TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit: Mỡ Mỡ

Chương 43:

Vừa mới nói di ngôn lâm chung xong, hiện tại nhìn thấy vết thương có thể khép lại với tốc độ người thường nhìn thấy, kích động mà Nhạc Thế chịu có thể tưởng tượng được. Mắt chữ O mồm chữ A, mãi đến khi vết thương khép lại hoàn toàn mới hồi thần, xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn Sở Tịch: "Tướng quân, ngài bôi cho tôi cái gì vậy?"

"Mủ cây quỷ!" Vệ Long đứng một bên cướp lời đáp, trên mặt cũng mang theo vẻ đắc ý, dáng dấp bọn họ lúc này cậu ta đã sớm tưởng tượng qua.

Ferrero đứng dậy, lại kéo Nhạc Thế một cái đỡ hắn đứng dậy, nhìn hoạt động của hắn không trở ngại mới hoàn toàn nhẹ nhõm, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Thân thể hoàn toàn không sao rồi, chỉ có dị năng là chưa khôi phục." Nhạc Thế hoạt động tay chân, không chỉ không có cảm giác suy yếu do mất máu, ngược lại tinh lực dồi dào, chỉ có điều dị năng bị tiêu hao sạch sẽ cũng không khôi phục theo thân thể.

Đây là bởi vì mủ cây quỷ chỉ có thể cấp tốc bổ sung sinh mệnh lực, nhưng không có cách để loại sức mạnh bất đồng như dị năng này khôi phục theo.

Uông Tái cũng không phân cao thấp chuyện vừa nãy, đến gần, dùng ngón tay quệt ít mủ cây trên lưng Nhạc Thế vẫn chưa bị hấp thu xuống, bôi lên vết thương của mình. Vết thương không lớn vừa mới được bôi mủ cây lên đã có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra, trong chớp mắt đã khôi phục như ban đầu.

"Quá con mẹ nó kì diệu!" Gã cũng quay đầu nhìn Sở Tịch, trên mặt là dáng vẻ mừng như điên, "Tướng quân, ngài làm thế nào mà tìm được hàng này vậy?"

Sở Tịch bước ra khỏi vũng máu, đi đến cạnh Lô Ác Ác, nghe vậy thì đá: "Không phải ta, là Ác Ác tìm ra." Anh sờ sờ đầu Lô Ác Ác, chỉ vào ba người lần lượt giới thiệu: "Ác Ác, ba người bọn họ là thành viên đội cận vệ ta muốn tìm, dị năng giả hệ hỏa Ferrero, dị năng giả phỏng thú hệ Nhạc Thế và dị năng giả hệ kim Uông Tái."

Những đàn em này sao lớn lên đều cao như vậy? Lô Ác Ác ngửa đầu, lần lượt nhìn, cuối cùng ánh mắt khóa lại nơi gã đầu trọc cao ba mét, trong mắt dấy lên ngọn lửa chiến đấu sục sôi.

Đàn em của vợ là đàn em mình, mặc dù mình muốn chăm nom bọn họ, nhưng trước hết phải đánh cho phục mới được, đạo lý này trong lòng Lô đại vương rất rõ. Đặc biệt là tên gia hỏa xấu xí trên đầu một cọng lông cũng không có, không chỉ dám khiêu khích mình, mà còn dám cao bằng nguyên thân hình gà của mình, nhất định phải đập một trận, đập đến khi nào phục mới thôi!

Mắt thấy Lô Ác Ác rục rịch biến thân, Sở Tịch không thể không ấn cậu lại, thấp giọng dụ dỗ: "Ác Ác, đừng nghịch, lúc này không phải thời cơ, chúng ta còn phải đi tìm ba người khác. Chờ trở về, em muốn chơi thế nào cũng được."

Lô Ác Ác vuốt cằm cân nhắc, đắc ý hừ hừ không nói lời nào, dáng dấp rụt rè lại mang một bộ thần khí mười phần, ánh mắt liếc liếc qua Sở Tịch.

Lại nhõng nhẽo, Sở Tịch cũng không còn cách nào khác, khóe miệng cũng không tự chủ mà nhếch nhếch, ánh mắt càng thêm nhu hòa, bắt đầu dụ dỗ cậu: "Chỉ cần em bỏ qua không so đo bọn họ, sau khi về, ta cho em ủ rượu."

"Ơ!" Lô Ác Ác không có sức đề kháng với mê hoặc sáng mắt lên, ôm chặt lấy tay đang vuốt đầu mình của Sở Tịch, dán dính người mình trên tay anh, nôn nóng kêu lên: "Thiệt hở? Hông gạt ta chứ?"

"Có khi nào ta gạt em chưa?" Sở Tịch nhíu mày nói, tùy ý cậu lắc lắc.

Mới vừa rồi anh còn gạt ta, nói cái gì mà theo đuổi thần tượng là một loại bệnh, hừ hừ, đừng tưởng rằng đại vương ta khờ, đó là người ta nhường vợ đó! Đôi mắt Lô Ác Ác đảo tròn, miệng vẫn ngậm chặt, cậu sẽ không thèm nói cho vợ biết, mình đã thèm rượu lâu lắm rồi!

Hình ảnh hai người đã bị mấy người bên kia thu hết vào mắt, Vệ Long đã sớm thấy, từng trải qua việc tướng quân có bao nhiêu cưng chiều với tên nhóc Lô Ác Ác kia, bây giờ nhìn thấy cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Ba người lần đầu tiên thấy cảnh này muốn rớt hàm, Nhạc Thế vươn tay dụi dụi mắt mình, hoài nghi do mình bị thương chưa khỏi sinh ảo giác, Uông Tái há hốc mồm, đôi mắt trâu to như quả chuông trừng muốn rớt ra, cái người mang vẻ mặt dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành người ta, là tướng quân bọn họ sao?

Chỉ có Ferrero phản ứng tương đối trấn định, chỉ là ngón tay động mấy lần thành chút pháo hoa, nghiêng đầu ra hiệu cho Vệ Long, hướng về Sở Tịch và Lô Ác Ác bên kia, dùng ánh mắt hỏi cậu ta – chuyện gì thế này?

Vệ Long nháy mắt với y, một đôi mắt mèo ngập nước bây giờ ráo hoảnh, trên mặt alf nụ cười xấu xa – còn có thể là chuyện gì, chính là như các người nghĩ đó!

Nhạc Thế và Uông Tái cũng thấy ánh mắt Vệ Long, nhất thời đều hiểu, Nhạc Thế theo bản năng nhìn Ferrero một chút, lại nhìn Sở Tịch, đột nhiên nhớ lại lúc nãy trong lúc đưa ra di ngôn còn hỏi có phải tướng quân bị lãnh cảm hay không, vẻ mặt trong chớp mắt biến hóa thất thường, cuối cùng ngừng lại cứng ngắc, xong đời, tướng quân nhất định tìm mình tính sổ!

Uông Tái lại đen mặt, trong mắt mang theo sự bất mãn, dùng ánh mắt xoi món nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt Sở Tịch trông càng thêm yếu nhớt mà đánh giá một phen, khinh bỉ hừ một tiếng, quay đầu không nói nữa, nhịn một cục tức trong lòng, tướng quân lại vì một thằng nhóc yếu nhớt bé tí gió thổi là bay mà quát mắng mình, loại thiếu niên có tướng mạo tinh xảo nhỏ bé thường được các dị năng giả thuộc quý tộc thế gia mang theo như đồ chơi, tướng quân chẳng phải ghét nhất điều này sao?

....May là Lô đại vương còn chìm đắm trong nhu tình của Sở Tịch mà không chú ý bên này, không thì Uông Tái hôm nay được bữa no đòn.

Sở Tịch dụ được Lô Ác Ác, cho cậu ngoan ngoãn đi cạnh mình, lúc này mới quay người gọi bốn người Vệ Long lại, đầu tiên là trịnh trọng giới thiệu Lô Ác Ác với Ferrero, Nhạc Thế và Uông Tái, vì tạm thời tránh khỏi phát sinh xung đột mà còn cố ý cường điệu: "Cành non cây quỷ này là Lô Ác Ác khổ cực lấy được, em ấy đồng ý giao cho tôi, tôi mới có thể cho mọi người dùng." Dừng một chút, anh liếc snag nhìn Nhạc Thế: "Nhạc Thế, lần này là ơn cứu mạng của Ác Ác."

Ferrero tính tình lạnh nhạt tự ti, có điều ánh mắt nhìn người lại độc đáo, đối với thân hình như gà luộc của mỹ thiếu niên Ác Ác cũng không sinh ra tâm tư xem thường. Hơn nữa bởi vì có ơn cứu mạng với Nhạc Thế, thái độ của y càng thêm kính trọng, trước chào hỏi cùng với Lô Ác Ác, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống, mười ngón tay giao nhau, kết ra một hoa ấn, cúi đầu, chạm mi tâm vào ngón tay, nói với Lô Ác Ác một câu: "Hồng vị đắc sóc ốc môn thập linh thức tước phân đoái."

(Mỡ: câu này là cổ ngữ nên tui ko dịch, mà thực ra cũng ứ hiểu)

Đây không phải tiếng Hoa minh mà Lô Ác Ác có thể hiểu được, mà là một loại ngôn ngữ có nhịp điệu như nhạc, lúc nói câu này, tiếng nói của y du dương trầm thấp mang theo một nhịp điệu lạ kì, giống như trầm thấp ngâm xướng, nghe không giống như đang nói chuyện, mà là đang ngâm nga một điệu hát.

Làm cái gì dợ? Hổng lẽ tiểu đệ muốn lĩnh giáo kĩ năng ca hát của mình? Lô Ác Ác trợn mắt nhìn thanh niên tuấn tú có tư thái tao nhã, nghĩ thế, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, tiểu đệ này đúng là một tài năng, vẫn chưa ca hát trước mặt y, lại có thể nhìn ra mình có thiên phú và tài hoa ở phương diện này.

(Mỡ: Ai lôi con gà tự sướng này về dùm tui cái....)

Ơ, vậy làm sao bây giờ, Lô đại vương ta hiện tại không có cảm hứng sáng tác, hát không ra được một khúc nhạc vừa ý, thật sự là buồn chết gà rồi!

Sở Tịch đơ mặt, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng gấp gáp đến độ xoay mòng mòng của Lô Ác Ác, trong lòng đã cười muốn rút gân rồi.

Ferrero là người hành tinh Khúc Ức, hành tinh Khúc Ức là một hành tinh cổ xưa có bộ tộc trí tuệ, bốn mươi năm trước mới bị nhét vào bản đồ của Hoa minh, chưa hoàn toàn dung hợp với nền văn hóa khoa học kĩ thuật của Hoa minh, có rất nhiều người Khúc Ức không nói ngôn ngữ thông dụng của Hoa minh. Ferrero hiện giờ đang thực hiện lễ tiết tạ ân kính trọng nhất của người Khúc Ức, câu nói này cũng là cổ ngữ của Khúc Ức, chỉ có đối với người mà họ tôn kính quý trọng mới như thế.

Liếc mắt là nhìn ra Lô Ác Ác nhất định là đang hiểu lầm, nhưng Sở Tịch cũng không muốn giải thích cho cậu, anh rất muốn nhìn xem Lô Ác Ác đáp lại bằng cách kinh người gì.

Thật ra mấu chốt chính là mỗi lần Lô Ác Ác biết mình làm sai sẽ vô cùng ngoan ngoãn, đảo quanh Sở Tịch chân chó lấy lòng các kiểu, Sở thiếu tướng trước giờ vẫn chưa nói, anh yêu thích bộ dáng đó cực kì, đôi lúc còn tình cờ giúp đỡ Lô Ác Ác phạm chút ít sai lầm.

Đáng tiếc một cái, Nhạc Thế cũng tham dự vào, hắn là hậu duệ Trung Hoa cổ, không hành lễ giống như Ferrero mà uy nghiêm chào Lô Ác Ác bằng lễ nghi quân đội, trịnh trọng cám ơn mủ cây cứu mạng, sau đó thay Ferrero giải thích: "Cậu ấy nói một loại cổ ngữ khúc nghệ, câu nói này dịch ra đại khái ý là cảm tạ ân cứu mạng của cậu, sau này cậu có yêu cầu gì, cậu ấy nhất định việc nghĩa chẳng từ."

Nói đến đây, Nhạc Thế mang theo nụ cười tươi rói sắp kéo tới mang tai đi tới, mặt ngốc nghếch bổ sung một câu: "Tôi cũng vậy!"

"Éc?"

Lô Ác Ác ngây người đáp một tiếng, sau một hồi mới phản ứng được, thì ra không phải xin mình chỉ điểm kĩ thuật ca hát à!

Ferrero đứng dậy, gật đầu một cái với Lô Ác Ác, sau đó quay người báo cáo tình huống với Sở Tịch, bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Y mang tính cách trầm ổn kín đáo, là đội phó đội cận vệ, cũng là một sĩ quan cấp cao trong quân đoàn Huy Diệu, luôn mang trọng trách cố vấn quân sự, nhiều năm qua cùng với đội trưởng Al vẫn là hai người trợ thủ Sở Tịch nể trọng nhất ngoài Cơ Thừa Hi, rất nhiều quyết sách trước đây đều là mấy người họ thương nghị.

Lô Ác Ác nghe xong một hồi thì mất hứng, vẫn không cam tâm, đi qua đi lại vây quanh hai người, nỗ lực tìm kiếm cảm hứng sáng tác, hát một bài thật hay cho Ferrero nghe.

Trong mắt Lô đại vương, Ferrero từ một con gà gầy yếu nói chuyện nhỏ nhẹ chậm rãi thăng lên làm đàn em số một cần bồi dưỡng, cái tên khôi giáp tinh Thương Lẫm kia không có miếng tế bào nghệ thuật nào hết trơn, nói một câu không ra hơi, còn Ferrero nói chuyện cứ như ngâm xướng, cho nên tạm thời tuột xuống làm đàn em số hai đi thôi.

Thấy dáng vẻ Lô Ác Ác buồn bực ngán ngẩm, Vệ Long lại bị Uông Tái bám vào hỏi đủ thứ chuyện, Nhạc Thế liền đi tới bắt chuyện. Tuy rằng cái miệng có lúc tiện, nhưng Nhạc Thế đúng là người dễ gần, cũng rất hay nói, chỉ một chút đã tìm được đề tài với Lô Ác Ác.

"Tay gấu kho thơm thiệt là thơm, vừa lúc còn nóng cắn một cái, miệng đầy mỡ, hí..." đây là tiếng Lô Ác Ác lén lút hút nước bọt.

"Oa, tướng quân làm một bữa toàn ngưu yến sao! Oa, đùi heo nướng mật và nai nướng chú em nói mùi vị chắc là...ực..." đây là tiếng của một anh chàng đẹp trai tỏa nắng tham ăn.

Không sai, đề tài mà hai người bọn họ nói khí thế ngất trời chính là vụ này.

HẾT CHƯƠNG 43.

********

Mỡ: Hé hé nay tính làm C42 thôi, mà cảm úc dâng trào quất luôn 2 chương.

Có chuyện này, bữa đọc một cái cfs trên page Đam My – danmei thấy đề cập về vấn đề xưng hô và chút ít vấn đề trong edit, nói chung là xẻ nai editor á. Bởi thế tui tự kiểm điểm lại mình, sẵn hỏi mọi người, tui edit có vấn đề gì không? Xưng hô vậy ổn chưa? Có gì cần góp ý không?

Tui mới edit lần đầu, tránh không khỏi sai sót.

Sẵn cho tui hỏi cách dùng baidu trên phần mềm QuickTranslator sao vậy? Nhiều khi không biết chữ đó là gì cũng không biết tra ở đâu luôn.

...Mịa....cái lap điên khùng đánh mấy phím không nhạy muốn nổi điên hà...OTL

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi