Edit: Mỡ Mỡ
Chương 26:
Không nghĩ đến Sở Tịch đột nhiên lại tấn công mình, dưới sự bất ngờ không đề phòng, Cơ Thừa Hi chỉ kịp vung ra một vòng dị năng bảo vệ, vội vàng né lui về sau.
Một đao kia, Sở Tịch ra tay tàn nhẫn quyết tuyệt, nương theo âm thanh vỡ vụn của vòng bảo vệ, đao trong tay anh bổ tới người Cơ Thừa Hi. Cơ Thừa Hi kêu lên một tiếng, chỉ thoáng một cái lồng ngực đã đẫm máu tươi, lảo đảo ngã quỵ trên đất, một tay che vết thương, một ngón tay chỉ vào Sở Tịch đang đứng trước mắt, mở to mắt muốn rách cả mi: "Sở, Sở Tịch!"
"Cơ Thừa Hi chân thật không thể nói ra những lời này." Sở Tịch vung đao, thanh đao nhuốm máu không chút lưu tình nhắm thẳng vào yết hầu Cơ Thừa Hi, trên vẻ mặt chỉ độc một sự lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
Nghe vậy thì mặt Cơ Thừa Hi vặn vẹo rồi điên cuồng giận dữ hét lên: "Anh điên rồi sao! Sở Tịch! Sao anh lại muốn gϊếŧ tôi?"
"Nơi đây tất cả đều là giả, kí ức của tôi cũng là giả, tác phẩm dỏm." Sở Tịch hờ hững nói: "Bất quá việc tôi muốn gϊếŧ cậu là thật."
Lần làm nhiệm vụ kia, đúng là anh đã thoát hiểm từ cuộc truy đuổi của đế quốc Thamar, trở về Hoa minh, đặt chân tạm thời lên căn cứ ở một hành tinh nhỏ, tự tay giao tư liệu cho Cơ Thừa Hi. Nhưng anh cũng không trở về được hành tinh trung ương, tác dụng phụ của thuốc không phải là suy yếu mà là hoàn toàn phá hủy thức hải của anh, hơn nữa Cơ Thừa Hi đột ngột phản bội đánh lén, ép anh không thể không tự hủy cơ giáp Ngân Lang của mình, mở một đường máu chạy trốn.
Tầng sương mù trong đầu dần dần được gạt đi, kí ức của Sở Tịch càng ngày càng rõ ràng, sau đó, một đường chạy trốn đến hệ hành tinh Ngân Huy, tàu đột kích rơi trên hành tinh RH4, bản thân mình được chú gà cứu mình gọi là Lô Ác Ác...
Cuối cùng cũng nhớ ra được điều quan trọng nhất mà bản thân đã quên rồi.
Sở Tịch nhìn Cơ Thừa Hi trong vũng máu trước mắt, ánh mắt thẳng thắn nhìn xuyên qua thân thể anh ta, dường như trước mắt mình không phải là một người bị thương sắp chết mà là không khí. Cơ Thừa Hi quỳ rạp dưới đất điên cuồng cười ha hả, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Tịch, máu chảy ra từ khóe miệng, từ miệng phun ra lời nguyền rủa độc ác: "Sở Tịch, mày vĩnh viễn cùng đừng mong sống sót ra ngoài!"
Cho dù là lúc đánh lén sau lưng mình, Cơ Thừa Hi vẫn ôn hòa, lần đầu tiên thấy sự độc ác trên gương mặt quen thuộc như vậy, Sở Tịch có chút hoảng hốt. Anh lắc lắc đầu, nhận ra có điều không đúng, thế là trước mắt tối sầm lại trong nháy mắt, khi tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ.
Phòng ngủ rất lớn, toàn bộ sắc thái hoạt bát sáng sủa, tràn đầy khí tức của một ngôi nhà ấm áp. Sở Tịch ngồi trên cái giường lớn hình trứng gà màu vàng, theo quán tính nhìn về phía trước, nơi đó là phòng thay đồ, trên cánh cửa và vách tường xung quanh đều là những hình vẽ của những chú gà con chíp bông cùng một chú gà trống lớn ngây thơ đáng yêu.
Một thiếu niên mặc áo ngủ màu đỏ dưới vạt là màu xanh sặc sỡ khoan thai từ trong phòng thay đồ đi ra, hai tay còn cầm theo mấy bộ quần áo, chạy đến bên giường, để chân trần đạp lên mu bàn chân Sở Tịch và gọi anh: "Sở Tịch!"
"Ác Ác." Sở Tịch đáp lại, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc nhu hòa xuống, thân thể nhanh hơn ý niệm một bước, vươn hai tay mò tới eo thiếu niên, ôm lấy cậu vào lồng ngực mình.
Lô Ác Ác nhìn qua mềm mại hơn trước đây nhiều, cái cằm nhọn đã biến thành gương mặt bánh bao trắng trẻo non nớt, nhưng đôi mắt vẫn to vẫn sáng, trên người nay đã có da có thịt. Thay đổi một thân trường bào nhuốm màu sắc cổ xưa, mái tóc dài buộc lên nay cũng đổi thành mái tóc ngắn hiện đại sặc sỡ, khiến cho người khác cảm giác như tiểu thiếu niên theo trào lưu thời thượng.
Cậu tránh đi bàn tay lớn trên eo mình, nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống Sở Tịch đang ngồi trên giường, hầm hừ: "Anh còn ngây ra đó làm gì? Em ở trong gọi anh cả nửa ngày trời rồi!"
Tâm tư Sở Tịch vẫn chưa hoàn toàn quay lại, bật thốt đáp: "Ta đang suy nghĩ đến Cơ Thừa Hi."
Anh nhíu nhíu mày, cảm giác được kí ức trong đầu đang nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một kí ức mới.
"Cơ Thừa Hi? Tên kia chẳng phải đã bị nhốt vào Hắc Ngục Tinh sao?" Vừa nghe Sở Tịch nhắc đến cái tên này, Lô Ác Ác liền xù lông, ném quần áo trong tay vào mặt Sở Tịch, "Anh chờ đi, ngày mai chúng ta lái phi thuyền sang đánh hắn một trận, cho anh hả giận cho đã!"
Quả nhiên là tính tình của Lô Ác Ác... Sở Tịch bất đắc dĩ nghĩ, vươn tay lấy cái áo khoác trên đầu mình xuống, nền màu vàng óng ánh kết hợp với hoa văn thêu thủ công ngũ sắc rực rỡ, anh nhớ ra, đây là chiếc áo khoác Trương Dương sặc sỡ mà Ác Ác thích nhất, khiếu thẩm mỹ trước sau như một khiến người khác một lời khó nói hết, hơn nữa, trong kí ức thì đây dường như là quà tặng bản thân mình đã đặt làm riêng cho tuần trăng mật.
"Đúng rồi, suýt nữa là quên mất việc chính!" Thấy Sở Tịch âu yếm nhìn chằm chằm áo khoác nhỏ mà đánh giá, Lô Ác Ác vội vàng giật lại áo khoác trong tay Sở Tịch, ướm ướm trên người mình nhiều bộ khác nhau, nghiên đầu hỏi Sở Tịch: "Anh xem xem mặc cái nào đẹp hơn? Cái này thế nào?"
"Ừ, cái này đi." Sở Tịch chọn ra một bộ áo sơ mi quần tây màu sắc không quá nổi bật, cố hết sức cứu rỗi lại hình tượng sắp ra lò của Lô Ác Ác, thổi phồng đến mức Lô Ác Ác vênh váo lên mặt: "Em mặc bộ này đẹp nhất,"
Thản nhiên nhận lấy lời ca ngợi mình của vợ, Lô Ác Ác cười ngoác miệng vừa cởϊ áσ ngủ ra vừa mặc đồ còn không quên khen ngợi: "Em thấy anh mặc bộ này cũng rất đẹp, nếu chụp một tấm đăng lên trang chủ mạng lưới các hành tinh, nhất định sẽ có tới mấy triệu fan thích!"
Từ khi học được cách tự sướng, Lô đại vương thành công tiến hóa thành một con gà tự sướng cuồng ma.
Lô Ác Ác vừa thay quần áo xong, cửa phòng ngủ đã bị gõ uỳnh uỳnh, Sở Tịch mở cửa, một tràng âm thanh chỉnh tề đồng thanh truyền vào: "Cha! Ba ba!"
Theo những tiếng kêu non nớt, một hàng gà con bông xù xếp hàng một đi vào. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, bảy đứa cả người lông tơ vàng mềm mại béo ú như bảy quả cầu lông lăn trên đất, những cái đầu lố nhố từ lớn đến nhỏ đứng từ trước ra sau, bước đều bước chỉnh tề như một.
Cho dù mỗi đứa đều mập đến nỗi không thấy cổ đâu, nhưng đám gà con đều ngẩng đầu ưỡn ngực, xếp thành hàng thẳng tắp, dáng dấp hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mười phần thần khí. Hơn nữa mỗi chú gà con đều ăn mặc tỉ mỉ chỉn chu, trên đầu là chiếc mũ được bện nhỏ xinh rực rỡ, trước ngực cột một chiếc nơ nhỏ sặc sỡ, màu sắc không hề giống nhau, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, ơ, nhìn kĩ thì vừa đúng một cái cầu vồng.
Gà con béo dẫn đầu thong thả đến bên chân Sở Tịch, ngẩng đầu nhỏ lên, tiếng nói mềm mại có trật tự đâu ra đấy nói: "Cha, không phải người nói sáng nay dẫn chúng con đi thăm Nguyên soái gia gia sao?"
* Gia gia = ông nội. Tui để gia gia chỗ này cho cưng.
Còn sáu đứa còn lại vẫn xếp hàng ngay ngắn đứng trước giường, nhìn chằm chằm Lô Ác Ác vẫn còn đứng trên giường sửa soạn, sáu giọng nói non nớt chỉnh tề như một đồng thanh nói: "Ba ba, bọn con đợi ở dưới lầu 38 phút rồi đó."
Lô Ác Ác cả người cứng đờ, cười gượng nhảy từ trên giường xuống, tới sát bên đám gà con bông xù xù, sờ từng đứa từng đứa, giả bộ một dáng điệu nghiêm túc nghiêm chỉnh, lần lượt khích lệ mỗi đứa.
"Nhị Mao thắt nơ đúng rồi." Đứa gà mập đứng bên phải ưỡn ngực cao nhất có thể.
"Mũ Tam Mao rất đẹp." Mũ nhỏ xinh trên đầu gà mập có mào đỏ chót lệch một cái, hai mắt sáng lấp lánh.
"Tứ Mao lông tơ dày thật." Gà mập như quả cầu lông lắc lắc lông vũ, bỗng nhiên càng giống một quả cầu lông nhung vàng hơn rồi.
"Ngũ Mao vóc dáng vừa cao vừa gầy." Chú gà mập này rụt rè vỗ vỗ cánh.
"Đốm hoa của Lục Mao ngày càng đẹp mắt hơn rồi." Chú gà duy nhất có đốm hoa nho nhỏ trên lưng đắc ý vô cùng.
"Thất Mao....Thất Mao..."
Khen đến đứa cuối cùng, Lô Ác Ác xài hết từ mất rồi, ngồi xổm xuống mắt to trừng mắt nhỏ với chú gà con ít mập nhất, Thất Mao ưỡn lên thân thể nhỏ bé, học theo dáng vẻ kiêu ngạo của các anh nhưng ánh mắt hơi rụt rè. Lô Ác Ác nhanh trí, vỗ đùi một cái, cười híp mắt khen ngợi đứa út: "Thất Mao...có khí thế nhất, nhỏ nhắn thế này, giống ba!"
Đại Mao bên kia vẫn luôn trầm ổn nhất dựng lỗ tai nghe ngóng, không hề thảo luận cùng Sở Tịch về lễ vật bọn chúng muốn mang đến cho lão Nguyên Soái nữa, vặn người bước đến bên chân Lô Ác Ác, cũng không hé răng một lời, cứ thế mà ngửa đầu nhìn chằm chằm cho ba ba thấy mình.
"Đại Mao à..." Hai mắt Lô Ác Ác đảo tròn, phóng ánh mắt cầu cứu đến Sở Tịch vẫn đứng một bên xem náo nhiệt, Sở Tịch cong cong khóe miệng, bước lại sờ sờ Đại Mao, giải vây cho Lô Ác Ác: "Đại Mao chăm các em rất tốt."
Đây là các con của mình và Lô Ác Ác, di truyền cả hai gen người và gà, mặc dù là nhờ vào cách sinh nở trong khoang dựng dục kiểu mới, thế nhưng đều hòa hợp huyết thống. Đại khái là gen Lô Ác Ác thật sự rất mạnh, cứ thế mà dựng dục ra một tổ bảy cái trứng, một hơi ấp ra được bảy chú gà con, Sở Tịch ngẫm lại, từ tận sâu đáy lòng đều tràn đầy hạnh phúc, đây chính là gia đình ấm áp khát vọng một đời.
"Được rồi! Các con! Chúng ta xuất phát, đi gặp Nguyên Soái gia gia chơi nào!" Lô Ác Ác thét to một tiếng, dẫn một "xâu chuỗi" gà con xếp hàng một thong thả ra ngoài, dáng dấp hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang như một Sơn Đại Vương.
HẾT CHƯƠNG 26.
*********
Mỡ: trời ơi bảy đứa thấy cưng quá à....nếu tui nhớ không lầm thì sau này 2 bợn có bảy đứa thiệt. Không chắc nha, tại chưa đọc á =))
Tuần này 2 chương thôi nhé, tối chủ nhật đi trực òi OTL...