TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit: Mỡ Mỡ

Chương 28:

Lô Ác Ác sợ hết hồn, miệng còn ngậm đùi heo lui về sau, nó xuất hiện từ lúc nào vậy? Tại sao một chút mình cũng không phát hiện được?

Bộ khôi giáp tự chuyển động xoay người lại, ôm quyền với Lô Ác Ác, nói với cái giọng ồm ồm: "Hạnh ngộ."

Còn rất lễ phép nữa chứ, xem bộ dạng như thế, chẳng lẽ là người đồng đạo? Lô Ác Ác thả chân giò ngậm trong miệng xuống, cái cánh cong lên cũng làm ra bộ dáng ôm quyền, ra dáng hỏi: "Hạnh ngộ hạnh ngộ, ngươi là thứ gì vậy?"

Với câu hỏi này, đổi lại là người bình thường cũng không biết trả lời thế nào. Khôi giáp cạch một cái buông hai tay, âm thanh nặng trịch tiếp tục truyền ra từ mũ giáp rỗng tuếch: "Ta là chiến giáp Thương Lẫm."

"Ồ, ngươi là khôi giáp tinh?" Lô Ác Ác trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn nó...từ trên xuống dưới...trước đây bản thân mình đã từng thấy binh khí mở linh trí, ngược lại chưa nghe qua một bộ khôi giáp lại có thể thành tinh.

Khôi giáp cúi đầu im lặng hai giây, dường như là đang suy tư, sau đó dùng hai cái lỗ thủng đen sì nhìn về phía Lô Ác Ác mà đáp: "A, ta là khôi giáp tinh."

"Vậy ngươi vào bằng cách nào?" Xác định đối phương là yêu quái giống mình, cảm giác thân thiết đột nhiên sinh ra, Lô Ác Ác lại hỏi: "Trong trận ảo cảnh này đúng ra chỉ có một nhân tài là ta mới đúng."

"A, ta đi vào."

"Ngươi không bị huyễn trận nhốt lại sao?" Nhiệt tình của Lô Ác Ác cũng không bởi vì phản ứng ngây ngốc của tên to con này mà giảm bớt, vây quanh nó một vòng, lại quay đầu nhìn Sở Tịch vẫn làm ngơ với hiện trạng bên này, kỳ quái nói: "Người bên trong ảo cảnh này đều có tư duy, tại sao y đối với chúng ta hoàn toàn không phản ứng?"

"Bị che mất." Khôi giáp tinh – mà không, là chiến giáp Thương Lẫm giơ lên cánh tay giáp trái, chỉ về phía Sở Tịch đang đứng, động tác nướng thịt của Sở Tịch ngưng lại, ngay lập tức lăn tăn gợn sóng vặn vẹo rồi biến mất.

"Đó là vợ ta..." Lô Ác Ác sợ ngây người, trừng mắt nhìn nơi Sở Tịch biến mất, thật lâu sau mới có phản ứng, cái tên khôi giáp tinh này cứ thế mà làm cho vợ mình biến mất tăm?

"A."

Sau khi đáp lời bằng cái giọng ồm ồm, khôi giáp thân cao ba mét bỗng đứng im bất động. Con ngươi Lô Ác Ác đảo tròn, thong thả bước đến trước mặt nó, nhìn về phía hai lỗ thủng trên mặt nạ, hỏi: "Huyễn trận này là ngươi bày sao?"

"Không, ta thủ trận."

"Vậy vợ ta đâu?" Lô Ác Ác dồn dập hỏi tới: "Chính là người ở cùng với ta kia, ngươi có thấy y đâu không?"

"Thấy." Chiến giáp Thương Lẫm trả lời cậu đâu ra đấy: "Anh ta đã thông qua thử thách ảo cảnh thứ nhất, hiện đang ở trong cửa sát hạch thứ hai."

"...."

Chẳng lẽ khôi giáp tinh đều giống như tên to con này sao? Lô Ác Ác chỉ muốn tháo đầu nó ra xem bên dưới mặt nạ đến cùng là có thứ gì, vẻ mặt đầy đau đớn hỏi: "Ngươi không thể chủ động giải thích thêm vài câu sao? Y có bị nguy hiểm không? Cái gì mà cửa ải thứ nhất cửa ải thứ hai là sao? Ta nói với ngươi ta, To Con, ngươi làm yêu quái vậy là không được nha!"

"Ồ."

Dừng một chút, nó tháo đầu mình xuống, gỡ mặt nạ ra, bưng cái mũ giáp trống rỗng đen sì sì bên trong cho Lô Ác Ác xem, nghiêm túc nói: "Không có gì hết."

Bởi vì đang ở trong ảo cảnh, nội tâm mãnh liệt của Lô Ác Ác sẽ được trực tiếp được truyền đến, bởi lẽ nào đó mà vị khôi giáp tinh tiên sinh dùng hành động thực tế trả lời Lô Ác Ác vấn đề thứ nhất – hình hài khôi giáp lúc không có chủ nhân thì bên trong trống không.

"Y không gặp nguy hiểm."

"Sát hạch nhập môn chia làm ba cửa, ảo cảnh ở của thứ nhất thử thách tâm tính, có nguy hiểm đến tính mạng. Cửa ải thứ hai kiểm tra trí thông minh, cửa thứ ba sát hạch ngộ tính, không nguy hiểm tính mạng. Người qua được cả ba cửa sẽ có tư cách nhập môn đến Thiên Công Tinh."

"Chiến giáp cũng không phải là yêu tu chính thống trên ý nghĩa, không được yêu tinh thừa nhận, bị quy vào loại nửa yêu."

Vẫn duy trì tư thế cầm đầu trong tay, nó trả lời lần lượt từng vấn đề Lô Ác Ác hỏi lúc trước, thái độ cực kì đoan chính, chỉ có điều tình trạng hơi quỷ dị.

"Ai, nhìn ngươi chắc trước đây bị bắt nạt không ít, hay là về sau ngươi theo đại vương ta đi!" Lô Ác Ác đúng là không bị dọa, cậu dù gì cũng là đại yêu, những thứ quỷ dị hơn so với thế này đều đã trải qua. Sự đồng tình với khôi giáp tinh ngớ ngẩn này bộc phát, Lô Ác Ác vung vuốt móc lên mọt cái đùi heo nướng mật ong vàng óng thơm nức, đưa tới, nói: "Nếm thử đi, tay nghề vợ ta, ăn cực ngon!"

Thấy chiến giáp Thương Lẫm sau khi ấn đầu về vươn tay nhận lấy đùi heo nướng, Lô Ác Ác quay mặt đi, lòng đau như cắt không đành lòng nhìn, cho dù là trong ảo cảnh, từ trong móng vuốt của Lô đại vương cướp đồ ăn là việc không thể chịu được, nhưng bây giờ là lúc thu tiểu đệ, cậu cũng đành liều mạng.

Một cái đùi heo to như vậy cứ thế bị nhét vào trong mũ giáp của khôi giáp, giống như tiến vào lỗ đen, biến mất trong nháy mắt. Thương Lẫm đóng mặt nạ lại, ồm ồm hỏi lại: "Ăn ngon không?"

Câu hỏi này không phải là ta nên hỏi ngươi sao? Lô Ác Ác dùng sức cào cào chân, thong thả bước vây quanh nó một vòng, nghẹn ra hai chữ: "Ăn ngon!"

"Ồ." Khôi giáp tinh lại đáp một tiếng, cái đầu theo chân Lô Ác Ác mà xoay tròn 360 độ, hai lỗ thủng vẫn luôn chung thủy nhìn trực diện cậu, hỏi: "Ngươi không rời khỏi ảo cảnh sao?"

"Hiện tại ta không muốn ra." Lô Ác Ác không hề nghĩ ngợi liền trả lời, khi biết vợ không gặp nguy, bản thân mình ở lại trong ảo cảnh cho rồi, khi nào ngốc đủ rồi đi ra.

Thân là một con gà tham ăn, nắm giữ một cái dạ dày ăn bao nhiêu cũng không no là một giấc mơ cao cả của cậu, Lô đại vương hiện tại mới không nỡ đi ra ngoài đó!

"Ồ."

Qua một hồi, Lô Ác Ác lại gọi ra một Sở Tịch ảo cảnh lúc làm đùi heo cho mình ăn, khôi giáp vẫn im lặng rốt cục lên tiếng: "Ảo cảnh không thể thay người thật."

Lô Ác Ác sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Sở Tịch bận rộn trước giá nướng, Sở Tịch này vẫn mang một nụ cười dịu dàng trên mặt, không quản mình ăn linh tinh cái gì cũng không tức giận, đều dùng lời lẽ mềm mại dụ dỗ mình, mọi thời khắc đều tập trung sự chú ý trên người mình bồi mình, sẽ sờ sờ lông vũ, sẽ xoa xoa bụng, còn thỉnh thoảng tặng khăn cổ mới làm lễ vật lấy lòng mình...

Lại cân nhắc trong hiện thực, mỗi lần Lô Ác Ác phạm sai lầm, lúc Sở Tịch tức giân rất đáng sợ, tính tình xấu vô cùng! Mỗi lần làm đồ ăn ngon cũng không cho Lô Ác Ác ăn một hơi thoải mái, nói là sợ cậu hỏng bụng, tàn nhẫn đặt đồ ăn ngon trước mặt cậu mà không cho ăn! Mấy ngày trước cũng là vội vàng luyện đao mà bỏ rơi Lô Ác Ác, mỗi ngày dùng thịt nướng lạnh tanh dụ cậu!

Càng nghĩ càng giận, Lô Ác Ác xông tới, ấn Sở Tịch ảo cảnh trên mặt đất đánh một trận, Sở Tịch không né cũng không phản kháng, tùy ý cậu đánh, khóc lóc cầu xin tha: "Đại vương, em biết sai rồi!"

Chậm rãi ngừng động tác, Lô Ác Ác đẩy người ra, sững sờ đứng đó, Sở Tịch trong ảo cảnh này đúng là người vợ dựa theo tâm ý của cậu mà đắp nặn ra, muốn thế nào thì thế ấy, mình phải yêu thích mới đúng.

Nhưng mà, này cũng không phải là Sở Tịch, cũng không phải là vợ mình.

"Khôi giáp tinh." Đợi Sở Tịch nằm trên đất lần thứ hai tiêu tán, Lô Ác Ác quay đầu nhìn sang tên to con đứng ngốc bên kia kêu lên: "Ta không muốn ngốc ở đây nữa."

"Ồ. Ta dẫn ngươi đi cửa ải thứ hai."

Ảo cảnh nắng ấm cỏ xanh biến mất trong nháy mắt, trước mắt bọn họ xuất hiện một màn sáng giống như Sở Tịch đã thấy như đúc. Bày trên bàn không phải là quang não, mà là giấy và bút mực, hiển nhiên là vì thí sinh Lô Ác Ác này đo ni đóng giày tạo ra. Quang não không dùng, Lô Ác Ác vẫn sẽ dùng bút lông thông dụng ở tu chân giới mà viết mấy chữ.

Lô Ác Ác đi tới, đánh giá cái bàn, không hề tình nguyện mà biến thành người, một tay cầm lấy bút lông trên bàn. Cách cầm bút của cậu, đúng thật là "trảo" bút, bày ra bộ dáng như ra chiến trường.

Lúc này, trên màn sáng giữa không trung hiện ra một hàng chữ.

"Số liệu, dữ liệu đã thu thập xong. Xin lỗi, bởi vì trình độ thí sinh quá thấp, hệ thống sát hạch từ chối ra đề, tự động hủy tư cách thi lần này."

Nhìn chằm chằm hàng chữ to bự kia, Lô Ác Ác mờ mịt.

HẾT CHƯƠNG 28.

*********

Mỡ: ôi cho tui cười 1 phát =))))) trình độ quá thấp =)))) tội nghiệp em nó ghê.

)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi