TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Chương 34:

Edit: Mỡ Mỡ

Ăn, ăn...... Vệ Long nước mắt đầm đìa lui về sau, cảm thấy như mình sau này có cho tiền cũng không dám biến thành hình thú trước mặt hai tên này nữa rồi. Nhưng mà thây kệ Lô Ác Ác, cái thứ gọi là cơ giáp trí năng Thương Lẫm kia có thực lực khiến cho Vệ Long tới giờ vẫn thấy sợ, bản thân mình là một dị năng giả phỏng thú hệ cấp sáu mà chưa kịp nhìn ra hình ra dạng cái méo gì đã bị đánh bất tỉnh nhân sự.

Sở Tịch vờ như không thấy bộ dạng dọa người mờ ám của Lô Ác ÁC, đứng lên nói: "Tôi đi nướng thịt trước, Vệ Long, cậu ở đây nghỉ ngơi đi."

"Không, không, tướng quân, tôi đây chỉ là thương ngoài da, không sao." Vệ Long vội vã đứng lên, muốn cướp việc làm. Địa vị của Sở thiếu tướng trong lòng anh đã được thần thánh hóa, anh cũng không dám để Chiến thần trong lòng mình làm việc mà mình đứng một bên chơi.

Thực ra, toàn bộ đội cận vệ đều là tử trung với Sở Tịch, đi theo Sở Tịch nam chinh bắc chiến vào sinh ra tử, có thể ngay cả mắt cũng không chớp mà vì Sở Tịch hy sinh tính mạng. Nếu không, những dị năng giả cấp cao có tiền đồ rộng mở này cũng sẽ không có chuyện dù biết rõ hành tinh RH4 có đi không có về mà vẫn không chùn bước đi đến.

"Không cần, cậu ở đây chờ đi." Sở Tịch ra lệnh một tiếng, làm cho Vệ Long lại ngồi phịch xuống.

Một Sở Tịch kỉ luật nghiêm minh lạnh lẽo nghiêm khắc như vậy khiến cho Lô Ác Ác cảm thấy rất xa lạ, Lô Ác Ác bị Sở Tịch xách lên mím chặt môi. Đôi đồng tử cậu xoay tròn một cái, bên dưới ống tay áo rộng thùng thình phủ dài, một cánh tay phải lặng lẽ thò ra gãi gãi tay trái Sở Tịch, sau đó mò mò xuống dọc theo cánh tay, hai ngón tay lặng lẽ thò vào lòng bàn tay lại cào cào.

Sở Tịch cúi đầu nhìn cậu, biểu cảm trên mặt vẫn bất biến sừng sững, tay trái lại đột ngột nắm chặt, siết chặt hai ngón tay thon gầy, tiện thể lật tay nắm luôn cả bàn tay Lô Ác Ác. Lô Ác Ác do phản xạ có điều kiện mà rút tay ra, rút không ra, tay phải lại bị nắm chặt hơn không nhúc nhích được. Cậu ngửa đầu lên xem vẻ mặt Sở Tịch ra sao thế nhưng Sở Tịch lại nghiêng đầu đi, kéo cậu hướng đến chỗ con mồi.

Vợ vẫn là người vợ sờ sờ lông lại còn làm đồ ăn ngon cho mình, Lô Ác Ác ngoác miệng cười toe toét làm cho mặt mày cong cong, đắc ý mà đảo quanh nhìn Sở Tịch.

Vệ Long đứng sau yên lặng ngửa đầu nhìn trời cao, rất muốn làm bộ bản thân mình không thấy tình cảnh vừa rồi, cũng xem như không thấy mờ ám giữa hai người. Đáng tiếc anh là dị năng giả phỏng thú hệ cao cấp, thị lực của hình thú Hắc Linh điêu vẫn rất....nhạy bén, thị lực của bản thân có thể thấy rõ mỗi hoa văn trên cây khô cách ba kilomet.

"Không khí này, ánh mắt này, ái chà chà, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy à!" Vệ Long nói thầm trong lòng, kích động một cái, đôi mắt mèo lại ươn ướt, bất quá lần này là mừng đến phát khóc, tướng quân lạnh lùng như người máy lại rung động, mà mình lại là người đầu tiên phát hiện!

Cuối cùng đã đến lúc Vệ Long ta vươn mình trỗi dậy, cái đám ghét bỏ thói quen tán dóc lại khóc chít chít của mình cũng đừng hòng mong ngóng ta đây tiết lộ chuyện của Sở thiếu tướng và anh bạn nhỏ đẹp đẽ này! Ánh mắt rơi vào dáng người Lô Ác Ác dính vào sau lưng Sở Tịch như cái đuôi nhỏ, trong lòng Vệ Long run lên, mắt vẫn còn cảm giác bị màu sắc sặc sỡ sắp làm mù tới nơi, tránh không được đối với con mắt thẩm mỹ của tướng quân nhà mình đặt nghi vấn.

Chiến giáp Thương Lẫm bên kia cần cù chịu khó xử lý con mồi, ở đây không có nồi, nó làm ngay một cái giá nướng đơn sơ. Sở Tịch nhận việc nướng thịt, Lô Ác Ác đuổi nó đi thu hoạch da trăn khổng lồ*, còn mình thì vây quanh Sở Tịch, theo thứ từ lần lượt chuyền nào đồ gia vị nào thịt sẵn tiện đem miệng mình tới luôn, bởi vậy thỉnh thoảng được Sở Tịch nhét thịt vào trong mồm.

* Mỡ: Trước hết xin lỗi bạn đã góp ý trăn/ rắn, tới đây mình đã xem lại và sửa lại thành trăn. Có thời gian mình sẽ sửa lại ở các chương trước sau. Xin lỗi mọi người.

Vệ Long lại lặng im xoay người, đưa gáy 'nhìn' đống lửa bên kia, hình ảnh bên kia sốc quá, một thằng FA thiệt không đành lòng nhìn.

Đợi được đến lúc thịt nướng ra lò, Vệ Long ăn vô lại lệ rơi đầy mặt, nước mắt cũng không thèm lau, hai tay cầm cái đùi mập mạp của con chim gặm, vừa ăn vừa cảm thán: "Tướng quân, không ngờ tay nghề ngài lại tốt như vậy, lần đầu tôi được ăn thịt nướng ngon tới vậy đó! Thật không ngờ rằng, ngài lại có tài nấu nướng!"

Vợ ta không chỉ có tài nấu ăn, còn có thể làm vòng lăn, kết gùi, làm quần áo làm khăn quàng cổ, biết đánh giá, giải đề số học phức tạp....Vợ ta có thể làm nhiều thứ lắm đây, đếm hổng hết!

Lô Ác Ác cực kì tự hào, chộp lấy hai khúc đùi mập nhất về phía mình, cho Sở Tịch một cái, mình một cái, thấy quỷ khóc nhè cật lực khen Sở Tịch đến như vậy, thì cho anh ta ăn nhiều thêm một cái cánh vậy.

Sở Tịch tuy rằng ngoài mặt chưa bao giờ nói, thật ra lại cực kì yêu thích dáng vẻ mười phần thần khí lại biệt nữu mất tự nhiên như vậy của Lô Ác Ác, đặc biệt là khi Lô Ác Ác đem thứ em ấy yêu thích nhất chia cho mình, càng không thể bỏ qua ánh mắt vui mừng lấy lòng, mỗi lần như thế thì chỉ nhìn thôi cũng khiến cho Sở Tịch muốn ôm lấy người này trong lòng mà cưng chiều.

"Vệ Long, chờ ăn xong thì tôi và Ác Ác phải quay về lấy vài thứ." Nhận lấy chân chim nướng Lô Ác Ác nhét vào tay, Sở Tịch vừa ăn vừa nói với Vệ Long ngồi đối diện: "Cậu trước hết chờ ở dây, tôi sẽ để lại Thương Lẫm bảo hộ cậu."

Nói xong lại quay đầu gọi bộ chiến giáp vẫn ngồi chọt kiến cách đó không xa: "Thương Lẫm, lát nữa mi dọn dẹp hang trăn, tìm cách khử mùi tanh của nó, sau này chúng ta sẽ ở trong đó."

"Ờ." Thương Lẫm ồm ồm đáp lại, tiếp tục canh gác, chiến giáp tuy cũng là sinh mệnh thể nhưng chưa tiến hóa đến chức năng ăn đồ ăn, chỉ cần có năng lượng là đủ rồi. Lúc trước khi Thiên Cơ Tử rời khỏi hành tinh này, có để lại cho nó một đống linh thạch cực phẩm trong không gian, hơn nữa còn là tài sản riêng của nó.

Tính ra, cái tên khôi giáp tinh Thương Lẫm cộng với Sở Tịch trước kia và Lô Ác Ác gộp lại là đám giàu có nứt đố đổ vách, đừng thấy nó hiền lành chất phác như vậy, thực ra người ta đích thực là một cơ giáp cao phú suất.

"Ồ, chúng ta chuyển tới đây ở?" Nghe được lời Sở Tịch, Lô Ác Ác trợn mắt kinh ngạc hỏi: "Lúc trước không phải nói sau khi dọn nhà đàng hoàng sẽ lên đường đi sơn mạch phía tây sao?"

Theo như Thương Lãm nói, tàu chiến Thương Lam trông coi đại trận ở một chỗ trong dãy núi phía tây, khoảng cách không tính là quá xa nhưng cũng không gần. Trước đó Sở Tịch và Lô Ác Ác đã thương lượng với nhau, quyết định đem những thứ nào trong hốc cây có thể mang thì mang theo, không thể mang theo thì bao kín cất kĩ, đợi tìm ra tàu Thương Lam trở về, lúc đó sẽ quyết định xem có muốn chuyển sang chỗ khác ở hay không.

Có điều kế hoạch cũng không đuổi kịp phát sinh bất ngờ, Sở Tịch cũng không ngờ tới Al sẽ mang theo đội cận vệ gồm tất cả dị năng giả cao cấp xông đến RH4 tìm mình. Những người anh em này có thể đánh cược tính mạng của bản thân như vậy, làm cho Sở Tịch biết không phải ai cũng như Cơ Thừa Hi phản bội lại sự tín nhiệm của mình, anh đương nhiên cũng không để cho bọn họ thất vọng, tìm Thương Lam đương nhiên là bắt buộc, thế nhưng trước đó, Sở Tịch phải tìm ra đội cận vệ sống chết không rõ.

Sở Tịch cũng không muốn Lô Ác Ác biết mình mang trên người những ân oán thù hận kia, anh có thể dựa vào bản thân mình vùng lên, tích lũy thực lực quay lại báo thù, lại không thể lợi dụng Lô Ác Ác để hoàn thành mục đích. Lô Ác Ác rất mạnh, mạnh đến độ có thể ngang hàng với dị năng sư thánh cảnh, việc này Sở Tịch vẫn luôn biết rõ, nhưng anh xưa nay vẫn không nghĩ rằng sẽ xem Lô Ác Ác như một thanh đa trong tay để dùng, anh cũng nhất quyết không cho kẻ nào lợi dụng Ác Ác, bao gồm cả anh trong đấy.

Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu Sở Tịch đã luân chuyển biết bao nhiêu tâm tư, cuối cùng đều tiêu biến hết trong ánh mắt nhu hòa rơi trên bóng dáng Lô Ác Ác, giải thích cho cậu: "Việc đi qua đó không vội, chúng ta trước hết đi tìm những người khác trong đội cận vệ đang thất lạc tứ tán, tìm được rồi thì mang vè đây, chờ sau khi sắp xếp cho bọn họ rồi chúng ta lại tiếp tục. Tìm ra họ càng sớm càng tốt, ta không muốn thấy có thương vong trong nhóm bọn họ."

"Ừ, vậy đi tìm họ trước." Lô Ác Ác luôn là thái độ vợ nói cái gì thì chính là cái đó, nếu Sở Tịch nói muốn đi tìm người, vậy đi tìm người trước, chỉ cần bọn hắn không đem vợ đi là được.

"Tướng quân, tôi đi cùng các người!"

Bên cạnh vang lên giọng kích động của Vệ Long, Lô Ác Ác quay đầu ngó Vệ Long bị lời nói của Sở Tịch làm cho cảm động rơi nước mắt, khóe miệng nhếch lên hối thúc: "Vậy chúng ta ăn mau một chút, ăn xong rồi nhanh nhanh về nhà thu dọn đồ đạc."

Quỷ khóc nhè suýt chút nữa bị ăn yếu đến độ vậy, những người khác chắc cũng chẳng mạnh đến đâu, chỉ sợ gặp một con T – Rex đủ khiến bọn họ chật vật. Những người này đều là đàn em của vợ, cũng chính là đàn em của mình, Lô Ác Ác cảm tháy bản thân càng phải chăm lo thật tốt cho những nhân loại yếu nhớt này.

Sở Tịch cân nhắc một chút, sau vẫn gật đầu đồng ý yêu cầu đi cùng của Vệ Long. Anh vốn muốn cho Vệ Long ở lại đây dưỡng thương, để Thương Lẫ lại bảo vệ Vệ Long, thực lực mình và Lô Ác Ác cũng đủ ứng phó rồi. Có điều nghĩ lại, vết thương trên người Vệ Long đúng thật đều là ngoại thương, hành động không quá đáng lo, mang theo Vệ Long vốn là lính trinh sát tinh nhuệ quen thuộc tình huống sẽ càng tốt hơn.

Chờ ba người lấp đầy bụng, Lô Ác Ác nghiêng người biến trở về nguyên hình, ngẩng đầu ưỡn ngực giũ giũ lông vũ, sau đó vây quanh Sở Tịch và Vệ Long bước đi thong thả một vòng, hưởng thụ cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

"Ôi, anh bạn nhỏ, hóa ra hình thú của chú em cũng là loài chim ha!" Nhìn con gà trống hoa mơ cao hơn ba mét trước mắt, Vệ Long trợn tròn đôi mắt mèo ướt nhem, kinh ngạc nói: "Hình thú này, chỉ là gà hoa mơ?"

Phỏng thú hệ là một trong những nhánh dị năng có sức chiến đấu mạnh nhất, đa số hình thú đều là những mãnh thú hay loài chim dữ, dù sao gien hình thú không đủ mạnh cũng không thể thức tỉnh thành dị năng. Loài gà như thế này đã sớm trong nhóm bị đào thải theo tiến trình tiến hóa gien, trong Hoa minh vẫn được chăn nuôi làm nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng bị bưng lên bàn ăn. Một dị năng giả phỏng thú hệ biến thành gà, trước đây Vệ Long chưa từng nghe tới.

"Ó....."

Nhìn xem anh ta bị kinh sợ đến nỗi mắt trừng lớn sắp lồi ra, là bị đại vương ta đây hùng tráng uy vũ làm cho khuất phục chứ gì! Lô Ác Ác cao ngạo đắc ý mà nghển cổ gáy vang một tiếng, sau đó nhìn về phía Sở Tịch bên kia, ánh mắt rất rụt rè – vợ khẳng định cũng bị mê hoặc, thây kệ quỷ khóc nhè này đi, chỉ cho vợ sờ sờ lông.

Đôi môi mỏng Sở Tịch nhếch nhẹ, tránh cho trước mặt cấp dưới phá hỏng công phu tạo mặt lạnh, sau cùng rốt cuộc ánh mắt cũng không cứng rắn nổi nữa. Anh thuận tay vươn lên sờ sờ lông cổ Lô Ác Ác, sau đó quen tay hay làm mà thành thục thắt khăn cổ, đeo gùi, cuối cùng còn chăm sóc sửa sang lại mớ lông vũ ngổn ngang ngốc ngếch.

Những việc này Sở Tịch trước mỗi ngày làm ít nhất một lần nên đã vô cùng thành thạo, bắt tay vào làm vô cùng tự nhiên nước chảy mây trôi, còn lộ ra một chút thân mật khó mà che giấu. Sau khi chỉnh trang một phen, Lô Ác Ác đánh giá lại bản thân, thấy hài lòng, lúc này mới dùng cánh đẩy Sở Tịch, sốt ruột đi ra ngoài.

Mãi đến khi bóng lưng một người một gà cùng nhau biến mất trong rừng, Vệ Long vẫn giữ nguyên vẻ mắt chữ O mồm chữ A, phối hợp với hai hàng nước mắt như hai cọng mì sợi, tạo thành một dáng vẻ đung đưa trong gió. Anh ta hoài nghi có phải mắt mình sinh ra ảo giác rồi không, nếu không thì tại sao nam thần số một Hoa minh nổi tiếng nghiêm cẩn Sở Tịch Sở thiếu tướng lại thắt một cái khăn quàng lên cổ con gà trống, thần thái lại dịu dàng thân mật như vậy, động tác còn quen thuộc tự nhiên, sau cùng còn thắt một cái nơ bướm đẹp đẽ!

Bộ dạng kia, giống như một người vợ đứng trước cửa đeo caravat cho chồng mình, úi cha, hình như có chỗ nào hơi bị sai!

Cước trình của Lô Ác Ác và Sở Tịch rất nhanh, không mất bao lâu đã tới mảnh đất bị Lô Ác Ác khoanh vòng thành địa bàn. Bởi vì sự hiện diện của Lô Ác Ác ở đây tạo nên ảnh hưởng quá lớn, đám thú chung quanh bị đánh đến sợ, vì lẽ đó mà bọn họ mất ngày không về, khu sinh hoạt xung quanh hốc cây cũng không bị phá hỏng, thậm chí ngay cả dấu vết của thú khác cũng không có.

Để gùi ở cửa động, Lô Ác Ác ào một cái lao cả người vào hốc cây, lật tung cả ổ cỏ của mình lên. Lúc Sở Tịch theo vào, chỉ thấy một cái ổ cỏ mềm bị tứ tán, từ trong khe hở to to nhỏ nhỏ, lăn ra một đống thứ thần kì – lông chim màu sắc hoa mỹ, cục đá nhỏ hình thù kì lạ, những thứ nhỏ nhặt khác không rõ công dụng, tất nhiên, nhiều nhất vẫn là thịt khô quả khô Sở Tịch vẫn hay làm thành quà vặt Lô Ác Ác thích nhất.

Gân xanh trên thái dương Sở Tịch lại bắt đầu nhảy bựt bựt, cúi người nhặt lên một quả hạch, chỉ dùng mật ong ướp rồi xào lên, lần đầu tiên làm cho Lô Ác Ác ăn, em ấy thích vô cùng, đến thịt mà còn không thèm ăn, vì thế còn phá hoại một đống lớn cây quả hạch.

Cái tên này cuối cùng là làm sao lén lút sau lưng mình giấu nhiều thứ trong ổ vậy hả? Cái ổ cỏ này rõ ràng một chút dị thường cũng không có, Sở Tịch xưa nay cũng không dấy lên lòng nghi ngờ, có bao giờ nghĩ đến ổ cỏ mới là nơi chứa huyền cơ lớn nhất. Xem ra chút thông minh của Lô Ác Ác đều dồn lên việc làm sao để giấu đồ ăn mất rồi!

"Ác Ác." Ném quả hạch ra ngoài động, Sở Tịch đạp lên "ám khí" đầy đất đi tới trước mặt Lô Ác Ác. Lô Ác Ác im lìm, ngoáy đầu nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn đến Sở Tịch lù lù trước mặt, rõ ràng muốn chơi xấu lơ đẹp.

Sau một hồi, Sở Tịch bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, giơ tay vuốt lông cổ Lô Ác Ác, trong giọng nói mang theo sự sủng nịch vui vẻ nói: "Sau này đừng có giấu đồ khắp nơi nữa, ăn không sạch, sau này ta làm túi đựng cho em đựng đồ ăn vặt mang theo bên người, khi nào thèm thì cứ ăn."

"Ơ éc .... Sở Tịch...."

Vừa nghe, Lô Ác Ác vốn cho là mình sắp bị mắng cho một trận nhất thời trợn tròn mắt, hưng phấn muốn ngu luôn, bất ngờ dang rộng hai cánh ôm chầm lấy Sở Tịch, dụi dụi đầu vào cổ anh liên tục, trong cổ họng liên tục phát ra từng tiếng kêu mèm mại ngắn ngủi.

Vợ là số một! Lô đại vương yêu vợ nhất!

"Được rồi, đừng có nhõng nhẽo." Sở Tịch ngoài miệng nói vậy nhưng cũng không đẩy Lô Ác Ác ra, mà là một tay vuốt lông cho cậu, một tay dùng sức chà lau mặt mình một cái, ép cho vành tai đỏ ửng của mình dịu xuống. Ngực bị dụi đến nóng lên, tim đập với một tần số không khống chế được, Sở Tịch lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lấy lại được trấn định nhất quán, sừng sộ lên dọa Lô Ác Ác: "Có điều nếu sau này em còn giấu đồ ăn vặt khắp nơi, không chỉ không còn túi đựng quà vặt, mà ngay cả quà vặt ngoài bữa chính cũng tạm biệt luôn đi."

Lời hung ác này đối với Lô Ác Ác đúng thật có uy lực, cậu vội vàng gật đầu, cong cánh vỗ ngực, buông lời thề son sắt bảo đảm: "Sẽ không! Nghe lời anh, tất cả nghe lời anh!"

Hứa hẹn bảo đảm thế này em đã nói với ta 91 lần rồi, Sở Tịch vỗ bỏ cánh cậu xuống, trong lòng suy nghĩ, chờ em ấy hứa hẹn đến lần thứ 92, bản thân mình khẳng định vẫn không thể nhẫn tâm giáo huấn một trận.

Thật tình muốn dùng thiết quân luật sử dụng với cấp dưới ra dùng, những kẻ kiêu căng khó thuần cũng phải ngoan ngoãn với Sở thiếu tướng, ai bảo chính mình không nỡ đây.

Nhìn Lô Ác Ác tràn đầy sinh lực chạy đi thu dọn đồ đạc, tâm tình Sở Tịch không tự chủ mà vui vẻ lên theo, niềm vui sướng đơn thuần trong hốc cây loạn cào cào mà ấp ủ lên men, loại bỏ hết thảy những ân oán thù hận sầu lo, chỉ còn dư lại mềm mại tràn ngập.

Đồ đạc trong hốc cây nhìn không nhiều, nhưng thu dọn một chút thì lại tụ thành một đống lớn. Da báo gấm bị thủng vài lỗ, lông vũ dài sặc sỡ, cây nấm có vẻ ngoài hèn mọn chỗ cây quỷ....Đâu đâu cũng có món đồ mang đậm dấu vết sinh hoạt của hai người, mỗi một thứ đều có thể gợi lên một hồi ức, Sở Tịch cầm từng thứ lên xem kĩ, sau đó cẩn thận gói ghém lại, rũ đôi mắt xanh sẫm đặc biệt dịu dàng.

Thì ra bất tri bất giác, anh và Lô Ác Ác đã sống cùng nhau lâu như vậy.

Lô Ác Ác cũng theo một bên tham gia trò vui, một hồi lật tới lật lui cái này, một lát lại đâm chọt cái kia, cuối cùng ngậm nửa cành cây quỷ bay tới cái rương bên chân Sở Tịch, đắc ý tranh công: "Cái này cho quỷ khóc nhè dùng, vết thương tren người anh ta bôi chút mủ cây này là ổn rồi."

Động tác Sở Tịch chững lại, cau mày ép xuống tâm tình táo bạo quật khởi xuống đáy lòng. Ác Ác quan tâm vết thương Vệ Long, hơn nữa có thể nghe đến nhập thần Vệ Long vừa khóc vừa kể trận đại chiến đặc sắc....Ừ, tên nhóc Vệ Long kia, đúng là quỷ khóc nhè.

HẾT CHƯƠNG 34

********

Mỡ: úi chà, tui thi xong rồi, còn 1 tuần đi lâm sàng ở bệnh viện + 1 bài kiểm tra nữa là chính thức có hè.

Chương này gần 4000 chữ đó má ơi, nhưng mà không hiểu sau làm chương này thấy ấm áp lạ thường, nhất là cái chỗ Sở Tịch cầm từng món từng món mang dấu vết sinh hoạt thường ngày của 2 người. Không biết tui có bị ảnh hưởng thêm 2 bài nhạc nghe trong lúc làm không nữa, bài You are the reason với If our love is wrong. Nhất là bài If our love is wrong, lời hay mà sao thấy hợp mấy bộ đam ghê. Ví dụ nhé:

Cause I'm nobody's but yours

If it's me, and if it's you

And if our love is wrong

Then I don't ever wanna be right, I don't ever wanna be right.

If it's real, and if it's true

And if our love is wrong

Then I don't ever wanna be right, I don't ever wanna be right.

I just want you to be mine.

Thôi tui lảm nhảm đủ rồi, mai tui beta chap 35 do bạn editor mới, bạn Tama làm rồi đăng luôn.

Không biết trong nhóm có bạn nào chuẩn bị thi đại học không, nếu có thì chúc các bạn đạt được mong muốn của mình. Tui tính đăng kí làm tiếp sức mùa thi mà dân tình nhanh tay quá hết slot rồi =))

Chúc các bạn vừa thi lớp 9 lên lớp 10 xong cũng sẽ vào được trường mình mong muốn nhé, nghe đồn toán khó hở??!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi