TINH TẾ CHI TÌNH CŨ KHÓ TRUY

Chương 19 tân hoan cựu ái ( Tình mới và tình cũ )

Lục Vân Sơ kéo tay Tần Duệ ra, nói: “Tần thiếu, đại nhân vật như anh cần gì phải lãng phí thời gian với tôi?"

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ thờ ơ, xanh mặt nói: “Anh đúng là não có bệnh mới muốn cùng em nói chuyện rõ ràng."

Lục Vân Sơ gật gật đầu, tán đồng nói: "Tôi cũng nghĩ vậy! Tần thiếu anh có thể nghĩ thông suốt như vậy thật đúng là không thể tốt hơn, nhân vật phong vân Trung Châu như anh nếu bởi vì người phẩm hạnh thấp kém, năng lực thấp hèn như tôi mà não có bệnh thật không đúng tí nào."

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, cười nhạo nói: “Em tự hiểu mình nhỉ."

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Làm người quan trọng nhất phải biết thức thời, mẫu phụ hay nói lời này với tôi, tiếc là năm đó tôi không tiếp thu lời dạy bảo của người nên vô cùng hối hận, mất bò mới lo làm chuồng may mà còn cứu vãn  được, anh xem tôi hiện tại rất thức thời lập tức tiền vào như nước……”


Lục Vân Sơ đưa tay ra, sáu chiếc nhẫn nạm ngọc làm Tần Duệ có chút quáng mắt.

“Lục Vân Sơ, em đủ rồi!” Tần Duệ chịu không nổi nói.

“A Duệ.” Một tiếng kêu gọi truyền đến, Tần Duệ quay đầu, nhìn người đi tới không khỏi nhíu mày.

Lục Vân Sơ vẫy tay với Đan Vũ Hạo, nhiệt tình hô: “Đan đại minh tinh, ở đây, ở đây này.”

Đan Vũ Hạo nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét.

Lục Vân Sơ không khỏi cười nhạo trong lòng, tên gia hỏa Đan Vũ Hạo này luôn như vậy, tuy rằng chưa từng nói lời nào khó nghe nhưng ánh mắt nhìn Lục Vân Sơ cậu như đồ vật dơ bẩn không lên được mặt bàn.

Thiếu gia quý tộc ở Trung Ương Tinh đều thanh cao kiêu ngạo có phần coi thường con cháu bình dân, ở trong mắt những quý công tử, bình dân đều là đê tiện, hèn mọn, lòng dạ khó lường, năm đó Lục Vân Sơ không ít lần bị người thân cùng đám "Quý công tử" bên người Tần Duệ xa lánh.


Tần Duệ cũng có khuynh hướng này đi, bất quá tên này mặt người dạ thú che giấu tương đối tốt.

“A Duệ, anh cũng ở đây sao! Thật trùng hợp.” Đan Vũ Hạo nói.

Lục Vân Sơ trợn trắng mắt, Đan Vũ Hạo quả thực xem cậu thành không khí.

“Đan đại minh tinh cùng Tần thiếu quả thật là tâm trí tương thông cư nhiên đụng cùng một chỗ. Đan thiếu, để tôi kể cho cậu nghe chuyện cười nhé, Tần thiếu vừa rồi nói muốn đá cậu, cùng tôi ở bên nhau, ha ha ha……”

Lục Vân Sơ vừa nói xong, Tần Duệ cùng Đan Vũ Hạo ánh mắt âm u đồng thời nhìn sang.

Lục Vân Sơ bật cười, cười liền cười không nổi nữa.

“Không buồn cười sao!” Lục Vân Sơ xoa xoa cái mũi nói.

Đan Vũ Hạo nhìn sang Tần Duệ, Tần Duệ tràn đầy hung ác mà trừng Lục Vân Sơ.

“A Duệ, anh ăn cơm chưa?” Đan Vũ Hạo hướng tới Tần Duệ hỏi.


Lục Vân Sơ vội nói: “Anh ta còn chưa ăn đâu, cậu nhanh đưa anh ta đi ăn cơm đi.”

Tần Duệ nắm chặt tay Lục Vân Sơ, nói với Đan Vũ Hạo: “Vân Sơ không có nói đùa, anh là nghiêm túc, Vũ Hạo, ba năm qua anh phát hiện chúng ta kỳ thật không thích hợp.”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu, gần đây anh thiếu tiền.....phải không? Muốn tôi bảo dưỡng anh hả! Nhưng tôi bao dưỡng không nổi anh, hơn nữa anh không phải loại tôi thích."

Tần Duệ nghiến răng, nói: “Em hiện tại đúng là không chịu nói lý mà."

Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Tôi xác thực không chịu nói lý, cho nên Tần thiếu anh lúc trước đá tôi lựa chọn Đan thiếu, tuyệt đối là đúng đắn, anh vất vả lựa chọn chính xác, ngàn vạn lần đừng mắc sai lầm nữa!"

Tần Duệ hung ác mà nhìn Lục Vân Sơ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Vân Sơ, em giỏi, em thực sự giỏi lắm."
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Ân, tôi biết mình giỏi rồi, không cần anh nhắc."

Tần Duệ rũ tay áo, tràn đầy phẫn uất mà rời đi.

Đan Vũ Hạo nhìn bóng dáng Tần Duệ đi xa, trên mặt tràn đầy xấu hổ.

“Cậu đã rời đi tại sao lại trở về?" Đan Vũ Hạo hỏi Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, nói: “Nực cười, tôi có chân thích đi đâu thì đi thôi."

“Trung Ương Tinh cũng không phải địa phương tốt lành gì.” Đan Vũ Hạo nói.

Lục Vân Sơ nhắm mắt lại, cảnh tượng quá khứ ùa về trong lòng, cậu từng vì Tần Duệ mà làm mọi thứ, vì Tần Duệ mà cố gắng làm tốt quan hệ với Tần Khả Dao luôn xem cậu không vừa mắt, đáng tiếc sự nhượng bộ của cậu chỉ đổi lại khinh miệt của người khác.

“Tôi biết, cảm ơn Đan thiếu đã nhắc nhở.” Lục Vân Sơ híp mắt nói.
“Cậu nếu biết thì nên nhanh chóng rời đi.” Đan Vũ Hạo nói.

“Ta có chân a! Khi nào muốn sẽ tự khắc rời đi.” Lục Vân Sơ sắc mặt bình tĩnh nói.

Ánh mắt Đan Vũ Hạo âm trầm nhìn Lục Vân Sơ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lục Vân Sơ nhìn bóng dáng Đan Vũ Hạo cười nhạo một tiếng, cậu còn tưởng Đan Vũ Hạo lợi hại bao nhiêu? Kết quả cũng chỉ có vậy. Cậu rời đi ba năm, Đan Vũ Hạo lại không thể cùng Tần Duệ tu thành chín quả, Đan Vũ Hạo suốt ngày chơi trò muốn cự còn nghênh, Tần Duệ chắc đã chán ngấy rồi đi.

..........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi