TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit: Tama

Beta: Mỡ Mỡ

Chương 40

Lô Ác Ác còn chưa có trả lời, bên trong khoang thuyền trái lại vang lên thanh âm thật thà của Thương Lẫm: "Long mạch này đích thực linh hồn còn một hơi thở cuối cùng, có thể cứu về."

"Long mạch đã chết lại có thể cứu về?" Lô Ác Ác trợn tròn mắt, so với Sở Tịch càng kinh ngạc: "Tiểu đệ ngươi sẽ không đang nói giỡn chứ?"

Cho dù là cậu đối với những chuyện này đều hiểu biết lơ mơ, nhưng dù sao từ nhỏ ở Thái Trạch Sơn lớn lên, đi theo bên cạnh người cho gà ăn mưa dầm thấm đất, kiến thức cũng không thấp, Long mạch đã chết, đó là đất rung núi chuyển, núi sông nổ tung, linh khí tán loạn, chưa từng nghe nói qua Long mạch đã chết còn có thể cứu trở về.

"Tui không nói giỡn." Thương Lẫm ồm ồm trả lời, lúc này mới tiếp tục giải thích: "Thiên Công Tinh Dĩnh Long Quân đại nhân của Mặc Linh Vực là long mạch muôn thuở biến hóa đắc đạo, tận sức nghiên cứu sông ngòi núi non, từng ở chư giới bách vực xuất bản một bộ sách cổ nghiên cứu khoa học tên "Dĩnh Long Quân luận Long mạch", đã phát hành ba nghìn bảy trăm sáu mươi cuốn. Ở đầu cuốn một ngàn linh bảy đến cuốn một ngàn một trăm linh ba trong đó, trình bày và phân tích kĩ càng tỉ mỉ biện pháp cứu lại và long mạch đã chết.

Tama: Tên riêng của ông này là Dĩnh long quân theo phiên âm hán việt của từ 颍, cơ mà từ này bắt nguồn từ sông Dĩnh Hà ở tỉnh Hà Nam TQ, tra kĩ hơn lại thấy ở Hà Nam chỉ có sông Vệ Hà, vậy tui nên để là Dĩnh long quân hay Vệ long quân?

Trong Thiên Công Tinh văn minh khoa học kỹ thuật tu chân cấp chín, hiệu ứng ngôi sao cùng theo đuổi ngôi sao cũng tồn tại giống nhau, từ một nhánh Long mạch Dĩnh Long quân tu luyện đắc đạo đúng là một vị nhân vật cấp siêu sao chịu nhiều tâng bốc cùng theo đuổi, fan trải rộng chư giới bách vực, là nhân vật được các chủng tộc hoan nghênh nhất. Thân là chiến giáp, Thương Lẫm cũng là một trong những fan cuồng nhiệt của Dĩnh Long quân, nhắc tới thần tượng của mình, thành thật như hắn cũng không nhịn được nói nhiều lời.

"Dĩnh Long Quân đại nhân còn nghiên cứu chế tạo ra một loại pháp khí tên là Định Mạch châu, chỉ cần Long mạch bị hủy còn có một tia chân linh, đúng lúc đem thu vào trong Định Mạch châu nuôi dưỡng, liền có thể cứu trở về." Dùng ngữ điệu đâu ra đấy nhớ lại một phen cuộc đời bát quái cùng công lao vĩ đại của Dĩnh Long quân, Thương Lẫm rốt cục nói đến trọng điểm: "5800 năm trước, Dĩnh Long quân đại nhân ở Thiên Cơ Vực mở hội gặp mặt, đem Định Mạch châu làm vật kỷ niệm bán ra, chúng ta chiến giáp đời thứ ba loại Thương mỗi người một hộp, bởi vậy còn chiếm được cái hộp được Dĩnh Long quân đại nhân tự tay kí tên lên."

Lô Ác Ác nghe say sưa ngon lành, trong đầu tưởng tượng ra tư thế oai hùng của vị Dĩnh Long quân đại nhân kia, chỉ thấy trong khoang thuyền hào quang chợt lóe, một hạt châu màu trắng cỡ nắm tay bay đến trước mặt Sở Tịch. Sở Tịch nâng tay tiếp được, vẻ mặt trầm mặc, trầm giọng nói: "Thương Lẫm, cám ơn!"

"Ồ." Lên tiếng, Thương Lẫm liền yên lặng đi xuống. May mắn bên trong không gian của nó còn có một hộp hạt châu cùng cái hộp Dĩnh Long quân tự tay kí tên, cho đi một viên cũng không tính là đau lòng.

Lô Ác Ác đi tới gần, lấy ngón tay đâm đâm hạt châu, xúc cảm ấm áp, giống như có một thứ sinh mệnh, thế nhưng còn tựa như một cái phôi thai loại rất nhỏ cử động. Cậu ngửa đầu nhìn về phía Sở Tịch, trong mắt phát sáng tràn đần ngạc nhiên kêu lên: "Sở Tịch anh xem, nó có phải giống trứng chim không?"

Rõ ràng là một viên trân bảo đến từ văn minh cấp chín, tới trong mắt Lô Ác Ác liền biến thành trứng chim, Sở Tịch co rút khóe miệng, chẳng qua cẩn thận đánh giá một chút, anh cũng hiểu được thứ này không giống một hạt châu, càng giống một cái trứng.

Chẳng lẽ thẩm mỹ của mình đã bắt đầu bị Lô Ác Ác đồng hóa rồi? Sở Tịch trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ, vội thu liễm tâm tư, sờ sờ đầu Lô Ác Ác, cầm trong tay Định Mạch châu đưa cho Lô Ác Ác cầm thưởng thức trước, ngược lại truyền đạt mệnh lệnh tới Thương Lẫm: "Thương Lẫm, thông báo cho Vệ Long một tiếng, bảo cậu ta ở chỗ này chờ, chúng ta đi xử lí chuyện Long mạch trước."

Hắc Linh điêu bên ngoài nhận được mệnh lệnh, kêu một tiếng dài, bắt đầu dừng giữa bầu trời bay quanh. Thương Lẫm huy động cánh lớn, hướng nguồn gốc trung tâm động đất ngọn núi đổ sụp bay đi.

Tiếp cận càng gần, càng có thể cảm giác rõ ràng được cỗ trời long đất lở, trời đất núi sông sụp đổ, phạm vi ngàn dặm đều tràn ngập tử khí nặng nề, còn có một cỗ oán khí không cam lòng như vậy mà chết đi cường đại đến rung chuyển lòng người.

Thương Lẫm ở trung tâm tử khí nồng đậm nhất đáp xuống, dừng tại bên cạnh một cái vực sâu thực lớn tựa như động không đáy một lát, liền thả người nhảy xuống. Sở Tịch trong khoang điều khiển đã cùng Thương Lẫm thiết lập ý thức liên tiếp, hết thảy bên ngoài cơ giáp, anh cũng đều cùng cảm giác, hết sức chăm chú nhìn ra bên ngoài.

Lô Ác Ác lại làm tổ vào một bên sô pha mềm mại, cầm Định Mạch châu trong tay ngắm nghía, càng xem càng giống một quả trứng chim, ánh mắt hắn quay tròn vừa chuyển, thừa dịp Sở Tịch không chú ý bên này, nhanh chóng đem nó nhét dưới mông mình đè lên.

Mới ngồi một hồi, thiên tính hiếu động Lô Ác Ác ngồi yên không được, mông cũng bị lộp cộp đến không chịu nổi, vẻ mặt đau khổ đem Định Mạch châu lại đào ra.

Trước kia người cho gà ăn nói qua, thời điểm bản thân vẫn là một cái trứng, hắn ấp suốt năm trăm năm mới đem mình ấp nở ra, cho nên nếu bản thân muốn nhóc gà con, khẳng định cũng phải ấp trứng mấy trăm năm mới được. Lô Ác Ác đang cầm quả trứng chim lớn Định Mạch châu, thẳng sống lưng vẻ mặt nghiêm túc mà ngồi tự hỏi, hóa ra ấp trứng vất vả như vậy, may mắn vợ cùng mình đều là công, ai cũng lấy không ra trứng.

Màn hình tối đen một mảnh dần dà xuất hiện nhiều điểm hào quang màu vàng, nhìn qua tựa như bầu trời đầy sao, làm cho người ta không khỏi ngạc nhiên, ngay cả lực chú ý của Lô Ác Ác cũng bị hấp dẫn về.

"Ác Ác, đem Định Mạch châu cho ta."

Nghe được Sở Tịch gọi, Lô Ác Ác nhảy xuống ghế dựa sô pha, đem hạt châu nhét vào tay Sở Tịch, lập tức liền nằm úp sấp ngược lại với màn hình nhìn chằm chằm mũi ánh sáng chấm sao màu vàng bên ngoài, vừa mới cân nhắc chuyện gì bỏ vuốt xuống liền quên mất.

Bên ngoài điểm sáng này nọ đều là chân linh Long mạch tán loạn, đang không ngừng mai một trở về với thiên địa, chờ chân linh này hoàn toàn tan hết, Long mạch kinh thế này cho dù là hoàn toàn đã chết, nếu muốn cứu trở về, cũng chỉ có người như Dĩnh Long quân tự mình ra tay mới có thể.

Sở Tịch dùng ý thức nối liền Định Mạch châu, dựa theo chỉ dẫn in xuống ấn ký tinh thần của mình, nghĩ nghĩ, đem tử khí dung hợp cùng thức hải cuồng cuộn của bản thân cũng đưa một tia vào. Sau khi anh đem khối Định Mạch châu đã nhận chủ ra khỏi khoang, giao cho Thương Lẫm.

Bởi vì là fan cuồng nhiệt của Dĩnh Long quân, Thương Lẫm đối với Long mạch cũng nghiên cứu sâu sắc, liếc mắt một cái, liền nhìn ra vị trí huyệt chính xác của Long mạch, bay qua, sắp xếp đặt Định Mạch châu.

Bỗng nhiên trong nháy mắt, điểm sáng màu vàng chung quanh đang tán loạn bị hấp dẫn, chen chúc mà đến, giống như chim yến mới nở về tổ lộ ra bên trong Định Mạch châu toàn thân tản ra ánh sáng trắng óng ánh. Theo ánh vàng bị hút vào, một cỗ hơi thở uy nghiêm hung bạo tràn đầy không cam lòng theo định mạch châu phát ra, càng ngày càng rõ ràng, uy áp cũng càng ngày càng mạnh.

Cơ giáp thật lớn chất phác hàm hậu dùng thân người máy cũng thật lớn áp sát một viên Định Mạch châu thật nhỏ, động tác thế madf có vài phần ý tức hàm xúc ôn nhu. Chờ tất cả chân linh long mạch còn sót lại đều tiến vào hạt châu, nó mới thu hồi tay, từ trong tiểu tư khố lấy ra một cái lồng phòng hộ Hằng Tinh trân quý, đem Định Mạch châu bảo vệ chặt chẽ.

Hơi thở hung bạo kinh thiên rồi lại tôn quý uy nghiêm hình như có nhận thức, quấn quanh trên người Thương Lẫm xoay hai vòng, rồi lập tức trở về trong Định Mạch châu, trở về yên lặng. Hạt châu mượt mà óng ánh bạc ở giữa lồng phòng hộ hơi hơi cử động, tựa như một một phôi thai đang ở trong cơ thể mẹ thai nghén, chậm đợi ngày nào đó trưởng thành xuất thế.

"Để cho nó ở trong Định Mạch châu mang thai nuôi dưỡng, xem tình hình của nó, ít nhất phải thời gian một năm mới có thể lần nữa ngưng tụ chân linh." Thương Lẫm thanh âm ồm ồm truyền đến khoang điều khiển, làm cho hai người ở trong khoang điều khiển mình nhìn chằm chằm một màn này phục hồi tinh thần, bản thân thì mở rộng cánh lớn, hướng lên cao bay đi, trước khi rời đi còn quay đầu hướng phía dưới nhìn thoáng qua.

Lô Ác Ác rất qua loa, hoàn toàn không phát giác Thương Lẫm khác thường, Sở Tịch lại chú ý tới, ở trên mặt đất phía sau, mở miệng hỏi: "Thương Lẫm, có gì đặc biệt sao?"

"Ồ, không có gì." Thương Lẫm một bên hướng Vệ Long giữa trời cao chờ đợi bay xoay quanh, một bên còn đâu ra đấy trả lời vấn đề của Sở Tịch: "Long mạch này hẳn là có ý đồ nghịch thiên biến hóa, chẳng qua là thất bại."

Giọng Thương Lẫm đôn hậu, mang theo tiếc nuối cùng kính nể. Khác biệt với yêu quái cùng loại thể sinh mệnh đặc thù, một nhánh Long mạch hàng tỉ năm đều rất khó sinh ra ý thức độc lập của bản thân, mà Long mạch biến hóa, có thể nói là một trong những chuyện tình nghịch thiên nhất, Thiên Công Tinh chư giới bách vực triệu triệu tỉ tỉ sinh linh, cũng tạo ra một Dĩnh Long quân từ một long mạch biến hóa tu luyện thành một nhân vật kinh thế.

Trên thực tế, thời điểm lúc trước Thiên Cơ Quân du lịch, sở dĩ lại lựa chọn dừng lại cái tinh cầu này, cũng là đang nhìn trúng Long mạch hiếm thấy cực kì khó có được này, ý đồ lấy nó làm trung tâm, đem cái tinh cầu luyện chế thành một tòa chiến thành có thể tung hoành vũ trụ. Sau này Thiên Cơ Quân bởi vì biến cố vội vã rời đi, cái kế hoạch này cũng bị gác lại, liền đem Thương Lẫm cùng Thương Lam lưu tại trên tinh cầu bán thành phẩm, để lại cho người thừa kế hữu duyên coi như là không uổng công một hồi vất vả.

Đại khái ngay cả Thiên Cơ Quân bản thân đều không nghĩ đến, năm tháng qua đi đã lâu, Long mạch này thế nhưng có ý thức của riêng bản thân, không cam lòng với việc vĩnh viễn bị trói buộc trên mặt đất, liều mạng hoàn toàn đổ sụp tán loạn cũng lựa chọn mạnh tay đọ sức nghịch thiên biến hóa.

Bởi vì Sở Tịch đã là chủ nhân của mình, cho nên việc này Thương Lẫm cũng không giấu diếm. Hơn nữa nó không chỉ trả lời vấn đề của Sở Tịch, còn lần đầu không phải bị chọc một chút mới phun một câu ra ngoài, cũng không có đám người tới một người tiếp một câu hỏi, liền đem tất cả chuyện tình cùng chuyện có liên quan nói thẳng ra với bọn Sở Tịch.

Thẳng đến lúc hội họp lại với Hắc Linh điêu cùng xoay quanh ở không trung, câu chuyện của Thương Lẫm vẫn không ngừng, giúp Sở Tịch truyền đạt mệnh lệnh để Vệ Long tiếp tục dẫn đường tìm kiếm đội thân vệ thất lạc tung tích xong xuôi, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nói tiếp.

Bên ngoài Vệ Long đầu đầy mờ mịt, vòng quanh cơ giáp thật lớn đột nhiên thay đổi bộ dáng hai vòng, trong lòng buồn bực không thôi -- tướng quân đây là đi xuống phế tích động đất dính phải cái gì, thế nhưng làm cho cả cái vật thể đen kịt như mực cơ giáp uy nghiêm toàn thân đều thay đổi một loại màu sắc phấn nộn không đành lòng nhìn thẳng, thẩm mỹ này quả thực làm cho người ta một lời khó nói hết.* (chỗ này cả Tama lẫn Mỡ Mỡ đều chém thẳng tay, có ai biết Mễ Phấn Ti và Mễ Phân/Phấn?? Nộn chính xác là gì không? Mỡ chỉ biết phấn ti hình như là phiên âm của chữ fans)

Còn có hơi thở cô gái tràn đầy tâm sự quỷ dị đập vào mặt lại là sao thế này?!

Khoang thuyền to như vậy, thanh âm chất phác khô khan của Thương Lẫm không ngừng quanh quẩn, lần đầu nghe được vẫn cùng khôi giáp tinh miệng giống hũ nút tám gậy đánh không ra một cái rắm một hơi giảng giải nhiều như vậy, Lô Ác Ác hoàn toàn bị sợ ngây người. Được một lúc sau, cậu mới đưa tay chọc chọc thắt lưng Sở Tịch, sững sờ hỏi: "Hóa ra tiểu đệ khôi giáp tinh cũng sẽ nói nhiều như vậy a! Vậy vì cái gì bình thường đều một chữ một chữ nhả ra bên ngoài?"

Sở Tịch mặt than, giữ lại ngón tay lén lút nhân cơ hội chọt chọt cơ bụng mình , thản nhiên nói một câu: "Bởi vì nó là một đài cơ giáp theo đuổi thần tượng."

Lô Ác Ác vẻ mặt choáng váng đến chết lặng.

HẾT CHƯƠNG 40.

*********

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi