TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương 11:

Lô Ác Ác ngủ khì trong hương thơm vờn quanh của canh quả dương xỉ.

Cậu nằm nhoài bên trong ổ cỏ, tô canh đặt ở phía trước, lết tới một xíu là có thể ăn được, nhưng dưới mi mắt Sở Tịch thì Lô Ác Ác có tà tâm nhưng không có tặc đảm*, rõ ràng rằng có thể ngoác cái mỏ là lén ăn được nhưng bị Sở Tịch nhàn nhạt liếc một cái thì một chút cậu cũng không dám động.

* có ý định nhưng không dám làm.

Vợ mình cái gì cũng tốt, có điều tính tình xấu quá chừng, Lô Ác Ác trong lúc mơ mơ màng màng ngủ chép chép miệng, cũng may là Lô đại vương ta anh dũng thề sống chết mới có thể vác nồi canh vào ổ cỏ, nếu mình tỉnh ngủ là có thể ăn được ngay rồi.

Hóa ra dùng xương heo nấu với quả dương xỉ làm canh lại ngon đến như vậy, chẳng trách trước đây vị sư huynh của người nuôi gà kia mỗi lần đi qua vườn thuốc lại nói muốn đem mình đi hầm làm canh gà. Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên Lô Ác Ác ăn được canh hầm xương nóng hổi.

Trong mơ, Lô đại vương hùng tráng uy vũ nằm trong một cái nồi to lớn, trong nồi có đầy đủ mỹ vị của canh quả dương xỉ, hai cái đùi gà bắt chân tréo nguẩy, hai cánh khoác lên miệng nồi, muốn ăn canh thì ăn, uống một hớp nhả một hớp, Sở Tịch cởi trần để lộ thân trên săn chắc cơ bắp đứng sát cạnh nồi, tay nâng một cái giò heo quay bóng nhẫy đút tới miệng cậu, dịu dàng nói: “Đại vương, nào, ta đút ngài ăn…”

Sở Tịch mở hai mắt ra nhìn về phía Lô Ác Ác đang ngủ say như chết, rơi vào tầm mắt anh là cái mỏ hơi hé ra và vệt nước khả nghi ở khóe miệng cậu. Vừa nãy Lô Ác Ác vì muốn đem nồi canh vào trong ổ cỏ mà loay hoay phụ dọn dẹp, bận bịu cũng cả buổi, sau cùng lại dùng đầu cọ tới cọ lui ở cổ anh làm nũng, bây giờ nhớ lại, khóe miệng Sở Tịch không kìm được mà hơi nhếch lên.

Anh giơ tay ấn ấn mi tâm, ngồi xuống tĩnh tọa minh tưởng thì phát hiện thức hải vốn đã tan vỡ bây giờ đã khôi phục trở lại, một lần nữa thúc giục tinh thần lực thì đầu không hề đau như búa bổ nữa, chỉ còn một chút cảm giác suy yếu. Tuy rằng tinh thần lực từ cấp bảy trở lại cấp một yếu nhất, nhưng chỉ cần thức hải hoàn hảo không chút tổn hại thì sẽ có hy vọng tu luyện từ đầu, Sở Tịch chưa bao giờ e sợ khó khăn trở ngại, chỉ cần có một tia hy vọng là anh có thể vực dậy.

Năm đó khi còn nhỏ tuổi, bản thân mình không còn cái gì cả, bỏ ra hai mươi năm từ một kẻ bị nhận định là thứ dơ bẩn của Sở gia leo lên chức thiếu tướng Liên minh, trở thành một võ giả có thể đem dị năng giả đồng cấp bảy dẫm đạp dưới chân, còn bây giờ, bất quá thì tinh thần lực bị phế nhưng một thân võ kỹ vẫn còn, sao có thể cam tâm cứ thế mà bị đả bại hoàn toàn?

Ánh trăng xanh biếc phủ khắp khu rừng sáng bừng chiếu vào hốc cây, nơi đây đặc biệt có hai vầng trăng treo cao trong đêm tối. Sở Tịch nhìn về phía cửa động, đôi mắt xanh sẫm lạnh lẽo tối tăm, tay phải chậm rãi nắm chặt thanh đao cổ để bên người.

Nếu anh đã có thể đoạt được thanh đao này từ tay Sở gia, thì các thứ khác cũng vậy. Cho dù cái giá phải trả cao bao nhiêu, cho dù phải bỏ ra bao nhiêu cái hai mươi năm, món nợ phải đòi lại, một khoản Sở Tịch cũng không tha. Tu luyện đến cấp tám,cấp chín, hay thậm chí là Võ Thánh có thể cùng dị năng giả thánh cảnh tự thân vượt qua vũ trụ tinh không, một ngày nào đó, anh muốn rời khỏi hành tinh này mà trở lại Liên minh, để những liên minh đã tính kế người của mình phải trả giá đắt, để kẻ phản trắc máu nhuộm đỏ đến bậc thang cao nhất của tòa án binh.

Tí tách….tí tách…

Âm thanh nhỏ nước đánh thức Sở Tịch, anh chậm rãi quay đầu lại thì thấy chú gà trống hoa mơ trong ổ cỏ đã đổi thế ngủ, nằm ngửa mặt chỏng vó lên trời, nước từ khóe miệng cũng vì vậy mà chảy xuống, hai cánh mở bung ra thế mà thật thần kỳ làm sao không quơ phải chiếc nồi kia, cũng không có đụng phải nước súp bên trong.

Nhìn Lô Ác Ác không tim không phổi vô tư buông thả ngủ khò, sự lạnh lẽo trong mắt Sở Tịch rút đi như thủy triều, những thứ tàn nhẫn thô bạo kia một lần nữa đè nén thu lại. Anh nằm xuống tấm da hổ rực rỡ lộng lẫy mà Lô Ác Ác cố ý lôi ra từ trong góc hốc cây ngậm tới cho mình, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lô Ác Ác, ngủ thành như vậy, là đang nằm mơ đúng không? Trong mơ chắc là đang được uống từng hớp canh lớn chứ gì?

Môt lát sau Sở Tịch cũng buồn ngủ, rõ ràng Ác Ác không phải là một con gà không có bao nhiêu đáng tin, nhưng có cậu ở cạnh bên, Sở Tịch lại có một sự an tâm xưa nay chưa từng có.

May là Sở Tịch không biết, bây giờ trong mơ của Lô Ác Ác, anh trần trụi bóng loáng cùng với Lô đại vương nằm trong chiếc nồi đun to lớn kia, dùng cái bụng tám múi nâng một tảng heo quay lớn ngay ngắn để Lô đại vương hưởng dụng.

Hình ảnh quá đẹp, không được nhìn thấy tận mắt.

Sau nửa đêm, từng tiếng sói tru thê thảm lại vang lên, so với buổi tối hôm trước ít hơn một chút, bởi vì rõ ràng là thời kì giao phối của quần thể sói khổng lồ đã bước vào giai đoạn kết thúc.

Ngay từ tiếng sói tru đầu tiên truyền vào hốc cây thì Sở Tịch đã choàng tỉnh, cầm đao ngồi dậy, mắt nhìn chằm chặp vào cửa hốc cây, lỗ tai anh hơi nghiêng để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tinh thần hoàn toàn vào trạng thái đề phòng. Cho dù ở bất cứ ở nơi nào, bầy sói hành động tập thể bầy đàn là không thể xem thường.

Lô Ác Ác cũng bị tiếng sói tru đánh thức, mắt nửa mở nửa nhắm, mơ mơ màng màng men theo hương thơm cắm đầu vào trong nồi, nhanh nhẹn uống hơn nửa nồi vô bụng. Uống xong thì chú ý đến tư thái đề phòng của Sở Tịch, cậu xoay người, vươn một cánh che trên người Sở Tịch, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mang theo ý tứ động viên, trông miệng cục cục óc óc lèm bèm ---- cái đám động dục kia một khi tru là tru cả đêm, an tâm mà ngủ đi, vợ ơi đừng sợ, không có tên khốn liều mạng nào dám bén mảng đến địa bàn của đại vương ta đâu, ai tới đánh nó….

Âm thanh càng ngày càng thấp, trong chốc lát Lô Ác Ác đã ngủ say sưa và đang lần mò vào giấc mơ ban nãy của cậu mà hưởng thụ.

Tuy rằng nghe không hiểu Lô Ác Ác lẩm bẩm cái gì, nhưng Sở Tịch cảm giác như đối phương muốn biểu đạt có ý gì, huống chi trên người còn có “cái chăn” là cái cánh nào đó nữa. Anh đặt đao xuống nằm ngửa ra, cái cánh trên người thật nặng, lông chim hơi đâm vào người nhưng cũng rất ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến người ta một chút cũng không nỡ đẩy ra.

“Ó…..”

Trời vừa tờ mờ sáng, Lô Ác Ác trở mình một cái bò dậy, tinh thần sảng khoái mà xuất hiện ở chỗ cành cây cao nhất. Phương đông sáng rực trong chớp mắt, chú gà trống ngẩng đầu ưỡn ngực nghểnh cổ gáy vang, một tiếng gáy sáng to rõ cắt ngang bóng tối, phảng phất như dẫn dắt ánh ban mai trải khắp đất trời. Chú gà trống uy vũ lẫm liệt đắm mình trong kim quang, trên người mơ hồ lượn lờ một ánh tử khí mờ mờ ảo ảo.

Đứng dưới tán cây, Sở Tịch nhìn trạng thái tu luyện của Lô Ác Ác vào tảng sáng mà rung động thật lâu, trong lúc nhất thời tâm tư bị lung lay, cứ như vậy mà nhìn đến mê muội. Bất tri bất giác, anh cũng đắm chìm tắm mình trong kim quang mà Lô Ác Ác dẫn xuống, vô số nhật chi tinh hoa (tinh hoa của vầng thái dương) từ đó mà rót vào tứ chi bách hài, mỗi tế bào trên thân thể như một con quỷ đói, đói khát mà cắn nuốt hấp thu những luồng năng lượng tinh hoa thuần khiết này.

Vào đúng lúc này, Sở Tịch tiến vào một trạng thái kì diệu khó giải thích, thị giác, khứu giác, thính giác……toàn bộ thân thể đều phảng phất cảm thấy như biến mất, rồi lại phảng phất khắp mọi nơi. Trong trạng thái này, tốc độ hấp thu kim quang của anh dĩ nhiên cũng không kém người vốn đang tu luyện chính là Lô Ác Ác, thậm chí tử khí lượn lờ quanh thân Lô Ác Ác cũng bị phân ra một phần và bị Sở Tịch hấp thu.

Tia tử khí bị hút đi trong nháy mắt, Lô Ác Ác ngay lập tức phát giác ra. Trong lòng cậu một trận nhức nhối nhưng không dừng lại việc dẫn dắt nhật chi tinh hoa để tu luyện, cũng không mạnh mẽ thu hồi tử khí đang rục rà rục rịch trên người.

Tất cả những người tu hành đều thiết tha mơ ước đến cơ duyên ngộ đạo, có thể tiến vào trạng thái ngộ đạo, thì người đó phải là dạng có thiên địa khí vận*, hơn nữa còn phải có ngộ tính cao đến đáng sợ mới được. Lô Ác Ác làm sao có được kiến thức như vậy được, chỉ là loại kiến thức thường thức trong giới tu hành này là nghe người cho gà ăn nhắc qua.

* chỗ này tui chém, khó hiểu quá

Bởi vì tận mắt nhìn được người cho gà ăn ngộ đạo, Lô Ác Ác liền nhận ra Sở Tịch đang đứng dưới tàng cây ngay lúc này chính là đang tiến vào trạng trái ngộ đạo. Nếu vào thời khắc này cậu ngừng dẫn dắt nhật chi tinh hoa, mạnh mẽ thu hồi tử khí mà Sở Tịch đang hấp thu vào cơ thể, chắc chắn sẽ gián đoạn trạng thái ngộ đạo của Sở Tịch, tổn thất của Sở Tịch sẽ nặng nề không lường được.

Trong giới tu hành, cơ duyên lớn như vậy bị phá hỏng, đó chính là tử thù hủy diệt môn phái không chết không thôi. Vừa nghĩ tới vợ dùng ánh mắt cừu hận nhìn mà muốn gϊếŧ mình, Lô Ác Ác cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng giống như sắp chết đến nơi.

Kim quang dày đặc bọc Sở Tịch lại, Lô Ác Ác cảm nhận rất rõ tử khí được mình luyện hóa đang giãy dụa không ngừng, muốn thoát khỏi thân thể mình mà chạy tới bên Sở Tịch. Linh vật chọn chủ, và hiển nhiên, tử khí do thiên địa tạo hóa lựa chọn chủ nhân dựa vào trạng thái ngộ đạo của Sở Tịch.

Nếu như là những kẻ khác đoạt bảo bối từ trong tay Lô Ác Ác, cậu sẽ đánh trả cho ra bã. Nhưng đây là vợ, vừa đẹp vừa giỏi sẽ ôn nhu sờ lông cho mình lại còn có thể nấu đồ ăn ngon mình ăn…Lô Ác Ác cắn răng một cái, cứ thế mà trực tiếp giải trừ áp chế luyện hóa, mặc cho tử khí bay đi.

Hừ, một đạo tử khí rách mà thôi, ngươi còn chướng mắt ta, đại vương ta còn lạ gì ngươi sao.

HẾT CHƯƠNG 11.

**********

Mỡ: con gà có răng sao?? Có sao?? Đồ biệt nữu!! Cái giấc mơ của ẻm lạ ghê á, mơ mình nằm trong nồi canh =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi