châu Ngọc giả, làm hàng giả tin lầm rằng mình đã có được thứ cần.

Chỉ cần có tiền có thế lừa một kẻ ngoại lai không có thế lực thì rất dễ.”
Cậu nói rất đúng cũng rất có lý, ba nuôi Diệp chìm vào suy tư.
Tiêu Ca lại nói: “Lần hành động giấu Quý Châu Ngọc thật hôm nay là tôi và Phó tổng trực tiếp gọi điện thương lượng với ba nuôi Diệp, không có người ngoài biết.

Nếu Quý Châu Ngọc giả có thể nắm được mọi chuyện xảy ra ở thế giới này, thì dù không trong cốt truyện cậu ta trực tiếp đi làm tiền nhân vật lớn không tốt hơn à? Tại sao vẫn luôn nghĩ cách làm Hạ Thời Côi dù không vui cũng phải giúp mình? Điều này tương đương với việc Quý Châu Ngọc giả xuất hiện tại đây làm chúng ta hoang mang không phải do chính cậu ta làm, mà là Hạ tổng sắp xếp! Nhưng Hạ tổng đã bất chấp tất cả ngả bài với tôi và Phó tổng thì tại sao lại tình nguyện giúp Quý Châu Ngọc giả chứ!”
Phó Tùy Vân đúng lúc vỗ tay cho người đàn ông của mình, tiếng vỗ tay chậm và ít nhưng vang.


Trong tiếng vỗ tay đó sắc mặt Quý Châu Ngọc B chậm rãi thay đổi.
Tiêu Ca: “Xem ra Hạ tổng không chắc rằng thông tin này có thể nói ra được hay không, nên chỉ để lại tin có hàng giả rồi để chúng ta tự đoán.

Người quen Hạ tổng đều biết y là một con người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế khéo, nói một cách hợp lý hơn thì không có chuyện y sẽ tạo hiểu lầm dưới tình huống cố tình biến mất rất lâu mà không báo bình an.

Sự thật chỉ một! —— trừ phi y coi đây là lời nhắc nhở, y muốn nói chúng ta Quý Châu Ngọc giả rất nguy hiểm.

Được rồi, lời tôi nói gần xong rồi, nếu Diệp Quy Căn đi tu thì không biết Quý Châu Ngọc giả sẽ mê hoặc ai.

Mời mọi người để ý kỹ người bên cạnh có phản ứng mất tự nhiên không.

Nếu Quý Châu Ngọc giả không hành động thì không sao, nhốt hai người đó lại, một ngày nào đó hàng giả sẽ thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc thế giới khác mới là thế giới thật của cậu ta.”
Buổi phát biểu kết thúc, người vỗ tay thoáng chốc nhiều hơn.

Tiêu Ca khiêm tốn phất tay.
Quý Châu Ngọc A trợn mắt há hốc mồm, cũng cố vỗ tay.

“Tôi là thật!” Quý Châu Ngọc A không quên nhấn mạnh.
Quý Châu Ngọc B thấy tình thế không ổn, vội vàng làm như đứng hình cùng vỗ tay tán thưởng, phản bác: “Tôi mới là thật!”
Mọi người chìm vào suy tư.
Ba nuôi Diệp vẩy tay, hai nghi phạm Quý Châu Ngọc lập tức bị người đánh ngất rồi được đặt lên ghế bên cạnh.
Sau đó ba nuôi Diệp cũng đề nghị: “Quý Châu Ngọc thật hình như trên người cũng có sức hấp dẫn kỳ lạ với đàn ông, để tránh hiểu lầm chúng ta hãy trao đổi ám hiệu đi.

Nếu có người tiếp xúc bọn họ xong có tình trạng kỳ quái thì người đồng hành cùng có thể nói ám hiệu, nếu không bị mê hoặc, có tâm thái tự nhiên thì nhất định sẽ không quên ám hiệu.”
Đề nghị cũng rất có lý.
Bầu không khí đột nhiên biến thành chiến đấu sinh tồn.
Mọi người nghe theo rồi rất nhanh sau đã tự động chia thành mấy tổ.
Ví dụ như vệ sĩ AB một nhóm, ba nuôi Diệp Càn và Diệp Quy Căn một nhóm, tất nhiên Tiêu Ca và Phó Tùy Vân là một nhóm …
Chỉ dư lại Nhậm Phi Dương một mình đứng một bên, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, vẻ mặt có chút cô đơn.
Tiêu Ca chú ý tới, đang muốn hỏi Phó Tùy Vân có muốn kéo Nhậm Phi Dương vào một nhóm ba người không thì điện thoại Nhậm Phi Dương bỗng reo lên.

Tiêu Ca hơi bất ngờ, lúc này mới nhớ tới vừa nãy Diệp Quy Căn gọi cho Hạ Thời Côi, sau đó mọi người đều quên luôn, cũng không biết Diệp Quy Căn có nhớ cúp hay không.
Cậu ngay lập tức làm bộ không chú ý đến tình hình quẫn bách của Nhậm Phi Dương, ôm vai Phó Tùy Vân đi sang nơi khác xa Nhậm Phi Dương.
“Ám hiệu của chúng ta là ‘nhũ danh của Phó tổng là Thần Long’ được không?” Tiêu Ca nhỏ giọng chọc Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân biết còn hỏi: “Thế sao không đặt ‘người Phó tổng yêu là Tiêu Tiêu’?”
Mà bên kia Nhậm Phi Dương với vẻ mặt cô đơn nhận điện thoại.
“Alo, chuyện gì?” Giọng điệu không mấy nhiệt tình.

Đầu kia điện thoại là một giọng nam đang cười nhẹ, không giải thích mình đang cười gì mà chỉ cười rất vui vẻ.

“Thật ra tối đó tôi không nghĩ hộ lý lại là anh, lúc biết thì Nh cũng đã ngồi trong xe cảnh sát, không thể báo giả được.” Sau đó nghe Hạ Thời Côi dịu dàng nói.
Nhậm Phi Dương ngẩn ra, lập tức để xa điện thoại ra nhìn.

Số ngắn, là cuộc gọi từ nước ngoài.
Cậu chàng rối bời và hai mắt sáng lên, còn chưa trả lời thì nghe Hạ Thời Côi đột nhiên thay đổi miệng lưỡi: “Nhưng mà này cũng không nói lên rằng tôi chấp nhận anh rốt cuộc chúng ta gần như chẳng chung đụng gì mấy.

Bắt đầu từ ám hiệu đi.”
“À? Tôi nghĩ?” Nhậm Phi Dương nhíu mày.
Trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ được ám hiệu nào đủ tiêu chuẩn hết.
“Ừ, anh nghĩ.” Nhưng thái độ của Hạ Thời Côi rất chắc chắn, “Đừng để người khác nghe được, nghĩ xong thì gửi đến MSN của tôi, tài khoản là …”
Sau đó Hạ Thời Côi liền ngắt điện thoại.
Cậu Nhậm, Nhậm Phi Dương nhất thời rơi vào khoảng rối rắm! Không hề nhận ra rằng mình vừa có tài khoản MSN của Hạ Thời Côi.
Anh cũng không nhận ra rằng nếu là một người biết cách tán tỉnh thì nhất định lúc này sẽ để tên ám hiệu làm tên nhẫn cưới, cầu hôn lần hai hoặc dứt khoát là lời thề ước lãng mạn nào đó.

Đây là cái mà Hạ Thời Côi đang chờ.
Mắt nhìn quanh phòng, Nhậm Phi Dương ý muốn tìm ra một thứ gì đó bất thường và khó giải để làm ám hiệu.
Bỗng nhiên cậu chàng nảy ra một ý!
Thấy khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tự tin, tay phải đánh nhanh, gấp không chờ nổi gửi ám hiệu tới chỗ Hạ Thời Côi.
Nhậm Phi Dương: “Ám hiệu là con lừa trọc!”
Hạ Thời Côi: “…?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi