TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương 23:

"Ừm, một đống thịt lớn thật." Thiếu niên mười phần thần khí một mặt cầu biểu dương, Sở Tịch bất đắc dĩ, thuận mao sờ sờ, "Chờ chút làm cho em ăn. Thân thể em thế nào rồi?"

Lô Ác Ác vỗ ngực, hào khí ngất trời đáp: "Không sao, ta vẫn còn có thể đại chiến ba trăm hiệp!"

Coi như là hoàn toàn hư nhược, đại vương ta cũng không thể rụt rè trước mặt vợ, hán tử chân chính phải như vậy!

"Phanh!"

Cổ tay Sở Tịch xoay một cái, bất thình lình dùng sống đao vỗ bốp một cái lên mông Lô Ác Ác, Lô Ác Ác hét lên rồi ngã gục, thẳng thắn dứt khoát bị đập nằm gục luôn.

"Ba trăm hiệp?" Vớt người từ mặt đất lên, Sở Tịch hỏi: "Vậy vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Lô Ác Ác đỏ mặt, xoa xoa mũi mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh đây là đánh lén, không tính..." Bị Sở Tịch nhàn nhạt nhìn lướt qua, cậu bỗng trở nên đàng hoàng nghiêm chỉnh, một tay che mông mình lùi về sau hai bước, cái miệng ríu rít đem toàn bộ bản lĩnh của mình khai báo rõ hết cho Sở Tịch.

"Cho nên nói, thứ vừa rồi là bản thể em hóa ra?" Nói xong, Sở Tịch đi tới hai bước, ỷ vào ưu thế chiều cao, ấn trụ đầu Lô Ác Ác, cúi đầu xuống nhìn cậu: "Em khống chế được bản thể gà lớn kia bị rắn khổng lồ nuốt xuống, sau đó trong bụng mãng xà nổ tung, bản thể chính của mình thì lặng lẽ trốn ra xa, đúng không."

Lô Ác Ác chưa kịp đắc ý, giọng Sở Tịch đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Thế sao cái gì em cũng không nói cho ta biết, chuyện như vậy, phải thương lượng với ta trước. Ác Ác, biết mình sai ở đâu chưa?"

Lô Ác Ác bị giáo huấn đến đầu cũng không dám ngẩng lên, chờ mãi đến lúc Sở Tịch giáo huấn xong, cậu mới ngửa đầu, giọng run run hỏi: "Vậy hôm nay ta có thịt rắn ăn không?"

Tính khí vợ xấu quá, Lô đại vương ta lòng dạ đại lượng rộng lớn mới không cùng y tính toán việc nhỏ, nhưng một khi dính đến ăn, thà chết cũng không khuất phục!

Dáng vẻ bi tráng đầy mặt kia của cậu khiến Sở Tịch không cười không được, cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt than, nắm cổ áo sau xách cậu lên, ném tới trên thảm da thú bên cạnh chiếc gùi, xoa nhẹ cái đầu sặc sỡ của cậu, nói: "Ở đây chờ, ta đi xử lý."

Nói xong anh quay người đi, một chân Sở Tịch mới vừa bước ra, một cái đùi đã bị người ôm lấy. Lô Ác Ác ra sức ôm chặt bắp đùi anh, với tư thế tráng sĩ không đạt mục đích không buông tay: "Nhiều thịt như vậy! Nhiều như vậy! Mang không hết thì làm sao!"

Cả người Sở Tịch cứng đờ, lỗ tai đã bị hun nóng đỏ bừng bừng, động tác ôm đùi của Lô Ác Ác như thế, từ góc độ này của anh nhìn xuống vừa vặn thu hết phong cảnh dưới cổ áo vào mắt, như là lồng ngực gầy yếu trắng nõn, lại như xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện – bên trong Lô Ác Ác là trần trụi, chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấy hết.

"Được, được, chút nữa chúng ta ở đây ăn một bữa đi." Sở Tịch một bên cứng đờ muốn rút cái đùi mình ra, một bên gian nan mở miệng, "Buông tay, Ác Ác."

Lúc này Lô Ác Ác mới hài lòng, buông đùi Sở Tịch ra, quay người đi mở cái gùi của mình, đắc ý bắt đầu lấy ra từng loại từng loại gia vị đựng trong hộp gỗ Sở Tịch tự chế. Trước khi lên đường cậu cố ý mang những thứ này nhét hết vào trong gùi, chính là có mục đích này.

Qua hồi lâu, Sở Tịch cuối cùng cũng bò từ dưới lên vách núi, trong tay nắm một đoạn dây thừng bện bằng dây leo. Lô Ác Ác chờ đến sốt ruột gấp gáp chạy tới, hỗ trợ kéo dây thừng có thịt rắn được cột ở một đầu dây.

Bản mặt than lạnh lùng trầm ổn kia của Sở Tịch đã quay lại, vừa nướng thịt vừa nói với Lô Ác Ác: "Trong thời gian ngắn sẽ không có thú lớn dám qua lại ở đây. Chờ khi ăn xong thịt nướng chúng ta xuống ngay, chọn một phần thịt tốt nhất mang về, phần còn lại không cần quan tâm."

"Hay là, chúng ta ở lại đây, chừng nào ăn hết con rắn này rồi về nhà?" Nghĩ một đống thịt lớn như vậy cứ như vậy bị lãng phí, Lô Ác Ác cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

"Đồ đạc chúng ta mang theo chỉ đủ làm thịt nướng, em không muốn ăn toàn xà yến hả?" Sở Tịch vô tình phá vỡ mơ hão của Lô Ác Ác, động tác lật thịt nướng trong tay gọn gàng dứt khoát, "Hơn nữa dựa vào sức ăn hai chúng ta, muốn ăn hết ít nhất phải một tháng, thịt rắn chắc đã sớm mục rữa thối hoắc."

Vậy cũng chỉ có thể thừa dịp hiện tại ráng ăn nhiều chút! Lô Ác Ác đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt lại biến thành chú gà trống ba mét, cong cái cánh lên vỗ bụng, như vậy mới có thể thồn nhiều thịt vào bụng.

Sở Tịch cũng không ngăn cản cậu, chờ đến khi Lô Ác Ác đem cái đầu to đến gần mình, anh im lặng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Sở Tịch tự biết, lúc Lô Ác Ác hóa thành người bên cạnh mình, anh nhìn qua có vẻ trấn định tự nhiên, thực ra cơ bắp đều căng cứng lên hết cả, cả người đều không tự nhiên.

Ăn được một nửa, Lô Ác Ác chợt nhớ đến chuyện mình suýt nữa thì quên, miệng thì ngậm thịt nướng hàm hồ kêu: "Sở Tịch!"

Ánh mắt Sở Tịch đang dừng ở đống lửa, nghe tiếng quay đầu nhìn cậu, thuận tay nhét thêm một miếng thịt vào miệng cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chờ ăn xong rồi, chúng ta đi xuống." Lô Ác Ác nuốt thịt, đôi mắt tràn đầy hưng phấn long lanh, vô cùng thần bí sáp lại gần Sở Tịch, nhỏ giọng: "Trong hang của con rắn này nhất định có thứ tốt, chúng ta đi đào sào huyệt của nó."

Lô Ác Ác rất lành nghề trong mấy vụ này, lúc trước loại quả cứu mạng Sở Tịch chính là cướp được từ trong ổ của con khủng long bạo chúa một sừng. Còn có quả vỏ tím, cây Quỷ và nấm quỷ....Những sinh vật quý hiếm này thường sinh trưởng ở nơi có thú khổng lồ mạnh mẽ bá chiếm, gia sản trong ổ của cậu cũng đều là đi cướp của người ta.

Làm một Kê Đại Vương bá đạo như thế nhưng Lô Ác Ác từ nhỏ lại có hành vi chuẩn mực.

Sở Tịch đương nhiên sẽ không gò bó Lô Ác Ác trong chuyện này, chờ ăn xong rồi dọn dẹp đồ đạc, cùng Lô Ác Ác đi cuống đáy vực.

Cửa hang động sào huyệt rắn rộng rãi, hướng phía trong đi vào, trong động tối đen uốn lượn, sâu không thấy đáy, một luồng hôi thối nồng nặc tràn ngập trong động, gió mang thẹo vị tanh táp vào mặt, càng đi sâu càng âm u khủng bố.

Lô Ác Ác tuy rằng có thể nhìn thấy đồ vật trong tối, nhưng đôi mắt vẫn chịu một chút ảnh hưởng, so ra, tình huống này thì Sở Tịch chiếm ưu thế, bởi vì khi anh điều động tử khí thì hai mắt có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, bóng tối hắc ám không hề có ảnh hưởng với anh.

Sở Tịch đi phía trước với đôi mắt đã hoàn toàn hóa tím, liên tục tra xét tình huống xung quanh, đao trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công về phía nguy hiểm không biết tên trong bóng tối. Lô Ác Ác đi sau anh, đúng là không có lo lắng sốt sắng đề phòng như anh, đi bộ tới trước, ghét bỏ mùi tanh trong động của con mãng xà quá dày đặc, thỉnh thoảng dùng cánh quạt gió.

Con rắn vảy xanh là hung thú cấp bá chủ cường đại như vậy, tính tình càng thêm bá đạo, chỗ ở cũng phải là nơi tốt nhất, hơn nữa tuyệt đối không cho phép sinh vật khác xâm nhập hay đến gần sào huyệt mình, bằng không thì lúc trước Lô Ác Ác đã không bị rượt té khói cả ngàn dặm rồi.

Càng đi sâu vào, hang động càng rộng rãi hơn, chẳng biết từ lúc nào, trên vách động xung quanh bắt đầu xuất hiện những tia sáng lấp lánh lập lòe, nhìn kỹ sẽ thấy đó là những viên đá tỏa sáng lung linh.

Sở Tịch dừng bước, dùng đao nạy một viên từ trên vách động xuống, khi cầm trong tay thì không khỏi cả kinh, con ngươi bỗng co lại. Lô Ác Ác cũng đến gần, trừng mắt nhìn viên đá tỏa sáng lấp lánh trong tay anh.

Í? Này chẳng phải là....

HẾT CHƯƠNG 23.

*********

Mỡ: Hê hê chào mọi người, tui lại ngoi lê đây. Hôm qua mắc đi chơi.

Tui thấy anh Sở càng ngày càng cưng cái con gà háo sắc này rồi đó nha!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi