TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit: Tama

Beta: Mỡ Mỡ

Chương 47

Móng vuốt Lô Ác Ác dùng sức đạp trên người con chim mặt quỷ đầu lĩnh, nhanh nhẹn mà lượn một vòng, giẫm thân mà lên, né tránh đánh lén sau lưng đồng thời hai vuốt móc vào cổ con chim mặt quỷ đầu lĩnh, một vuốt hung hãn, trực tiếp kéo đứt cổ nó, giữa máu tươi đỏ sậm mang theo tanh hôi bắn tóe ra.

Chim mặt quỷ đầu lĩnh bị xé cổ ầm ầm ngã xuống đất, thân chim to lớn còn đang run rẩy, Lô Ác Ác đã bay ngược thoát ra, tránh bị máu tươi tung tóe. Một con chim mặt quỷ đầu lĩnh khác một kích không trúng, kêu the thé bổ nhào hướng Lô Ác Ác gϊếŧ qua, ý đồ ỷ vào ưu thế hình thể đem cậu đánh bay. Lô Ác Ác không lùi mà tiến tới, lấy một cỗ khí thế một khi đã máu chớ hỏi bố cháu là ai mà đâm qua.

Một lớn một nhỏ hai chim khổng lồ đánh nhau, kết quả chim lớn ngược lại bị đánh bay ầm ầm ra xa mấy chục thước, nện thật mạnh xuống đất. Lô Ác Ác thừa thế đuổi theo, hạ vuốt nhanh độc chuẩn, đập qua một vuốt xé cổ con chim mặt quỷ đầu lĩnh.

Ngắn ngủi trong thời gian chốc lát, hai chim mặt quỷ đầu lĩnh hình thể dài hơn mười thước đều bị giải quyết, dứt khoát chỉnh tề, không dây dưa dài dòng chút nào, luôn luôn là phong cách chiến đấu của Lô Ác Ác. Đầu chim mặt quỷ dữ tợn như ác quỷ gục xuống trên xác chết, cái cổ dài nhỏ đúng là điểm yếu của chúng nó, chẳng qua có thể nhẹ nhàng như vậy mà dễ dàng xé đứt tầng da dày kia, có thể thấy được cặp vuốt sắc kia của Lô Ác Ác có bao nhiêu sắc bén.

Cho đến lúc này, trong khoang ngực cơ giáp, mấy người ngừng thở nhìn chằm chằm màn hình nhìn đến không chuyển mắt mới thở ra thật mạnh một hơi, trên mặt biểu tình phức tạp khôn kể. Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức, bọn họ đều là quân nhân Hoa minh tinh nhuệ nhất, trải qua chiến đấu không biết bao nhiêu lần, đều là trong máu lửa đi ra, mới có thể tôi luyện ra một thân sức chiến đấu. Chỉ là mới vừa rồi xem qua một hồi chiến đấu ngắn ngủi trong chớp mắt, bọn họ đột nhiên ý thức được, bản thân còn kém xa lắm.

Dường như trong chớp mắt, liền nhẹ nhàng như thế mà gϊếŧ chết hai chim mặt quỷ đầu lĩnh, thậm chí làm cho người ta thấy say mê, nhiệt huyết cũng sôi trào theo, từ trên người Lô Ác Ác, bọn họ không tìm ra một tia sơ hở.

Quả thực là một con gà đặc biệt vì chiến đấu mà sinh ra.

"Ông đây...... Ông đây......" Uông Tái một phen nhéo Vệ Long lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt khó có thể tin, há miệng nửa ngày không nói nên lời.

Nhạc Thế đụng đụng bả vai Ferrero, lại gần hạ giọng hỏi: "Anh nói, lấy tài năng của tôi, có thể dưới móng vuốt cậu ta chịu được mấy chiêu?"

"Một chiêu." Ferrero không lưu tình chút nào mà phun ra một câu. Nhạc Thế nghẹn họng, nghĩ muốn phản bác lại không thể nào mở miệng, đành căm giận hỏi: "Vậy còn anh?"

Ferrero trầm mặc một lát mới mở miệng: "Tôi sẽ không cho cậu ta đến gần." Một khi đến gần, mười hắn cũng không chống đỡ được một chiêu của Lô Ác Ác.

Thời điểm bọn họ nói chuyện, bên kia Sở Tịch cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặc dù trong lòng rất rõ ràng sức chiến đấu Lô Ác Ác có bao nhiêu mạnh mẽ, rất rõ ràng hai chim mặt quỷ không có khả năng làm Lô Ác Ác bị thương, anh vẫn khống chế không được mà căng thẳng.

Thương Lẫm tiếp được Lô Ác Ác một thân nhẹ nhàng khoan khoái, từ cửa khoang thuyền mở ra đạp tiến vào, vui vẻ mà chạy vội tới bên người Sở Tịch, thần khí mười phần mà bước đi thong thả hai bước, cố gắng ưỡn ngực, lại bày ra tiểu bộ dáng cầu khen ngợi.

Lông chim đại vương ta không có bị dơ, vợ còn không mau lại đây sờ sờ lông chim!

Sở Tịch mặt lạnh sờ sờ lông vũ trên cổ cậu, liền xoay người tiếp tục cùng Thương Lẫm thiết lập ghép nối ý thức, chuyên chú tiếp tục đi sâu vào hang động tìm kiếm tung tích ba người bọn Al, chẳng qua giữa gương mặt hắn sắc bén lạnh lùng, giờ phút này chỉ toàn ôn nhu sủng nịch.

Chỉ được vuốt lông sờ soạng một chút, Lô Ác Ác còn không vừa lòng lắm, thế nhưng thấy Sở Tịch vội vàng sẽ không quấy rầy nữa. Tròng mắt cậu xoay tròn vừa chuyển, xoay người liền hướng tới bốn người bên kia thong thả bước qua.

Nhìn thấy con gà trống hoa mơ thật lớn đi tới bên này, bộ dáng rung đùi đắc ý cùng một đôi con ngươi đen bóng gian tà thấy thế nào như thế nào đều không có ý tốt, vài người đều không khỏi trong nháy mắt thần kinh căng thẳng.

Ferrero và Nhạc Thế còn tàm tạm chút, Vệ Long đã muốn lệ rơi đầy mặt, về phần Uông Tái vừa mới cười nhạo qua hình thú Lô Ác Ác là gà bệnh, giờ phút này chỉ có thể kiên trì cứng cổ, vượt lên trước từng bước tiến lên, đón đầu Lô Ác Ác cúi đầu thật sâu: "Lô Tiểu ca, lúc trước là ta có mắt không tròng, xin lỗi!"

"Gọi cái gì Lô Tiểu ca! Kêu Lô Đại vương!" Lô Ác Ác vừa nghe hắn kêu như vậy, lại càng không vừa lòng, giơ cánh lên đánh về hướng hắn. Quản hắn xin lỗi trước cái gì, đánh trước một chút nói sau.

"Bịch!"

Uông Tái thật ra muốn né tránh, chính là Lô Ác Ác thật sự muốn đánh tới, động tác hướng tới nhanh chóng, tốc độ cực nhanh mà dị năng giả hệ kim đặc thù như hắn không am hiểu phương diện này có thể lẩn tránh. Hắn chỉ vừa kịp nâng lên một tay làm ra động tác đón đỡ, đã bị một cánh khí thế mạnh mẽ hạ xuống chụp bay ra xa vài thước, nện thật mạnh trên một vách tường.

"Ssss--" Nhạc Thế một bên miệng hít khí lạnh, lúc trước chim mặt quỷ đầu lĩnh thật lớn bên ngoài chính là bị chụp bay ra như vậy, tiếng động rơi trên mặt đất kia, hắn cảm thấy đau giùm Uông Tái.

Sở Tịch nhìn lướt qua hướng bên này, thấy Lô Ác Ác đang đánh Uông Tái, rất bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không định nói lời ngăn lại. Vốn là Uông Tái còn một mực khiêu khích Lô Ác Ác, hiện tại trước để cho bản thân Lô Ác Ác hết giận, đợi sau khi trở về, Sở Tịch còn phải tự mình tính toán trách nhiệm làm chỗ dựa cho con gà nhà mình, hơn nữa, tính cách Uông Tái bừa bãi kiêu ngạo cũng cần phải chịu chút giáo huấn. Có nhiệm vụ mình dặn dò với cậu lúc trước, Lô Ác Ác nhất định sẽ nhớ kĩ khống chế lực đạo xuống tay, sẽ không thật sự đem Uông Tái đánh đến nguy hiểm tính mạng.

Từ trên tường trượt xuống dưới, Uông Tái một tay chống đỡ đứng lên, chỉ cảm thấy cả người xương cốt giống như bị va chạm lỏng lẻo, tự trải nghiệm qua, hắn mới chính thức cảm thụ khí lực Lô Ác Ác có bao nhiêu lớn, trách không được có thể đem một con chim mặt quỷ đầu lĩnh hơn mười thước đánh bay ra ngoài.

Đây thật là con gà, mà không phải là một con T-Rex khoác lông gà chứ?

Lô Ác Ác đã sớm muốn đánh hắn, đương nhiên không có khả năng chỉ một cánh đã thu tay lại. Cậu đi từng bước thong thả đến trước mặt Uông Tái, lông đuôi vểnh lên kiêu hãnh, kiêu kiêu ngạo ngạo hỏi: "Có phục hay không?"

Uông Tái ôm ngực buồn bực, há mồm vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Lô Ác Ác ngay sau đó nói thêm: "Ta biết ngươi khẳng định không phục, nếu không, ta liền đánh ngươi đến khi ngươi phục mới thôi!"

"Bịch!" "Bốp!" "Bốp!"

Liên tiếp nhiều tiếng trầm đục vang lên, nam tử cường tráng to con cao ba thước giống như một bao cát lớn, bị Lô Ác Ác một chiêu "Lô thị liên hoàn chụp cánh" đập cho tới khi gặp cản trở lăn trên mặt đất, thành cái hồ lô mà lăn.

Vách tường trong khoang thình lình gia tăng gấp đôi độ cứng, đánh lên cũng với ban đầu càng đau gấp đôi, không chỉ như thế, tiểu đệ khôi giáp tinh trung hậu thành thật còn yên lặng đem không gian mở rộng gấp hai, thuận tiện cho Lô Đại vương phát huy.

"Thật hung tàn!" Vệ Long bụm mặt không đành lòng nhìn hướng bên kia, thân thể gầy gò run run lên, cảm thấy được giống như xương cốt cả người mình đều đau, bình thường thời điểm bị tướng quân thao luyện, đều không có thảm như vậy a!

"Mẹ nó! Ông đây có thể nào sợ ngươi chứ!" Thời điểm hạ chiêu thứ nhất ai còn có thể nhẫn, liên tiếp hạ nhiều như vậy, Uông Tái cũng bị bức nóng nảy, cả người đau nhức hơn nữa bị làm trò trước nhiều người như vậy trực tiếp bị đánh không hề trả đòn, nhất là còn tại trước mặt tướng quân mình sùng bái nhất, bị một thiếu niên đơn độc ốm yếu bản thân vẫn khinh thường đánh, cảm giác nhục nhã mãnh liệt làm hắn căng mặt, da màu đồng cổ đều trướng thành màu gan heo.

Cho dù hắn có ý định đánh trả, giây tiếp theo, lại vẫn bị quất bay ra ngoài, lại đụng thật mạnh vào tường. Uông Tái hai mắt đỏ bừng, một búng máu đổ trước ngực, mỗi lần rõ ràng phải tránh đi, cánh con gà quỷ tha ma bắt này lại không biết từ đâu chui ra, xuất quỷ nhập thần mà quất thật mạnh trên người mình.

Lô Ác Ác rốt cục ngừng lại, vỗ vỗ cánh, xoay xoay cổ, từ trên cao mà nhìn xuống nam tử cường tráng đầu bóng lưỡng nằm úp sấp trên mặt đất không đứng dậy, hỏi: "Có phục hay không?"

Chỉ có chừng ấy bản lĩnh, cũng dám khiêu khích Lô Đại vương!

Lô Ác Ác đang kiêu ngạo, đột nhiên nhớ tới đây là đàn em vợ mình, hơn nữa chính mình còn đáp ứng vợ phải hoàn thành nhiệm vụ giáo dục tiểu đệ, không thể thật sự đem người đánh đến hỏng, vội quay đầu nhìn về phía Sở Tịch bên kia. Nhận thấy được tầm mắt cậu, Sở Tịch nghiêng đầu lại đây nhìn thoáng qua bên này, thản nhiên nói: "Giáo huấn xong rồi?"

"Tướng quân!" Uông Tái đứng lên, trên người trên mặt đều bị đánh đến một chỗ xanh một chỗ sưng, cắn răng nhìn về phía Sở Tịch, chật vật làm cho biểu tình trên mặt hắn gần như vặn vẹo: "Tôi không phục! Tôi phải vận dụng dị năng cùng hắn đánh một chập!"

Hắn vừa mới không có vận dụng dị năng, bởi vì hắn là dị năng giả hệ kim đặc thù lực phá hoại khá mạnh, một khi phát huy toàn thân sẽ kim hóa, hắn sợ đứng lên chiến đấu sẽ lan đến dụng cụ thiết bị ở đây. Ở trong khoang ngực cơ giáp, không được Sở Tịch mở miệng ra lệnh, Uông Tái không dám tùy tiện đánh thật.

Lô Ác Ác vừa lúc còn chưa có đã ghiền, đôi mắt trông mong mà nhìn Sở Tịch, cậu kì thật cũng không đánh thật, chính là bằng tốc độ cùng khí lực khi dễ đầu trọc một chút. Phải biết rằng, bình thường lúc Lô Đại vương đánh thú lớn, dùng nhiều nhất vẫn là một đôi vuốt sắc nhọn, kết cục đều là đổ máu.

"Hôm nay tới đây trước, chờ trở về nói sau." Sở Tịch nói xong, chỉ chỉ màn hình, ý bảo hai người bọn họ xem trên màn hình toàn bộ tin tức cảnh tượng: "Chúng ta đã tiến vào trong hang ngầm rộng rãi ở sâu bên trong. Phía trước con đường này hẳn là đi thông một cái mạch khoáng ngầm, Al lưu lại kí hiệu như vậy chứng tỏ, bọn họ đã vào nơi này."

Hiện tại Sở Tịch đã có thể khẳng định, bọn Al khẳng định đã phát hiện ra manh mối gì đó, cho nên mới phải quanh quẩn quay về hang ngầm rộng rãi, hơn nữa một đường xông vào nơi này.

"Ơ, hang động này với thông đạo trong hang trăn kia giống nhau như đúc!" Lực chú ý bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn, Lô Ác Ác nhất thời đem Uông Tái quăng qua một bên, chạy đến bên người Sở Tịch, thò đầu ra nhìn xung quanh bên ngoài.

Sở Tịch thật tự nhiên mà tự tay sửa sang mớ lông vũ hơi lộn xộn trên người cậu.

Trong khoang rốt cục vang lên âm thanh Thương Lẫm ồm ồm: "Nơi này cùng hang trăn bố trí giống nhau."

Không chỉ là bố trí bên ngoài giống nhau, trận pháp bên trong cùng hệ thống khảo hạch đều là một kiểu hai phần, nơi này cũng có ảo cảnh khảo nghiệm bọn Sở Tịch từng rơi vào cùng hai cửa ải khảo nghiệm, cũng có một cỗ ý thức Thiên Cơ Tử lưu lại, chẳng qua trấn thủ nơi này chính là chiến hạm Thương Lam số hiệu 11 thuộc series Thương. Nói cách khác, chiếu theo tình huống bình thường, hẳn là có một người nhận khảo hạch giống như Sở Tịch được đến truyền thừa, cuối cùng chỉ có một nhân tài có thể có được ngọc bài thân phận đến Thiên Công Tinh.

Chẳng qua đây là tình huống phát sinh dưới tình huống bình thường, bởi vì Lô Ác Ác tồn tại, Thiên Cơ Tử liền trực tiếp mở cửa sau cho Sở Tịch, đem bước khảo nghiệm cuối cùng lượt bỏ.

Sở Tịch cùng Lô Ác Ác ở bên cạnh Thương Lẫm thông qua trao đổi ý thức thương lượng, bên kia Vệ Long vui vẻ chạy tới đem Uông Tái nâng dậy, Ferrero cũng đi tới, kiểm tra thương thế trên người hắn, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đều là vết thương nhỏ, xương sườn nứt mấy cái mà thôi, không có thương tổn đến nội tạng."

HẾT CHƯƠNG 47

********

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi